Để đảm bảo chuyến đi của đoàn cán bộ lão thành, tỉnh Nam Giang đã an bài tỉ mỉ. Ngoại trừ hành trình được tuyệt đối giữ bí mật, các phương diện khác đều được suy xét chu toàn.
Hai chiếc xe buýt của cơ quan du lịch. Một chiếc là dành cho cán bộ lão thành với tùy tùng, cảnh vệ cùng ngồi. Chiếc xe còn lại là chuyên xe của đội bảo vệ sức khỏe. Mọi người ai cũng nhận được một chiếc mũ đỏ có logo tên của cơ quan du lịch. Trên chiếc xe buýt đầu tiên, Phó Trưởng ban thư kí tỉnh ủy Vưu Chấn Á tự mình áp trận, ngoài ra còn đặc biệt điều đến một nữ hướng dẫn viên xinh đẹp, trên tay giơ một lá cờ nhỏ, mang theo một loa mini, nhìn từ ngoài vào cứ như một lữ hành đoàn du lịch vậy.
Trên xe của tổ bảo vệ sức khỏe, Thiệu Hải Ba là tổ trưởng, đồng thời là hướng dẫn viên du lịch.
Về phần của đội cảnh vệ, thì phân tán người đến vài chiếc xe. Một chiến Santana bình thường phụ trách ở phía trước mở đường, chạy ở phía trước đoàn xe ước chừng năm km, xử lý các tình huống phát sinh đột ngột, phối hợp liên lạc, cùng chỉ huy đoàn xe tiến lên, được giám đốc công an tỉnh đích thân trấn thủ. Đoàn xe buýt các bộ lão thành trước sau đều có một xe cảnh vệ, là cải trang và ngụy trang đóng giả. Mỗi chiếc đều có mười người của tổ cảnh vệ, nhân viên nào cũng được trang bị súng lục, trên xe còn mang theo một số vũ khí khẩn cấp. Chỉ cần không phải đụng tới phần tử vũ trang, cũng đủ để ứng phó với các tình huống đột ngột xảy ra. Một khi đoàn xe khởi động, xe cảnh vệ sẽ đi theo bên người, tuyệt đối không rời phạm vi xe buýt hơn hai trăm mét.
Dựa theo thường lệ, tổ vệ sức khỏe chạy ở phía sau xe buýt, cách xe buýt của cán bộ lão thành khoảng cách đại khái từ hai tới ba mét. Công tác của tổ bảo vệ sức khỏe là để phòng ngừa những chuyện không may xảy ra. Cho nên cũng không cần chạy quá sát, ngược lại sẽ làm quấy rầy hưng trí của nhóm cán bộ lão thành.
Nhưng xe của tổ bảo vệ sức khỏe, không phải là chiếc xe cuối, phía sau bọn họ còn có một chiếc xe việt dã xa hoa, là người của tổ cảnh vệ, phụ trách bảo đảm an toàn cho tổ sức khỏe, nhưng chủ yếu là theo dõi tình huống từ phía sau. Một khi phát hiện tình huống khả nghi, có thể tiến hành xử lý đúng lúc, dựa vào động lực mạnh mẽ của chiếc xe, còn có thể truy kích những chiếc xe khả nghi, và nếu phía trước xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, cũng có thể chạy nhanh ra trước.
Sự an bài và phối trí như thế, có thể nói là tuyệt đối không sai sót và nhầm lẫn.
Khi cán bộ lão thành trèo lên xe, Thiệu Hải Ba cố ý quan sát một chút, quả nhiên, bên trong không có đại danh đỉnh đỉnh Chung Thiết Phong Chung lão, xem ra Chung lão đã ở lại Vinh Thành tịnh dưỡng.
Trong tỉnh Nam Giang, thành phố Mai Châu thuộc loại khu kinh tế phát đạt. Nằm về phía đông cách Vinh Thành có hơn một trăm km khoảng cách, được định là trạm đầu tiên của hoạt động đi con đường hồng sắc. Chủ yếu là để các cán bộ cảm nhận thành quả phát triển của tỉnh Nam Giang.
Khi đi trên đường cao tốc tới thành phố Mai Châu, Tăng Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ thấy đoàn xe của Ủy ban nhân dân thành phố Mai Châu Thành. Một loạt các lãnh đạo của thành phố Mai Châu đều đứng ven đường bày ra một tư thế nghênh đón.
Lộ trình trước sau không quá một giờ đồng hồ, thành phố Mai Châu không những nghe được tin tức, còn chuẩn bị nghênh đón. Có thể thấy được công tác giữ bí mật, xem ra cũng chưa làm được toàn diện. Hoặc có thể nói là các lãnh đạo của thành phố Mai Châu lấy tin tức quá nhanh.
Khi lực lượng bảo vệ sức khỏe đang tới trạm thu phí, lãnh đạo thành phố Mai Châu đại khái đã biết được tin tức, nói là đoàn cán bộ lão thành đã tiến vào thành phố Mai Châu rồi, vì thế mà vội vàng trèo lên xe, nhanh chân đuổi tới.
Tăng Nghị lắc đầu cười khổ. Hắn đã ở khu công nghệ cao một năm rồi, cũng cảm nhận được sự khó xử của lãnh đạo cơ sở phía dưới này. Gần như phân nửa thời gian, đều phí phạm ở việc nghênh đón.
Anh nói các lãnh đạo chỉ biết lấy mưu lợi, trong đầu luôn nghĩ tới việc thăng chức, lời này không sai. Các vị lãnh đạo thành phố Mai Châu trước mắt đứng tại chỗ này, mục đích không phải muốn ngắm nhìn lão thủ trưởng, muốn người ta quen mặt mình, tạo cái quan hệ sao?
Nếu nói tất cả đều là loại tâm tư này, cũng không hoàn toàn đúng. Nguyên nhân lớn nhất, là các lãnh đạo cơ sở, không thể không đến, không dám không đến. Có số lãnh đạo, trong thâm tâm rất chú trọng mặt mũi, nhưng bề ngoài, lại cực kì thân thiện với dân. Lúc nào cũng đem việc không quấy nhiễu nhân dân treo ra ngoài miệng. Anh nếu tin lời nói không muốn nghênh đón, lãnh đạo sẽ cảm giác không đủ sự coi trọng. Thế thì sau này chiếc giày nhỏ còn có mà cho anh mang không?
Nghênh đón thái quá nhiều lắm là bị mắng thôi, không ai vì thế mà bị bãi chức cả, nhưng nếu nghênh đón không đúng, hậu quả rất khó đoán trước. Cho nên những người phía dưới thà chịu mắng, cũng không muốn làm thiếu công tác.
Khi xe đến đúng địa điểm, sau khi Tăng Nghị xuống xe, liền nhìn thấy Kiều lão đang giáo huấn Vưu Chấn Á, bên cạnh còn có Giám đốc sở công an, hai người đều bụi đầu bụi mặt. Không cần đến gần nghe ngóng, cũng hiểu là Kiều lão không vừa ý với công tác bảo mật của tỉnh Nam Giang.
Giáo huấn xong, hai người đều liên tục cam đoan, sau đó là thấy Vưu Chấn Á dẫn hướng tham quan, và chạy đến khu du lịch mua vé vào cửa.
Tăng Nghị thấy buồn cười, đường đường Trưởng ban thư kí tỉnh ủy, cán bộ cấp giám đốc sở, không ngờ lại tới chạy lui và xếp hàng cùng du khách, vì mọi người mua vé vào cửa. Tình cảnh này, thật sự khó mà thấy được!
Mua vé vào cửa rồi, đoàn cán bộ lão thành được hướng dẫn viên du lịch dẫn vào trong khu.
Một phút sau, tổ bảo vệ sức khỏe tự mua vé, dưới sự dẫn dắt của “hướng dẫn viên du lịch” Thiệu Hải Ba, theo sát tiến vào cảnh khu. Mọi người đèo trên lưng trên vai, đem dụng cụ y tế giữ bên mình, nhìn bề ngoài cứ như là “ đoàn con la” vậy.
Tiến vào cảnh khu, trước mắt là một tòa phù điêu rất lớn, trên bức tường đá là một hàng chữ vàng to “Khu chiến đấu cũ của Hồng quân”
Năm đó trường chinh cũng không phải chỉ có một lộ tuyến. Để bảo tồn thực lực, thoát khỏi bao vây tiễu trừ, mà là áp dụng phương thức nhiều tuyến đồng tiến, cuối cùng đạt tới thắng lợi. Cơ sở Mai Châu này, chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó. Được lựa chọn làm trạm thứ nhất cũng bởi vì cảnh khu nơi này được khai thác rất tốt. Thiết bị liên quan cũng hoàn thiện, hơn nữa cảnh khu có hình thức tuyên truyền, cũng đặt chủ đề hồng sắc văn hóa lên hàng đầu. Lão lãnh đạo nhìn vào có thể thấy hồng sắc văn hóa, sẽ thấy háo hức hơn. Khi di dời tới chiến trường, các cán bộ lão thành cùng chụp tấm ảnh, cùng vì các anh hùng liệt sĩ năm đó bi ai ba phút.
Theo cảnh khu đi ra, hoạt động hôm nay có thể xem là kết thúc rồi. Các lão lãnh đạo tuổi tác đã cao, rất khó gánh vác một thời gian dài vận động, cho nên hoạt động mỗi ngày chỉ bao hàm đi thăm một địa điểm, dành thời gian còn lại để lão lãnh đạo nghỉ ngơi.
Chỗ ở buổi tối, cùng với nơi ăn cơm, Vưu Chấn Á đều đã chuẩn bị sẵn, ngay tại thành phố Mai Châu này. Một đoàn người lại tiến vào thành phố Mai Châu. Dựa vào quy định, tổ cảnh vệ và tổ bảo vệ sức khỏe luân phiên dùng bữa, bảo đảm có người coi chừng. Ăn xong cơm cũng đã là bảy giờ rưỡi tối.
- Cuối cùng cũng có thể thở ra rồi!
Thiệu Hải Ba chầm chậm uống một ngụm trà. Sau đó đốt một điếu thuốc, ngồi trên sô pha gõ gõ bắp chân và hút thuốc. Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng có thể an nhàn nghỉ ngơi một chút. Chức vị Viện trưởng của y, tuy bình thường làm giải phẫu, có đôi khi đứng hơn mười tiếng, nhưng cũng không thấy mệt như hôm nay, lưng đèo thiết bị cùng các lão cán bộ trèo non lội suối, tuyệt đối là trải nghiệm cả thân thể.
Tăng Nghị cũng ngồi ở một bên, cẩn thận thưởng thức ly trà. Hôm nay an bài hai người nghỉ ngơi trước, sau đó giữa đêm thức dậy trực, hắn cười nói:
- Hồi trước em cũng mấy lần chấp hành nhiệm vụ bảo vệ sức khỏe. Nhưng lần này là cực nhất, lại để sư huynh anh vượt lên mất!
- Đây là số mệnh!
Thiệu Hải Ba cười cười, trong số các nhiệm vụ bảo vệ sức khỏe, việc tiếp đãi các lão cán bộ là vất vả nhất, bởi vì các lão cán bộ xác suất phát bệnh cao hơn, hơn nữa một khi gấp quá bệnh càng thêm bệnh. Việc cứu giúp lại khó khăn hơn. Các lão cán bộ này, rất nhiều người đều tham gia chiến tranh. Thời đại chiến tranh đã lưu lại cho họ bệnh tật. Tình trạng sức khỏe không khả quan, bây giờ lại vận động tứ phía, hoàn cảnh bên ngoài dễ thay đổi và phức tạp, rất dễ khiến bệnh tật cũ tái phát.
Nghĩ tới đây Thiệu Hải Ba nhíu hai mày lại. Độc ác quá! Cũng thật tiện nghi cho cái vị Lưu giáo sư kia, ở lại Vinh Thành chữa trị chứng cảm mạo, dùng đao sử dụng cho trâu để giết gà. Được không công lao, và còn được xuất hiện trước mặt Chung lão. Dáng vẻ không giống như mình, lưng đèo thiết bị ở phía sau các lão cán bộ, lại còn không thể đến gần. Toàn bộ y như nhân viên công tác, chạm mặt cũng không có cơ hội!
Hút xong điếu thuốc, Thiệu Hải Ba thở một hơi dài, nói:
- Tắm sớm một chút, tối lại phải trực ban, vất vả cũng chỉ là vất vả mấy hôm nay, chỉ cần không gặp chuyện gì là được rồi!
Nói xong, Thiệu Hải Ba liền chuẩn bị đi rửa mặt, chính vào lúc này, cửa phòng bị gõ vài cái.