Mục lục
[Dịch]Thủ Tịch Ngự Y- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hồng Môn Yến thì cũng phải đi.

Vi Hướng Nam mỉm cười. Cô khi nhận được cuộc điện thoại này cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Vừa rồi ở Linh Giác Tự, chính mình thậm chí còn chưa nói một câu nào với vợ của Thái Thành Lễ, rất khó nghĩ đến cô ta sẽ mời mình dạo phố.

Tăng Nghị chung quy cũng đang rảnh rỗi, nhân tiện nói:

- Để em đi chung với chị. Tổng không thể chị đơn độc đi gặp người ta được.

Vi Hướng Nam vốn định từ chối. Cô sợ có trường hợp gì xấu hổ xảy ra. Tuy nhiên, thấy hiếm khi Tăng Nghị chủ động đề xuất yêu cầu này thì liền cười nói:

- Được, chị cũng đang cần một lái xe.

Tăng Nghị đi thay một bộ quần áo khá thoải mái, còn cố ý đeo một cặp mắt kính. Vinh Thành và Bạch Dương rất gần. Hai nơi lui tới khá thường xuyên. Nếu chẳng may trên đường gặp phải người quen ở khu công nghệ cao thì khó nói lắm.

Vi Hướng Nam cũng không lái xe mà Tăng Nghị lái.

Vợ của Thái Thành Lễ hẹn với Vi Hướng Nam ở một nhà hàng mang đậm phong cách Hongkong. Hai người khi tới tiệm Phúc Ký thì thấy được ba chiếc Mercedes Benz đang đậu dưới lầu. Một người đàn ông đang đứng khoanh tay đằng trước, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào những người đi đường.

Tăng Nghị cười:

- Còn đặc biệt cắt cử người trông xe, Thái phu nhân phô trương thật lớn. Chị, chị có muốn em ở ngoài này canh cửa không?

- Đừng nói đùa, Thái phu nhân đã tới rồi, chúng ta khẩn trương đi lên đi.

Vi Hướng Nam nhìn ra ngoài cửa sổ xe lắc đầu. cô cũng hiểu được việc phô trương này có phần hơi thái quá. Nghe nói đây là phong cách làm việc của vệ sĩ chuyên nghiệp. Một người được lưu lại để trông xe. Thứ nhất là tránh bị người khác chặn mất đường lui. Thứ hai là tiện để gọi đến. Tính cơ động khá mạnh.

Tiệm ăn Phúc Ký khá lớn với bốn tầng lầu. Trong điện thoại là hẹn gặp ở tầng ba. Sau khi dừng xe, hai người Tăng Nghị liền bước vào thang máy lên lầu. Khi thang máy vừa mở ra, nghênh đón là hai người đàn ông mặc áo đen.

Nhìn thấy Tăng Nghị và Vi Hướng Nam, gã đàn ông mặc áo đen nhấc tay, giọng nói rất lạnh lùng:

- Rất xin lỗi, hôm nay lầu ba không bán cho người ngoài. Xin mời hai vị đến nơi khác.

Tăng Nghị ngẩn ra. Đây là tốn hết bao nhiêu tiền vậy? Hắn không phải là chưa thấy qua cảnh này. Phương Nam Quốc khi xuống dưới thị sát, nếu hoàn toàn dựa theo an bài trước đó, khẳng định nơi đến sẽ được cán bộ địa phương sắp xếp ổn thoả. Nhưng mà dựa vào lực lượng hành chính mà làm. Còn Thái gia làm như vậy cũng chỉ là móc tiền túi bỏ ra. Ăn một bữa cơm phải bao hết toàn bộ, có thể thấy được Thái gia thực lực của cải mạnh biết bao nhiêu.

- Chúng tôi đã có hẹn trước với Thái phu nhân qua điện thoại.

Vi Hướng Nam nói:

- Tôi họ Vi.

Lúc này còn có một người trợ lý bộ dạng rất nhanh nhẹn bước tới, cười nói:

- Vi tổng, phu nhân bảo tôi ở chỗ này chờ cô. Mau mời vào.

Người đàn ông mặc áo đen lúc này mới tránh đường, cho phép Tăng Nghị và Vi Hướng Nam bước qua.

Tăng Nghị lắc đầu. Vệ sĩ đó nhìn như chuyên nghiệp, nhưng so với Trương Kiệt Hùng thì kém hơn một bậc. Nhớ rõ khi Địch lão xuất hành, trước và sau đều là những người mặc thường phục, đứng ở góc đường nhìn người qua lại. Địch lão là một người trông rất bình thường, và hộ vệ tản ở bốn phía trên đường cũng chẳng khác gì quần chúng.

Khi người trợ lý đẩy cửa phòng ăn, liền nhìn thấy Thái phu nhân đang ngồi dựa vào một cái bàn cạnh cửa sổ, thần thái tao nhã khuấy một ly cà phê. Bên cạnh còn có hai người nhân viên đi theo. Một người đang ôm đứa bé.

- Phu nhân, Vi tổng đã đến.

Người trợ lý nhẹ giọng nói một câu.

Thái phu nhân quay đầu nhìn Vi Hướng Nam, đặt ly cà phê xuống, từ bàn đứng dậy. Nét mặt tuy rằng biểu hiện rất nhạt, nhưng lại làm cho người ta cảm giác rất trịnh trọng, nhiệt tình cười nói:

- Mau sang bên này ngồi đi.

Vi Hướng Nam bước qua, chào hỏi với Thái phu nhân. Tăng Nghị cũng không bước qua. Khắp cả phòng đều là bàn dùng cơm. Hắn tùy ý tìm một nơi ngồi xuống, còn có nhân viên phục vụ của nhà hàng nang lên một phần điểm tâm và một ly hồng trà. Cũng không ai nói chuyện với Tăng Nghị, ai cũng đều nghĩ rằng hắn là trợ lý của Vi Hướng Nam.

Bên kia Vi Hướng Nam quay đầu lại nhìn thoáng quá, phát hiện Tăng Nghị đã tìm một chỗ ngồi cho mình, chỉ biết hắn không muốn làm quen với Thái phu nhân. Vì thế cô ngồi đối diện với Thái phu nhân, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm.

Tăng Nghị đối với đề tài của phụ nữ cảm thấy không có hứng thú, ngồi một bên uống trà xem tạp chí.

Tờ tạp chí còn chưa đọc xong thì đứa bé được người nhân viên ôm trong tay đột nhiên đại náo lên, rất là tức giận. Người nhân viên đưa qua một cái bánh ngọt đặt trên khay, cậu bé cũng đánh đổ, nét mặt bực bội, chẳng biết đang nói cái gì.

Tăng Nghị không hiểu tiếng, nhưng đại khái có thể hiểu được ý tứ, bé con kia là không thích ăn bánh ngọt. Chỉ có điều tính tình này dường như có chút được nuông chiều quá đáng.

Thái phu nhân nhìn thoáng qua, muốn nói cái gì, nhưng rồi lại thôi, tiếp tục xoay qua Vi Hướng Nam nói chuyện.

Nhân viên phục vụ rất nhanh bước lại, thu dọn những miếng bánh rơi xuống đất. Người nhân viên tùy tùng rất nhanh lau sạch tay đứa bé, sau đó thấp giọng dụ dỗ, rồi ôm sang một cái bàn khác.

Tăng Nghị đặt quyển tạp chí xuống, nhìn người nhân viên đang dụ dỗ đứa bé. Hắn cảm giác được đứa bé đó dường như có chút không đúng. Nhưng không đúng chỗ nào thì vẫn chưa rõ.

Trên bàn bên kia, tiệm Phúc Ký đã bày rất nhiều điểm tâm đặc sắc của tiệm. Mùi thơm ngào ngạt, ngon miệng mê người. Người nhân viên cầm lấy miếng bánh giống như trước, đưa tới trước mặt đứa bé, thấp giọng cười dụ dỗ, hy vọng đứa bé có thể ăn một miếng. Kết quả nói nhiều, đứa bé bắt đầu bực bội, hươ hai cái tay lung tung, đánh đổ miếng bánh.

Hóa ra là ăn kiêng à?

Khó trách đứa bé này lại ốm yếu đến như vậy.

Tăng Nghị khẽ lắc đầu. Giá cả ở tiệm Phúc Ký này không rẻ. Một bàn điểm tâm phỏng chừng phải hơn hai ngàn đồng. Nhưng một bàn nhiều thức ăn như thế này không phải là dành cho một đứa bé ăn. Hắn nhớ tới khi mình còn nhỏ ở với ông nội, làm gì có cơ hội mà ăn những món ăn như thế này. Hắn thường xuyên cùng với những đứa trẻ trong thôn leo lên mấy ngọn núi bắn chim hái quả. Có hai lần xém chút nữa là bị mù rồi.

Người nhân viên lại chọn một món ăn khác trên bàn. Các loại khẩu vị đều có, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, đều bị đứa bé tức giận đánh đổ.

Tăng Nghị nhìn cả nửa ngày, phát hiện chính mình đã nhìn lầm. Đây dường như không phải là ăn kiêng mà là bệnh kén ăn. Một đứa trẻ còn nhỏ, lẽ ra nó phải rất khó chống đỡ lại sức hấp dẫn của mấy món ăn ngon. Như thế nào lại bị bệnh kén ăn như thế. Điều này hơi có chút kỳ quái.

Lúc này người nhân viên cũng không còn biện pháp nào khác, đành phải ôm đứa bé ở trong lòng, đi lại nhẹ nhàng, trấn an cảm xúc của bé.

Bé con tức giận dường như cũng có chút mệt, vô tình gục đầu xuống vai người nhân viên. Đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Tăng Nghị, đại khái cảm thấy tò mò, vì trước giờ chưa từng thấy người này.

Tăng Nghị cười, cầm lấy một miếng trứng nhỏ, bỏ vào trong miệng, làm ra vẻ mặt ăn rất ngon, sau đó quan sát phản ứng của đứa bé.

Bé con đối với vẻ mặt của Tăng Nghị cũng không thèm đáp lại, không có thần sắc bị hấp dẫn, cũng chẳng có hứng thú muốn nếm thử, ngược lại ngáp dài một cái, sau đó nặng nề gục đầu vào lòng ngực của người nhân viên.

Tăng Nghị liền xác định phán đoán của mình. Đứa bé này chính là bị bệnh kén ăn. Chỉ có điều hắn có chút không rõ nguyên nhân gây bệnh là gì.

Tăng Nghị muốn dò xét một chút, kết quả bên kia Thái phu nhân đã dùng cơm xong, đang cùng với Vi Hướng Nam đứng lên, chuẩn bị rời đi. Tăng Nghị đành phải từ bỏ. Thôi đi, thân phận của đứa bé nhà Thái gia không giống như bình thường, Không phải cái gì cũng có thể trị. Huống chi Thái gia cũng không phải là không mời được những bác sĩ giỏi.

Đoàn người bước ra khỏi Phúc Ký, vệ sĩ sớm đã mở cửa xe. Thái phu nhân sau khi lên xe thì mới đóng cửa xe lại. Vệ sĩ ngồi xe thứ nhất, đồng thời phân ra một người ngồi ở vị trí lái phụ, tiến hành hộ vệ Thái phu nhân. Còn nhân viên đi theo thì ngồi chiếc xe thứ ba.

Tăng Nghị cũng giúp Vi Hướng Nam mở cửa xe. Sau khi lên xe, Vi Hướng Nam nói:

- Tiểu Nghị, chúng ta đến Thanh Dương Cung.

Tăng Nghị liền phát động xe. Ba chiếc xe Mercedes Benz theo sát sau đó. Tăng Nghị nhìn kỹ phía sau mình rồi nói:

- Thái phu nhân cũng thật là có ý tứ. Buổi sáng mới đến Linh Giác Tự thắp hương. Hiện tại lại muốn đến Thanh Dương Cung dâng hương.

Vi Hướng Nam cũng cảm thấy có chút buồn cười. Lẽ ra loại nhà quyền quý sẽ không giống như du khách đến Vinh Thành du lịch. Nhưng Thái phu nhân lại cố tình làm như vậy. Hiện tại lại muôn đến Thanh Dương Cung. Lát nữa còn phải đến phố Thiên Phủ. Vừa rồi, lúc ở Phúc Ký, hai người đã ước hẹn hành trình chiều nay.

Bởi vì Thái Thành Lễ không có xuất hiện, nên lần đến Thanh Dương cung này không rầm rộn như đến Linh Giác tự buổi sáng. Chỉ có Tăng Nghị lái xe đi trước mở đường, không có còi cảnh sát, cũng không có xe chính phủ không số. Chỉ có ba chiếc xe Mercedes Benz đi đằng sau. Tuy nhiên nó cũng vẫn rất chói mắt, khiến nhiều người đi đường phải ngoái đầu lại nhìn.

Thanh Dương Cung là một nơi rất nổi tiếng ở Vinh Thành, có hơn một ngàn năm lịch sử, được xưng là nơi đứng đầu về đạo ở Nam Giang. Vi Hướng Nam trên đường đã liên lạc với người của Thanh Dương Cung chờ đợi. Thanh Dương Cung đã sớm an bài chuyên gia đứng chờ, dẫn mọi người vừa đi thăm vừa giới thiệu lịch sử của Thanh Dương Cung.

Từ Thanh Dương Cung đi ra, mọi người lại đến phố Thiên Phủ. Đây là một con phố rất phồn hoa ở Vinh Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK