Tăng Nghị cười mà không nói, bình tĩnh xem xét. Thủy Mộ Yên xem như cũng là người không tồi, ít nhất thì cách cư xử rất tốt. Nhưng nếu cái loại Cố Địch và cái loại minh tinh này mà ở cùng một chỗ thì hẳn chẳng phải là điều gì tốt. Hiện giờ, y là thế gia chân chính, tìm nữ minh tinh kết thành một đôi thì loại hành vi này không khác gì vạch áo cho người xem lưng.
Cố Địch lên tiếng:
- Yên tâm đi, tôi biết cân nhắc mà.
Cố Địch và Thủy Mộ Yên thật ra không có gì. Y đồng ý chiếu cố cho buổi biểu diễn của Thủy Mộ Yên kỳ thật thì cũng là một loại nhu cầu cần được nở mặt. Y tốt xấu gì cũng là công tử số hai của tỉnh Đông Giang. Dù sao cũng phải tìm dịp để làm rạng danh mình chứ.
- Thủy Mộ Yên ca tôi thật ra cũng đã nghe qua. Cũng tạm được. Nhưng muốn nói hát hay thì phải là người bạn gái kia của anh.
- Ai?
Tăng Nghị liền hỏi.
Cố Địch lập tức cười to, nói:
- Tiểu tử anh có mấy người quen thân chứ? Tôi nói cho anh biết, anh là một cán bộ đảng, ngoại trừ vấn đề kỷ luật thì còn phải chú ý đến vấn đề tác phong.
Tăng Nghị bấc đắc dĩ lắc đầu, chính mình có bao giờ nghĩ đến việc này đâu.
Đưa Tăng Nghị lên xe, Cố Địch vẫn không kìm nổi lại cười nói:
- Nhớ kỹ nhé, vấn đề tác phong, nhất định phải chú ý vấn đề tác phong.
- Anh hãy quan tâm đến mình thì hơn.
Tăng Nghị nhấc chân lên xe, bỏ lại Cố Địch ở bệnh viện.
Vốn Tăng Nghị đã chuẩn bị trở lại Nam Giang, nhưng hiện tại do Hoàng Xán mời ở lại giảng dạy nên tạm thời còn chưa đi được. Tăng Nghị đành phải ở lại khách sạn, chuẩn bị nội dung của một bài thuyết trình giảng dạy cho trường y, cũng nói về đề tài Kinh phương. Đây không phải là so sánh cao thấp với Hoàng Xán mà là một sự bổ sung cho những lý luận mà Hoàng Xán đã từng giảng qua trước đó. Đồng thời nói lên cái nhìn của mình về phái Kinh phương có thể trải qua hai ngàn năm mà không suy tàn.
Buổi chiều ngày thứ ba, Tăng Nghị đang viết bản dự thảo, thì chuông cửa vang lên. Mở cửa ra thì thấy là Thủy Mộ Yên, An Bạch và Hoàng Thiên Dã.
- Như thế nào là mọi người? Mau mời vào!
Tăng Nghị cười, vươn tay mời ba người tiến vào.
Thủy Mộ Yên cổ họng đã hoàn toàn khỏi, trong tay còn cầm theo một giỏ hoa quả, nói:
- Tôi đến là đặc biệt cảm ơn Tăng thiếu. Nếu như không có anh diệu thủ hồi xuân thì Mộ Yên tôi lúc này thật là phải chết không có chỗ chôn.
- Không có nghiêm trọng như vậy chứ.
Tăng Nghị cười ha hả, nhận lấy cái giỏi rồi nói:
- Kỳ thật thì dựa theo phương thuốc của Hoàng lão cũng có thể chữa được căn bệnh cho cô.
Ba người vào bên trong ngồi xong, Tăng Nghị lại xuất ra mấy hộp Tướng Quân Trà nói:
- Đây là đặc sản mà tôi mang đến từ Nam Giang, mọi người mang về dùng thử nhé.
- Cám ơn, cám ơn nhiều!
Thủy Mộ Yên nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.
An Bạch nhìn gói Tướng Quân Trà, còn có cái hộp bên ngoài thì hỏi;
- Đây là Tướng Quân Trà đã chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng Anh quốc sao?
- Không thể giả được!
Tăng Nghị cười.
- Bác sĩ Tăng y thuật quả thật là xuất quỷ nhập thần. Trà đến tay anh cũng có thể trở thành thuốc hay chữa khỏi bệnh.
An Bạch nói, xong hướng Hoàng Thiên Dã nhìn một ánh mắt.
Hoàng Thiên Dã lên tiếng:
- Tăng sư đệ, trong bữa cơm mấy ngày hôm trước, cách nói của tôi về Trung y hơi có chút liều lĩnh. Mong cậu tha thứ.
Hoàng Thiên Dã đối với Trung y lúc trước chỉ trích gay gắt, nay đảo mắt thành ủng hộ. Bởi vì sự kiện này mà y mấy ngày hôm trước bị An Bạch giận không ít.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại:
- Hoàng sư huynh đã nói quá lời, tranh luận về học thuật vốn chính là cái dạng này mà.
Tăng Nghị cũng không có khả năng lúc nào cũng tức giận với Hoàng Thiên Dã. Hiện tại y đã có thể nói ra lời chịu thua này thì đã khó lắm rồi.
- Y thuật của Tăng sư đệ khiến tôi được mở rộng tầm mắt.
Hoàng Thiên Dã thở dài:
- Trước kia tôi đối với Trung y quả thật tồn tại sự hiểu lầm rất lớn.
An Bạch giải thích:
- Bà nội của Thiên Dã lúc trước bị một lang băm chữa trị khiến cho qua đời. Cho nên Thiên Dã đến nay vẫn không tin vào Trung y.
Tăng Nghị ồ lên một tiếng. Hắn cũng gặp qua rất nhiều lang băm giết người không thấy máu, làm bại hoại thanh danh của Trung y. Cũng có rất nhiều người đánh cờ hiệu “Bí phương gia truyền”, “Kinh đan diệu dược” để thu tiền của người khác. Thật sự là đáng giận!
- Tôi có thể lý giải được loại cảm giác này.
Hoàng Thiên Dã cười nói:
- Xem ra về sau phải tìm hiểu Trung y nhiều hơn.
- Y thuật của lão tổ tông truyền lại có thể trải qua mấy ngàn năm không suy bại. Danh y có thể tầng tầng lớp lớp xuất hiện, tất nhiên là có tồn tại đạo lý của nó.
Tăng Nghị cười:
- Con người của tôi không có gì để theo đuổi. Đời này tâm nguyện lớn nhất chính là càng ngày càng giỏi về Trung y.
- Tăng sư đệ tuổi còn trẻ, nhưng lại có y thuật cao minh như vậy. Đối với Trung y lại có cách giải thích độc đáo, khiến cho rất nhiều người không theo kịp.
Hoàng Thiên Dã tán thưởng một câu. Y nguyên bản vốn không tin vào Trung y, nhưng sự thật lại khiến y không thể không phục. Hơn nữa, sự nghiệp của bạn gái An Bạch sợ là còn cần Tăng Nghị chiếu cố nhiều hơn nữa.
Tăng Nghị nghe Hoàng Thiên Dã nói vậy thì liền hỏi:
- Nam Giang muốn thành lập một trường Đại học Y, chuyện này Hoàng sư huynh cũng biết. Không biết anh có hứng thú hay không?
Hoàng Thiên Dã có chút do dự. Y hiện tại là một chuyên gia có tiếng tại bệnh viện Tam Tỉnh tại Nhật Bản. Nếu cố gắng thêm một năm rưỡi nữa thì có thể tiếp nhận vị trí Trưởng khoa Ngoại. Lúc này buông tha thì thật sự hơi đáng tiếc. Huống chi y ở Nhật Bản danh khí rất lớn, thu vào cũng vừa đẹp vừa thơm. Người tìm y để giải phẫu có thể sắp xếp đến hai tháng sau. Y nói:
- Chuyện này rất quan trọng. Tôi cần phải suy xét lại.
Tăng Nghị cũng không quá để ý. Ý đồ của hắn khi đến đây đã được nói rõ ràng. Về phần Hoàng Thiên Dã có đáp ứng hay không thì chính mình cũng không có khả năng áp chế.
- Hiện tại trường đại học chỉ vừa mới bắt đầu chuẩn bị xây dựng, phải đầu nhập vào rất nhiều. Nhanh nhất thì cũng phải sang năm mới xong. Hoàng sư huynh có rất nhiều thời gian để suy xét.
Nói xong, Tăng Nghị đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu, đặt trước mặt Hoàng Thiên Dã:
- Đây là một số tình huống cơ bản của trường đại học Y. Hoàng sư huynh có thể tìm hiểu qua một chút.
- Tôi sẽ xem qua!
Hoàng Thiên Dã nói, xong rồi mở xấp tài liệu ra. Nhìn qua vài dòng, y có chút không ngờ. Trường Đại học Y Nam Giang không ngờ là do quỹ hỗ trợ y học của David xây dựng.
Tăng Nghị cũng cười hỏi Thủy Mộ Yên:
- Sự việc của buổi biểu diễn như thế nào rồi? Có thuận lợi không?
Thủy Mộ Yên cười nói:
- Trước mắt thì vé đã được bán hết. Tình huống thoạt nhìn thì không tệ lắm.
Có Cố Địch và Địch lão chiếu cố, mấy ngày nay, đài truyền hình, báo chí Đông Giang đều đưa tin về buổi biểu diễn. Từ đó, vé bán trở nên sốt hàng. Hiện tại đã được bán hết, không cần phải nhờ Đổng Lực Dương ra tay.
- Thủy tiểu thư lực kêu gọi quả thật là kinh người.
Tăng Nghị tán thưởng một câu, nói:
- Tin tưởng buổi biểu diễ sẽ gặt hái được thành công chưa từng có.
- Buổi biểu diễn nếu như lần này được tổ chức thành công, thì tôi sẽ suy xét đến hành trình tiếp theo.
Thủy Mộ Yên nhìn Tăng Nghị. Cô cũng muốn đến Nam Giang tổ chức một buổi biểu diễn. Hiện tại, phát hành băng đĩa nhạc cơ bản không kiếm được nhiều tiền. Ngôi sao ca nhạc chủ yếu kiếm tiền là dựa vào hoạt động phát ngôn hoặc tổ chức buổi biểu diễn.
Tăng Nghị cười, hắn hiểu ý tứ của Thủy Mộ Yên, nhân tiện nói:
- Thủy tiểu thư có thể suy xét một chút đến Nam Giang chúng tôi. Tôi tin tưởng những người đam mê âm nhạc ở Nam Giang đang chờ cô đến đấy.
Thủy Mộ Yên cười rộ lên, ánh mắt tựa như mặt trăng lưỡi liềm, trông rất đẹp. Cô nói:
- Nếu có cơ hội, nhất định phải đến Nam Giang một chuyến. Đến lúc đó nhất định phải mời Tăng thiếu chiếu cố nhiều hơn.
- Nhất định, nhất định!
Tăng Nghị cười.
Bữa cơm chiều được tổ chức tại khách sạn Phúc Hoa. Sau khi ăn cơm xong, Thủy Mộ Yên lại mời Tăng Nghị đến tham gia buổi biểu diễn.
- Đến lúc đó có thời gian thì nhất định sẽ đi.
Tăng Nghị cũng không dám nói chắc. Hoàng Xán đã nói rằng đi giảng dạy cũng phải mất hai ngày.
Thủy Mộ Yên sau khi rời khỏi, Tăng Nghị lại tiếp tục về phòng viết bài thuyết trình. Đến mười một giờ đêm, Tô Kiện Thuần và lão Tứ đột nhiên đến. Hai người này vừa mới tan ca, vẫn chưa ăn gì nên mời Tăng Nghị đi ăn khuya.
Tăng Nghị sợ Tô Kiện Thuần lại uống rượu theo quy củ thì liền nói:
- Không cần đi chợ đêm, tôi bảo khách sạn chuẩn bị vài món nhắm rượu. Chúng ta uống ở đây là được rồi.
Tô Kiện Thuần cũng không phản đối. Lập tức ba người gọi vài món ăn, ở trong phòng từ từ uống rượu nói chuyện.
Uống một hồi thì đến mười hai giờ rưỡi, Tô Kiện Thuần và lão Tứ lúc này cùng nhau buông ly rượu xuống, nói:
- Bác sĩ Tăng, chúng tôi có việc gấp, phải ra ngoài xem. Đợi lát nữa trở về thì chúng ta sẽ uống tiếp.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Không có việc gì. Các người cứ đi đi. Rượu thì ngày mai có thể uống tiếp.
- Không tốn bao lâu đâu, lát nữa sẽ quay trở lại.
Hai người nói xong rồi cùng nhau bước ra khỏi phòng.
Tăng Nghị trong lòng cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ hai người này thật là lạ. Đến uống rượu, được nửa đường thì nói rằng có việc. Có việc thì cứ về mà giải quyết, hôm sau uống tiếp. Làm sao mà nói rằng sau khi giải quyết xong sẽ trở về tiếp tục. Không biết là ra ngoài làm chuyện gì, không phải là có đường rẽ gì chứ?
Đại khái được hơn mười phút, hai người lại quay trở lại. Trong tay lão Tứ là một cô bé, đại khái khoảng bốn năm tuổi, đang ngả đầu vào vai lão Tứ ngủ thật say.
- Ai vậy?
Tăng Nghị liền hỏi.
- Con gái của lão Tứ.
Tô Kiện Thuần rầu rĩ nói, sắc mặt không tốt chút nào.
Lão Tứ đến bên cạnh cái ghế sofa rộng bỏ cô bé xuống, nói:
- Cứ để cho con bé ngủ, chúng ta uống tiếp.
Tăng Nghị trong lòng lại càng thêm khó hiểu. Hai người này nửa đêm đi ra ngoài là vì đón con gái của lão Tứ. Thật sự là hành tung quỷ dị. Hắn bước vào bên trong lấy một tấm chăn, đắp lên người cô bé. Cẩn thận nhìn thoáng qua, Tăng Nghị liền cảm thấy không ổn. Hắn nói:
- Con bé ngủ rất say, hình như là bị bệnh.
Ai ngờ vừa mới dứt lời thì cô bé đột nhiên mở mắt. Thấy trước mặt đều là người lạ, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mở ra, mắt thấy như muốn khóc.
- Tiểu Ny đừng khóc, ba đây ba đây.
Lão Tử liền khẩn trương hô một tiếng, sau đó chạy đến.
Cô bé nhìn thấy lão Tử, quả nhiên là nét mặt vui mừng hơn. Ánh mắt vụt sáng, trông rất đáng yêu. Cô bé từ trên sofa ngồi dậy, chạy đến ngồi vào lòng ngực của lão Tử, nhìn xung quanh tò mò hỏi:
- Ba, đây là chỗ nào?
- Đây là chú Tăng!
Lão Tử chỉ Tăng Nghị:
- Mau chào chú Tăng đi!
Cô bé sợ hãi nhìn Tăng Nghị, thấp giọng nói:
- Chào chú Tăng.
Tăng Nghị vẫn cảm thấy không đúng. Vừa rồi khi nói đắp chăn, rõ ràng con gái của lão Tử ngủ rất sâu, giống như là bị bệnh. Như thế nào chỉ trong chớp mắt sắc bệnh trên mặt hoàn toàn biến mất. Tăng Nghị tốt xấu gì cũng là một thầy thuốc y thuật cao mình, nhưng lại bị sự biến hóa trong nháy mắt làm cho hồ đồ. Hắn mỉm cười ha hả nói:
- Chào Tiểu Ny.
Sau đó mở hòm y của mình ra, lấy một túi giấy đổ ra một cục ô mai nói:
- Cái này là ô mai, ăn ngon lắm. Cháu mau cầm lấy đi.
Cô bé không nhận mà ngẩng đầu nhìn lão Tứ. Lão Tứ liền nói:
- Mau cầm đi và cảm ơn chú Tăng.
Cô bé liền từ trong lòng ngực của lão Tứ đứng lên, cúi đầu, giọng giòn tan:
- Cám ơn chú Tăng!
Sau đó vươn hai tay, tiếp nhận ô mai trong tay Tăng Nghị.
Tăng Nghị bị bộ dạng trẻ con này làm cho vui vẻ, xoa đầu cô bé rồi nói:
- Đừng khách sáo nhé.
Nói xong, Tăng Nghị thả ô mai vào trong lòng bàn tay, ánh mắt liếc nhìn cổ tay cô bé. Tăng Nghị đột nhiên sắc mặt đại biến, sau đó xốc tay áo của cô bé lên, quát:
- Sao lại thế này? Vì sao cánh tay của con bé toàn là lỗ kim tiêm thế?
Lần này, cô bé bị dọa cho sợ hãi, chui đầu vào trong lòng ngực lão Tứ, bắt đầu muốn khóc.
Tô Kiện Thuần đứng bên cạnh liền nói:
- Bác sĩ Tăng, là như vầy…
Tăng Nghị trừng mắt nhìn Tô Kiện Thuần, muốn xem anh ta giải thích như thế nào.
Vừa rồi liếc mắt một cái, lông tơ sau lưng Tăng Nghị liền dựng thẳng lên. Đây mới chỉ là một đứa bé bốn năm tuổi, cánh tay nhỏ mỏng manh như tàu lá chuối. Mạch máu thì không cần phải nói, nhỏ không khác thì mũi kim bao nhiêu. Nhưng giờ phút này trên cánh tay đó lại chằng chịt những vết kim tiêm cùng với nhiều chỗ bị ứ máu. Trên khắp cánh tay, không ngờ tìm không thấy một chỗ nào là không bị tiêm. Có thể tìm được chỗ nào thì tiêm chỗ đó. Có thể tưởng tượng được con bé đã đau đến cỡ nào.
Tô Kiện Thuần nắm chặt tay, thở dài nói:
- Bác sĩ Tăng, con gái của lão Tứ bị bệnh. Đây là vết chích còn lưu lại.
- Khốn kiếp!
Tăng Nghị không kìm nổi mắng to một câu:
- Ánh mắt của anh chỉ dùng để nhìn thôi sao? Tiểu Ny căn bản không có bệnh, cho dù là có bệnh thì cần phải chữa trị như thế sao? Cánh tay của con bé mà còn có thể gọi là cánh tay à?
Tô Kiện Thuần hạ thấp giọng nói với Tăng Nghị:
- Bác sĩ Tăng, tôi và anh vào bên trong nói…
- Nói ngay tại chỗ này.
Tăng Nghị hét lớn, sau đó chỉ vào lão Tứ nói:
- Anh làm cha như thế nào vậy? Anh có thể nhẫn tâm để con gái của mình chịu đựng như thế này sao?
Cô bé kia bị dọa đến khóc lớn lên, ủy khuất nói:
- Không được nói ba cháu như vậy…
Tô Kiện Thuần không nói hai lời, trực tiếp túm Tăng Nghị vào bên trong phòng, khép cánh cửa lại.
Lão Tứ ngồi trên sofa không nhúc nhích, giống như một cái tượng gỗ. sau đó lúc lâu mới hung hăng đập vào đầu mình mấy cái, sau đó ôm đầu, vẻ mặt rất thống khổ.
- Bác sĩ Tăng, bình tĩnh một chút.
Tô Kiện Thuần ở bên trong đè Tăng Nghị lại:
- Ai nhẫn tâm làm đứa bé như vậy chứ? Lão Tứ bình thường rất yêu thương đứa con gái của mình như bảo vậy. Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bế con bé trong tay cứ sợ rớt. Hiện tại, con bé phải chịu cái dạng này, cậu ấy trong lòng so với ai đều phải khó chịu hơn. Nhưng cũng không còn biện pháp. Đứa bé bị bệnh, phải chấp nhận trị liệu thôi.
- Bệnh gì?
Tăng Nghị mở to mắt. Hắn tin vào ánh mắt của mình. Có bệnh hay không thì sẽ biết thôi.
-Anh nói đi.
Tô Kiện Thuần lên tiếng:
- Hai tháng trước, Tiểu Ny khi đi trên đường, đột nhiên ngã sấp xuống hôn mê. Lúc ấy cả người chẳng khác gì bị ngất. Ngoại trừ có hô hấp ra thì toàn thân Tiểu Ny không có bất cứ một tri giác nào. Từ đó về sau, Tiểu Ny mỗi ngày đều bị như thế này. Lão Tử mang Tiểu Ny đến tất cả các bệnh viện ở thành phố Vân Hải này, cuối cùng là nằm viện tại bệnh viện Nhi, tiếp nhận trị liệu.
- Trị liệu?
Tăng Nghị tức giận vung tay lên:
- Trị liệu thì cũng phải dựa vào bệnh chứng thì mới trị được chứ? Tiểu Ny đến tột cùng là bị bệnh gì? Anh nói đi.
- Tôi và lão Tứ cũng không hiểu lắm. Vừa mới bắt đầu thì bệnh viện nói rằng là có khả năng động kinh. Sau đó lại nói là não không được kiện toàn. Cuối cùng lại nói là Tiểu Ny bị cao huyết áp, lại còn nói là thần kinh có vấn đề….
Tô Kiện Thuần sắc mặt trầm trọng nói:
- Anh cho là lão Tứ lạnh lùng, nhẫn tâm, nhưng cậu ấy đau khổ hơn so với bất cứ ai. Lão Tứ vì muốn chữa bệnh cho con gái, một người làm hai công việc, bị bệnh cũng không dám nghỉ ngơi. Mỗi ngày sau khi tiêm xong cho Tiểu Ny, lão Tứ đau lòng đến độ muốn khóc, nhưng phải nở nụ cười để dụ cho Tiểu Ny tiêm thuốc.
Tăng Nghị không nói gì, nhưng sự tức giận trong lòng đã vơi đi rất nhiều.
- Lát nữa ra ngoài, anh đừng nói gì với lão Tứ. Trong lòng cậu ấy đang đau khổ.
Tô Kiện Thuần hít một hơi:
- Đáng thương cho Tiểu Ny, toàn thân của nó không chỗ nào là không có vết kim tiêm. Không riêng gì hai cánh tay, ngay cả mông cũng bị tiêm đến cứng như hòn đá. Tôi hận mình tại sao không bị bệnh thay nó.
Tăng Nghị liền nhìn Tô Kiện Thuần hỏi:
- Vì sao không tìm đến tôi? Chẳng lẽ tôi không phải thầy thuốc?
Tô Kiện Thuần ban đầu còn ngẩn ra. Y quả thật không nhớ tới Tăng Nghị là bác sĩ. Trong mắt của y, Tăng Nghị chỉ là thầy thuốc bó xương:
- Tôi…..
Tăng Nghị trừng mắt nhìn y rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Tô Kiện Thuần cũng có chút hối hận. Tăng Nghị không phải là thầy thuốc bó xương, vì sao mình lại không nhớ tới nhỉ?
Tăng Nghị đi ra ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, nói với Tiểu Ny đang đứng lau nước mắt:
- Tiểu Ny, đừng khóc. Vừa rồi chú Tăng không tốt, không nên mắng ba của cháu. Cháu tha thứ cho chú Tăng nhé?
Tiểu Ny vẫn còn bảo vệ ba của mình, xoay mặt không thèm để ý đến Tăng Nghị, bàn tay nhỏ bé túm lấy ống tay áo của lão Tứ, đại khái muốn về nhà.
Tăng Nghị liền đi tới ngồi bên cạnh lão Tứ.
- Anh Tứ, vừa rồi tôi hơi nóng tính, nói chuyện có chút lớn tiếng, anh không cần để ở trong lòng. Tôi là bác sĩ, không thể chịu đựng được nhất chính là bắt người bệnh chịu khổ, huống chi Tiểu Ny là một con bé con rất đáng yêu.
Lão Tử khoát tay, thở dài thở ngắn:
- Anh nói rất đúng, là tôi không chăm sóc tốt cho Tiểu Ny.
- Tôi cũng là bác sĩ, nếu anh Tứ tin tưởng tôi thì bệnh của Tiểu Ny tôi sẻ thử xem.
Tăng Nghị nói.
Lão Tử lên tiếng:
- Lương y như từ mẫu, tôi làm sao mà không tin chứ.
Lão Tử ôm Tiểu Ny đến:
- Tiểu Ny ngoan, để chú Tăng xem bệnh cho con nhé. Chú Tăng rất lợi hại, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi.
Tiểu Ny vừa rồi bị bộ dạng của Tăng Nghị làm cho sợ hãi. Cái đầu nhỏ lắc như trống, nước mắt lại rơi xuống:
- Con không cần chú ấy chữa, con không chích đâu.
Lão Tử ngượng ngùng nhìn Tăng Nghị nói:
- Chú Tăng không giống như bác sĩ khác. Chú ấy là bác sĩ tốt, không chích đâu.
Tiểu Ny vẫn khóc to lên, sống chết không cho Tăng Nghị khám.
Tăng Nghị cũng không còn biện pháp, nói:
- Không vội, đợi lát nữa nói sau. Nếu có bệnh án và kiểm tra của bệnh viện thì cứ lấy ra cho tôi xem trước.
Lão Tứ trả lời:
- Những thứ kia đều có, nhưng bỏ ở nhà hết rồi.
Tô Kiện Thuần lập tức nói:
- Để tôi đi lấy cho, cậu để ở chỗ nào?
- Ngay ngăn tủ đầu giường.
Lão Tứ nói.
Tô Kiện Thuần bước ra cửa, chuẩn bị về nhà lấy bệnh án. Tăng Nghị ở đằng sau đuổi kịp, lấy ra cái chìa khóa xe nói:
- Xe của tôi ở dưới lầu, anh hãy lấy đi cho nhanh.
Tô Kiện Thuần cũng không khách khí, tiếp nhận cái chìa khóa rồi bước ra cửa.
Tăng Nghị đi pha một ly trà uống cho tỉnh rượu. Hắn vừa rồi uống không nhiều lắm, nhưng sợ lát nữa mình xem mạch không chính xác.
Tiểu Ny ở trong lòng lão Tứ khóc một hồi, cảm thấy mệt mỏi nên ngủ thiếp đi. Lão Tứ liền hướng Tăng Nghị nháy mắt ra hiệu.
Tăng Nghị đi tới, giơ tay bắt mạch cho Tiểu Ny, sau đó thần sắc liền kỳ quái hẳn lên. Giống như Tăng Nghị phán đoán, Tiểu Ny giống như là không có bệnh. Chỉ có điều khí trong cơ thể không đủ, cơ chế có chút hỗn loạn. Đây chính là di chứng của việc tiêm thuốc tây, không thể xem là bệnh. Thận trọng, Tăng Nghị lại bắt mạch tay khác cho Tiểu Ny, cuối cùng mạch tượng đều biểu hiện giống nhau, không có gì là bệnh nặng.
- Bác sĩ Tăng, thế nào?
Lão Tứ thấy thần sắc của Tăng Nghị kỳ quái thì có chút khẩn trương.
- Không có gì.
Tăng Nghị nói. Hắn vẫn tin tưởng vào trình độ của mình. Nếu chẩn không ra bệnh thì khẳng định là không có gì. Hắn nói:
- Trong phòng khách có cái giường, anh mau mang cháu vào đi. Sau đó đem tình huống phát bệnh kể lại tỉ mỉ cho tôi nghe một chút.
Lão Tứ liền ôm Tiểu Ny vào bên trong phòng khách, cẩn thận đặt đứa bé xuống giường, đắp chăn rồi lúc này mới đi ra.
Tô Kiện Thuần đã trở về, trong tay cầm theo một cái gói to:
- Tất cả đều ở trong này.
Tăng Nghị cầm lấy thấy nặng, trong bụng thầm nhủ sao mà nhiều kết quả kiểm tra đến vậy. Đây phải nặng đến bảy tám kg. Hắn đổ mọi thứ bên trong ra, trước chọn vài cái kiểm tra quan trọng xem rồi nói:
- Anh Tứ, anh nói một chút, khi Tiểu Ny phát bệnh thì có tình huống gì? Nói càng chính xác càng tốt.
- Khi phát bệnh thì cả người giống như là mất đi tri giác và ý thức. Toàn thân nhũn ra cọng mì, tứ chi giống như trật khớp. Đặt nằm úp thì nằm úp, đặt nằm sấp thì nằm sấp, có gọi thế nào cũng không tỉnh.
Lão Tứ nói:
- Mỗi lần đại khái là khoảng hơn hai giờ. Sau đó lại cử động như người bình thường.
Tăng Nghị liền nhướng mày, hỏi:
- Có phải lúc anh mới mang con bé đến đây chính là đang phát tác?
Lão Tử gật đầu:
- Phải!
Tăng Nghị còn có chút trách cứ, nói:
- Lúc ấy sao anh không nói. Nếu nói sớm một chút, tôi có thể bắt mạch Tiểu Ny lúc đó. Nói không chừng có thể chẩn ra được vấn đề mấu chốt.
Lão Tứ liền không nói gì, nét mặt sa sầm lại.
Tăng Nghị rất nhanh kiểm tra qua những báo cáo quan trọng. Điện não đồ, điện tâm đồ, xét nghiệm máu….nhưng cũng không có phát hiện nào làm căn cứ để chẩn đoán chính xác. Ít nhất không thể chẩn đoán rối loạn thần kinh, não không đủ phát triển, cao huyết áp….
Căn cứ vào lão Tứ miêu ta thì thật ra hơi giống như bệnh động kinh. Chỉ có động kinh mới có thể lặp đi lặp lại như vậy. Nhưng vừa rồi Tăng Nghị bắt mạch, lại không tìm ra được một dấu hiệu động kinh nào.
Điều này thật kỳ lạ. Tăng Nghị cũng là lần đầu tiên gặp được căn bệnh quái lạ như thế này. Hắn hỏi lão Tứ:
- Trong nhà của anh có ai bị động kinh không?
Lão Tứ lắc đầu:
- Không có!
Động kinh có yếu tố di truyền. Tây y cho rằng cùng di truyền cho quan hệ rất lớn. Đây cũng là căn cứ chẩn đoán chính xác nhất. Nếu lão Tử trong nhà không có ai bị bệnh động kinh thì phải nghĩ đường khác.
Tăng Nghị lại hỏi:
- Mỗi ngày đều phát tác?
Lão Tứ trả lời:
- Mỗi ngày.
Tăng Nghị nhíu mày. Mỗi ngày đều phát tác, cho dù là động kinh thì cũng sẽ không thường xuyên như vậy. Ít nhất là phải có một nguyên nhân dẫn đến điều đó. Hắn cầm lấy bệnh án, lại xem qua một lần. Đến trang thứ bảy, Tăng Nghị chú ý đến một đoạn miêu tả: Căn cứ vào việc liên tục quan sát, người bệnh thời gian phát bệnh có tính quy luật. Mỗi ngày giữa trưa phát bệnh một lần, buổi tối 0h phát bệnh một lần.
- Khi hai người ôm Tiểu Ny vào đây là mấy giờ?
Tăng Nghị nâng đồng hồ lên nhìn, hiện tại là rạng sáng hai giờ.
Lão Tử và Tô Kiện Thuần nhìn nhau rồi nói:
- 12h30 chúng tôi đi ra ngoài. Khi ôm Tiểu Ny trở về thì hẳn là 12h50’.
- Tối nào cũng vẫn tỉnh táo phải không?
Tăng Nghị lại hỏi.
Lão Tứ gật đầu:
- Không sai biệt lắm. Lúc này và thời gian trước đó trước sau không kém nhau vài phút.
Tăng Nghị rốt cuộc hơi hiểu được đây là bệnh gì. Tuy nhiên, lập tức hắn trong lòng dâng lên một tia lửa giận. Quả thật là đáng giận đến cực điểm. Trước khi có được căn cứ chẩn đoán, bệnh viện không ngờ áp dụng nhiều biện pháp trị liệu như vậy. Chẩn đoán lâm sàng của Tây y cũng chưa chắc cho phép.
Chẳng lẽ nhà các người không có bé con sao? Lại đem một đứa trẻ bốn năm tuổi gây sức ép đến tình trạng như vậy.