Mục lục
[Dịch]Thủ Tịch Ngự Y- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới Ngọc Tuyền Sơn, Địch lão nhìn thấy Tăng Nghị, liền hỏi bệnh tình của Kiều Văn Đức:

- Kiều lão thế nào, có nặng lắm không?

Tăng Nghị ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:

- Có thể nói là nguy hiểm nhưng không cần vội vàng

Có nghĩa là, Kiều Văn Đức bệnh tuy là rất nguy hiểm nhưng tạm thời vẫn giữ được tính mạng, không vội gì cả.

Địch lão trầm tư một lát, nói:

- Cậu kể lại cho tôi tỉ mỉ một chút.

Tăng Nghị liền kể lại cho Địch lão sự tình bệnh của Kiều Văn Đức, cùng với kết luận của mình từ đầu đến cuối. Không riêng gì Địch lão kinh ngạc, mà về phía Trương Kiệt Hùng cũng không thể tin nổi, không ngờ bệnh của Kiều Văn Đức lại do thức ăn ôi thiu làm sinh bệnh. Quả thật ly kỳ đến như vậy.

Kiều Văn Đức một tháng liền không thể ăn cơm, phỏng chừng cũng tới lúc mệt mỏi rồi, nhưng Tăng Nghị lại cho ra phương thuốc xổ, cũng càng khó lý giải.

- Phương thuốc này, cậu có bao nhiêu phần nắm chắc?

Địch lão hỏi.

Tăng Nghị trong lòng thật sự vẫn còn cân nhắc, nói:

- Nếu không lầm, tôi có ít nhất tám phần nắm chắc.

Địch lão liền đứng lên, từ trong phòng thong thả bước hai bước, nói :

- Nguy mà không vội nguy mà không nguy hiểm. Lão Kiều Văn Đức, cả đời này đều làm các loại lựa chọn, hơn nữa vận khí không tồi, mỗi lần đều thuận lợi, không ngờ ông trời cuối cùng lại muốn ông ta lựa chọn một lần nữa.

Tăng Nghị và Trương Kiệt Hùng đều không nói chuyện, dường như cũng là có ý như vậy.

- Hiện giờ nhóm lão xương cốt như tôi không có mấy người.

Địch lão trong lòng dường như có nhiều cảm xúc, thở dài nói:

- Hy vọng ông ta lần này vận khí không tồi như lần trước.

Lần trước Thường Hồng Thắng bệnh tim, Địch lão có thể đưa thuốc qua, thứ nhất là sự tình khẩn cấp, thứ hai là bệnh viện cũng đã dùng hết cách cứu chữa. Nếu không ông ta chỉ có chết. Lúc này, Địch lão đưa thuốc tới, ai cũng không nói được hơn nữa địa vị của Địch lão cách xa Thường Hồng Thắng.

Nhưng lần này không giống nhau. Bệnh của Kiều Văn Đức một chút cũng không khẩn cấp. Dùng hay không dùng thuốc, tạm thời cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Không dùng thuốc cũng còn được, mà một khi dùng thuốc không đúng, hậu quả càng khó lường. Hơn nữa với địa vị của Kiều Văn Đức, Địch lão cũng không thể quyết định thay bất cứ cái gì.

- Sau trận bệnh của Kiều lão, người nhà Kiều gia khẳng định đã cân nhắc áp dụng một số hành động rồi.

Tăng Nghị nói

Địch lão hơi gật đầu. Một tháng đều không thấy chuyển biến, người Kiều gia cũng không có hành động gì là không thích hợp.

Kiều Quan Đông trở về biệt thự Tây Uyển, lên phòng ông cụ nhìn thoáng qua, sắc mặt hiện ra vẻ trầm trọng.

Tần Nhất Thuyền lúc này báo cáo:

- Buổi sáng tổ chữa bệnh khám lại, thảo luận kết quả, vẫn đề nghị áp dụng phương án quan sát thêm.

Kiều Quan Đông hừ một tiếng, cất bước vào phòng nghỉ, bên trong đã có vài nhân vật chủ chốt của Kiều gia, sắc mặt ngưng trọng.

Lão đại của Kiều gia là Lý Chiêu Hùng, sở dĩ họ Lý, là bởi vì Kiều Văn Đức trước kia dùng tên giả là Lý Hán Sinh., lúc này là Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, danh xứng với thiên tử cận thần. Kiều Thiên Kỳ là con gái của Kiều Văn Đức nhậm chức giám sát quản lý của một ngành sản xuất, cấp Thứ trưởng. Cháu ngoại của Kiều Văn Đức, Khổng Trấn Bình không đến 50 tuổi đã là Chủ tịch một tỉnh trung bộ mỗ, lúc này tham gia học tập tại trường Đảng ở thủ đô.

Mạnh Quần Sinh và Cố Ích Sinh cũng ở trong phòng nhưng bọn họ không có tư cách đưa ra ý kiến đối với đại sự của Kiều gia. Bọn họ xuất hiện ở trong này chỉ muốn nói ra những gì mình biết, để làm căn cứ cho các thành viên chủ chốt của Kiều gia lựa chọn.

- Quan đông, ngồi đi!

Lý Chiêu Hùng cầm hộp thuốc lá đưa cho Kiều Quan Đông, nói:

- Mọi người đang chờ cậu.

Kiều Quan Đông cũng không khách khí, ngồi xuống một cái ghế. Cái ghế đó đặc biệt dành cho ông, rồi nói:

- Hôm nay kêu mọi người tập trung lại là để thảo luận về bệnh của ông cụ. Buổi sáng Quần Sinh mời một thầy thuốc mới, dường như là có biện pháp.

Kiều Quan Đông dừng một chút, nói:

- Quần Sinh, cậu nói cho mọi người tình hình đi.

Mạnh Quần Sinh cũng biết giá trị của mình ở chỗ này, liền khẩn trương báo cáo tình hình.

Lý Chiêu Hùng nghe xong, liền nói:

- Cố lão, ngài là chuyên gia bảo vệ sức khỏe, ngài có ý kiến gì không?

Cố Ích Sinh suy tư một lát, nói

- Căn cứ vào sự quan sát của tôi, vị bác sĩ trẻ tuổi này theo như Trưởng phòng Mạnh nói là có trình độ. Cách chẩn bệnh cũng hợp tình hợp lý, tuy nhiên, phương thuốc này còn có sự tranh cãi…

Cố Ích Sinh liền đem công hiệu cùng các ảnh hưởng của Đại Hoàng sau khi dùng, giới thiệu cho mọi người.

Kiều Quan Đông hút một hơi thuốc, sương khói lượn lờ trước mặt, dường như là đang suy nghĩ mông lung, không có trọng điểm, rồi nói :

- Cố lão thấy phương thuốc này có được không?

Cố Ích Sinh nào dám quyết định, chỉ có thể nói thật:

- Phương thuốc này có chút nguy hiểm. Nếu là tôi trị, tôi không dám cho phương thuốc này.

Lý Chiêu Hùng trong lòng có chút không vui. Ông ta là Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, chuyên môn phụ trách công tác hậu cần cho lãnh đạo trung ương. Bảo vệ sức khỏe cũng là hạng nhất, cho nên ông còn kiêm luôn chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Bảo vệ sức khỏe trung ương. Bình thường cũng không it lần giao tiếp cùng các chuyên gia Tây y, nên tự nhiên hiểu được lời nói của Cố Ích Sinh.

Cố Ích Sinh nói lời này cực kỳ bảo thủ, bỏ qua sạch sẽ trách nhiệm của ông ta khi dùng phương thuốc này. Nếu các người dùng phương thuốc này cũng không quan hệ gì với Cố Ích Sinh tôi. Nhưng ông ta lại rất thông minh, cũng không nói phương pháp này không có hiệu quả mà chỉ nói có chút nguy hiểm. Còn về phần có nguyện gánh phiêu lưu này không, cứ để Kiều gia lựa chọn.

Lý Chiêu Hùng tìm một lý do, cười gượng hai tiếng

- Trong phòng đầy khói, Quần Sinh dẫn Cố lão đến phòng khách nhỏ ngồi đi.

- Đúng vậy, tôi đây mắt có đau một chút.

Cố Ích Sinh đứng lên, ông ta biết người Kiều gia muốn họp lại.

Đợi người này đi, Lý Chiêu Hùng liền nói:

- Ông cụ bệnh không thể trì hoãn được nữa.

Mọi người liếc nhau, trong lòng đều hiểu ý của Lý Chiêu Hùng, là hôm nay phải đưa ra quyết định, thậm chí để ngừa chuyện chẳng may, có một tình huống nên nói rõ với ông cụ. Nhân lúc ông cụ hiện tại vẫn còn hiểu được, đem chuyện này đưa ra quyết định cuối cùng.

Sinh lão bệnh tử, đây là chuyện thường tình của con người, ai cũng không thể trốn tránh, nhưng Kiều Văn Đức đối với Kiều gia, thật sự là quá quan trọng.

Gần đây, Lý Chiêu Hùng có thể đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm ở văn phòng trung ương, cũng là tâm phúc của lãnh đạo trung ương. Nếu không phải biết rõ con người thì cũng không dám dùng. Kiều Quan đông nếu không thể giữ vững lập trường, biết chọn chính xác đội ngũ mà đứng thì cũng không thể giữ chức vụ quan trọng ở Ủy ban Kỷ luật trung ương này.

Kiều Văn Đức ánh mắt có thể thấy được mọi việc. Ông ta đã sớm dọn đường cho hai người con trai, giúp đỡ bọn họ thăng chức từng bước một. Ông ta là người có trí tuệ, giác ngộ chính trị cao, trải qua nhiều sóng gió khó nên bị quật ngã.

Cho nên, những thành viên trung tâm ở Kiều gia ai cũng không vội mở miệng, bởi vì trong lòng mọi người đều rõ con thuyền lớn kiều gia lúc này không thể không có Kiều Văn Đức. Có một người có kinh nghiệm phong phú cầm lái, quyết định này không phải là tốt hơn sao?

Lúc này Kiều Quan Đông hỏi một câu:

- Anh, bác sĩ mà hôm nay Quần Sinh mời tới cũng đã từng chữa bệnh cho Địch lão, anh có biết không?

Lý Chiêu Hùng gật gật đầu. Là Phó chủ nhiệm Ủy ban bảo vệ sức khỏe trung ương, nếu tình huống này không rõ như lòng bàn tay thì ông nên bị cắt chức cho rồi. Địch Hạo Huy, độc tôn của Địch gia, trước kia mắc bệnh điên. Rất nhiều người đều biết rằng Địch lão dùng mọi cách nhưng không có kết quả. Sau này Địch Hạo Huy đi Nam Giang một chuyến, trở về thì bệnh khỏi hẳn, bây giờ còn công tác ở Bộ tổng tham mưu.

- Bác sĩ mà Quần Sinh mời chính là từ Nam Giang tới.

Kiều Quan Đông bồi thêm một câu, sau đó nhìn Lý Chiêu Hùng:

- Anh, anh xem việc này có đáng tin không?

Lý Chiêu Hùng ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Bệnh của Địch Hạo Huy, không phải qua tay của chuyên gia bảo vệ sức khỏe, tình huống cụ thể rất khó biết. Tuy nhiên thật ra tôi đã biết một sự việc khác. Ông cụ Thường gia đã chết rồi đấy, có lần bị bệnh tim, ở bệnh viện cứu không có hiệu quả, được thông báo bệnh tình nguy kịch, không cứu được. Sau Đich lão đưa tới hai viên thuốc, không ngờ khiến Thường lão khởi tử hoàn sinh. Chuyện này, có vài vị chuyên gia bảo vệ sức khỏe đều ở đó. Sau này Thường lão qua đời, lần đó cũng mời vị bác sĩ đó về, nhưng đáng tiếc là tới chậm. Tới nơi thì Thường lão đã đi rồi. Nghe các chuyên gia phụ trách nói vị thầy thuốc kia còn rất trẻ.

- Nếu hai người này chỉ là một người…

Khổng Trấn Bình ngồi bên cạnh hồi lâu không nói gì, cũng đã mở miệng. Tin này quả thực làm người ta phấn chấn đây. Nếu vị bác sĩ mà Mạnh Quần Sinh mời tới là cùng một người thì có thể tin là phương thuốc đó cũng rất có trình độ.

Lý Chiêu Hùng liền cầm điện thoại nói:

- Để tôi xác minh một chút.

Lúc này Tần Nhất Thuyền gõ cửa tiến vào. Nhìn lướt một cái, thấy trong phòng không có Cố Ích Sinh và Mạnh Quần Sinh.

- Vừa rồi, ông cụ hỏi chuyện bác sĩ Tăng xem bệnh ngày hôm nay.

Mọi người hiểu được tâm tư của ông cụ. Ông cụ sở dĩ hỏi, hoàn toàn là bởi vì đây là thầy thuốc do Mạnh Quần Sinh mời tới. Ông cụ đối với cha con Mạnh gia rốt cuộc vẫn rất coi trọng.

Tần Nhất Thuyền lại nói:

- Tôi không dám giấu diếm ông cụ, chi tiết đã hướng ông cụ báo cáo qua.

Lý Chiêu Hùng ra hiệu Tần Nhất Thuyền nói trọng điểm. Bệnh thương thực cũng chẳng phải là ung thư, không cần phải gạt ông cụ. Huống chí nói ra cũng tốt:

- Ông cụ có chỉ bảo gì hay không?

- Ông cụ bảo tôi đi hỏi Cố lão một câu.

Tần Nhất Thuyền dừng một chút rồi nói:

- Ông cụ muốn biết, Cố lão làm nghề y cả đời, ví dụ những căn bệnh được chữa khỏi, và chữa không khỏi khi dùng Đại Hoàng là bao nhiêu.

Lý Chiêu Hùng nhẹ nhàng thở ra một chút. Thật sự là quá quan tâm sẽ bị loạn. Chính mình như thế nào lại không nghĩ tới câu hỏi này. Cố Ích Sinh nói rằng Đại Hoàng không thể dùng, chỉ có điều là căn cứ vào công hiệu của Đại Hoàng và tình huống trước mắt của ông cụ mà suy đoán. Nhưng rốt cuộc là dùng Đại Hoàng có nhất định xảy ra hậu quả nghiêm trọng hay không thì ông không nói.

Kiều Quan Đông đứng lên:

- Tôi sẽ đi thỉnh giáo Cố lão.

Ông ta ngồi một chút cũng không yên, muốn biết nhanh đáp án. Lý Chiêu Hùng phải ở lại xác minh lai lịch của Tăng Nghị. Việc này chỉ có thể mình Kiều Quan Đông đi làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK