Mục lục
[Dịch]Thủ Tịch Ngự Y- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đất trống ở khu trung tâm được trải thảm thượng hạng, đặt lên những chiếc ghế. Tiền phương hợp lại thành một đài chủ tịch lâm thời. Phía sau một tấm áp phích lớn với một hàng chữ: Đấu thầu giá đất dự án hồ Tinh Tinh!

Ở hiện trường đã tới rất nhiều các chủ xí nghiệp, nhà đầu tư phát triển. Khi Hồ Khai Văn dẫn đầu Ban Quản lý vào, mọi người lập tức đứng dậy vỗ tay hoan nghênh.

- Cảm tạ các vị đến tham gia, cảm tạ cảm tạ!

Hồ Khai Văn hai tay đưa lên cao hướng đến những người có trong hiện trường l chào hỏi. Vừa rồi ở lối vào, nhìn thấy thần thái và cách nói chuyện bình thường của Tăng Nghị, Hồ Khai Văn tảng đá trong lòng rơi xuống. Hiện tại lúc này thấy tại hiện trường có rất nhiều xí nghiệp đến, trong lòng y lại cảm giác có thêm một hòn đá nữa rơi xuống, thầm nghĩ chuyện này đã định, đã định rồi!

Lý Vĩ Tài mở đường ở phía trước, ngăn những người muốn chen vào, dẫn Hồ Khai Văn và Tăng Nghị thuận lợi đến ngồi ở hàng ghế trước của khách quý.

- Mời ngồi, xin mời các vị ngồi!

Hồ Khai Văn cười lên hai tiếng, liền ngồi vào chiếc ghế ở giữa duy nhất, khuôn mặt hiện lên nụ cười ấm áp.

Còn lại các vị lãnh đạo khác được xếp chỗ ngồi theo trình tự từ cao đến thấp, lấy Hồ Khai Văn là nhân vật trung tâm, hướng hai bên theo thứ tự kéo dài ra.

Tôn Dực và Thường Tuấn Long cũng đã tới. Nhưng hai người không ngồi chung với các vị lãnh đạo, mà đứng một bên hút thuốc.

Từ xa nhìn qua, thấy Tăng Nghị ngồi bên tay phải Hồ Khai Văn và đang trò chuyện gì đó một cách vui vẻ cùng Hồ Khai Văn. Thường Tuấn Long nói:

- Khí độ và lòng dạ của Tăng thiếu chúng ta thật khiến người phải khâm phục. Nhìn xem, không quan tâm hơn thua, thái độ thản nhiên, chậc chậc!

Đứng ở đó, một tay trong túi, một tay cầm điếu thuốc phì phèo, hắn hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ Tăng Nghị cũng dám ngạo mạn sao? Bây giờ tôi đã cho ngừng hạng mục sân bay Long Sơn. Chỉ cần có một chút ngạo mạn, ta sẽ có vô số thủ đoạn, dùng cho từng người từng người trong số đám người đó mà thu thập sạch sẽ!

Động vào người đứng đầu thì chi bằng động nanh động vuốt.

Đây là tổng kết hình phạt mang tính giáo huấn của Tôn Dực! Tăng Nghị này thường nghĩ hắn không có sơ hở và người rất tỉnh táo. Thời gian Tăng Nghị đợi chờ ở Nam Giang cũng khá lâu rồi. Bên cạnh hắn không thiếu mấy người bạn tâm giao, cùng hắn chia sẻ. Nếu lúc này mình ra tay với Tăng Nghị, đối phương nhất định sẽ ôm đòn đánh trả. Nếu không phải là do việc xấu của tên Trần Long, về phần chính mình sao lại chật vật với lời giáo huấn của ông cụ chứ?

Nhưng nếu bản thân mình mà dùng nanh vuốt xuống tay, người khó chịu chính là bản thân Tăng Nghị! Gã ta vẫn muốn xem Tăng Nghị lần này sẽ vất bỏ xe hay là thí tốt đây?

- Chỉ sợ là cười vui miễn cưỡng.

Tôn Dực lạnh lùng nói với Thường Tuấn Long làm hắn cười lên mấy tiếng. Tăng Nghị lần đụng trúng con nhím rồi, nếu va một cái sẽ bị đâm trúng người. Nhưng lần này sân bay Long Sơn bị ngừng lại, tuyệt đối sẽ mất một khoảng tiền lớn, điều này sẽ khiến Tăng Nghị tiêu đời.

- Tiểu Tăng, cậu đánh giá xem buổi đấu giá hôm nay đại khái sẽ được bao nhiêu?

Hồ Khai Văn lúc này thoáng tới gần thấp giọng hỏi Tăng Nghị.

Tăng Nghị cười nói:

- Hôm nay các xí nghiệp tham gia rất nhiều, thể hiện họ cũng đề cao dự án này của chúng ta. Tôi rất hy vọng số lượng tham gia càng cao càng tốt.

Hồ Khai Văn đưa tay lên nói:

- Từ khi thành phố giao hạng mục này cho tôi, cả đêm tôi không ngủ được. Sợ sự kì vọng quá lớn của các Lãnh đạo, hiện tại cũng được chứng thực rồi.

- Kì thực buổi đấu giá lần này mà có thể được một nửa của trước đó là tôi có thể thở phào được rồi. Nếu thành công, áp lực tài vụ thành phố của ta, cũng giảm bớt xuống.

Khi nói những lời này, tay Hồ Khai Văn đặt ở trên ngực vuốt nhẹ nhàng hai lần, thần thái có chút thỏa mãn, vui vẻ.

Kì thực trong khoảng thời gian này, trong lòng Hồ Khai Văn cuối cùng cũng có thể thở phào một tiếng. Tăng Nghị cũng chỉ là Phó Chủ nhiệm của Ban Quản lý, nhưng ở khu công nghệ cao, làm sao là có thể đem bản thân mình ra cân sức ngang tài với Phó Chủ tịch Thành phố? Có lẽ, thứ nhất là vì người ta có sự hậu thuẫn của các vị lãnh đạo, hai là vì trên tay người ta có các dự án, mà có dự án là có tiền.

Tới bây giờ, nếu trong tay không có tiền, đừng nói là làm việc dư thừa, muốn thực hiện lý tưởng chính trị của bản thân, chỉ một lời nói, cũng khó lung lay được người khác. Bình thường trên hội nghị bàn bạc công việc, nếu trong túi “ nhẹ “ cũng cảm thấy ngượng ngùng, không dám nói gì cả. Chính vì thế, khí thế của bản thân sẽ yếu đi vài phần, ai sẽ lấy việc của vị Phó Chủ tịch thành hồi sự đâu?

Hiện tại rất tốt, chỉ cần buổi đấu giá kết thúc, ngay lập tức sẽ có khoảng tiền nhập vào sổ sách.

Y theo kế hoạch, đất xung quanh vùng hồ Tinh Tinh, có hơn sáu trăm mẫu, miếng đất hôm nay đấu thầu, cũng hơn bảy trăm mẫu. Chiếu theo giá cả của những hộ nhà ở Nam Giang ra tính toán, tiền thanh toán sẽ vượt mức hai mươi tỉ rồi. Huống chi lúc đầu dự án hồ Tinh Tinh không theo các hộ nhà, mà là làm cao hơn giá các hộ nhà nữa. Cho nên tiền thanh toán sẽ cao hơn một chút.

Cách tính toán này của Hồ Khai Văn. khiến cho khuôn mặt mỉm cười của hắn không kiềm được nữa mà bùng phát lên. Nên nhớ rằng, Thành phố Bạch Dương và các khu huyện thu nhập năm trước không hơn ba mươi mấy tỉ. Và dự án hồ tinh tinh, trước mắt cũng chỉ mới bắt đầu công trình lần thứ nhất, sự kiện quan trọng còn ở phía sau.

Nếu buổi đấu giá hôm nay thành công, địa vị của mình trong Thành phố sẽ cao hơn trước đó, đúng là thời thế hôm nay không thể so với xưa.

Lúc này Lý Vĩ Tài đi tớ, anh ta làm mất đi giấc mơ của Hồ Khai Văn, xin chỉ thị và nói:

- Hồ chủ tịch, đã đến giờ rồi, ngài xem có nên bắt đầu hay chưa?

- Bắt đầu đi!

Hồ Khai Văn nặng nề gật đầu. chần chừ mãn chí, trò hay cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Lý Vĩ Tài là chủ trì của buổi đấu giá ngày hôm nay. Sau khi nhận được chỉ thị của Hồ Khai Văn, hắn liền chạy tới trước bục diễn thuyết, nhẹ nhàng thử cái microphone, nhiệt tình nói:

- Các vị lãnh đạo, các vị khách quý đã đến tham gia buổi lễ này. Trước tiên, tôi xin giới thiệu một chút các vị khách mời đến tham dự buổi đấu thầu. Phó chủ tịch thành phố Bạch Dương, Bí thư Đảng ủy Khu công Nghiệp cao đồng chí Hồ Khai Văn ….. Cục Tài nguyên và khoáng sản….. Phó chủ nhiệm thường trực khu Công nghệ cao…

Sau khi giới thiệu một loạt. Vĩ Tài nói tiếp:

- Hiện giờ xin một tràng pháo tay nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch Hồ Khai Văn lên sân khấu sẽ đọc diễn văn mở đầu ngày hôm nay.

Hồ Khai Văn đứng dậy, nâng tay ra hiệu, cười khanh khách bước lên lễ đài. Đem dự thảo mở ra, giọng trầm bổng nói:

- Chúng ta có một năm gió xuân ấm áp, những chồi non đâm chồi nảy nở. Với thời tiết vô cùng ấm áp như hôm nay, chúng ta long trọng cử hành buổi đấu thầu. Trước tiên xin cho phép tôi đại diện cho khu công nghệ cao, hướng những vị khách sự ủng hộ tuyệt đối và lời cảm ơn chân thành.

Tăng Nghị dưới đài khẽ mỉm cười bản dự thảo này của Hồ Khai Văn, cũng không biết là tìm ai viết, còn thêm thơ tình ý họa nữa.

Tôn Dực ngồi ở phía sau cùng, mày hơi nhăn lại, lòng nghĩ Hồ Khai Văn khoe khoang cái gì đây? Không viết ra bài phát biểu cho đàng hoàng còn gắn thơ lộn xộn vào, rồi đọc một cách diễn cảm. Hắn khó có thể hiểu được niềm vui và khoái lạc trong lòng Hồ Khai Văn lúc này.

Lý Vĩ Tài đứng kế bên bục diễn giải, vừa lúc nhìn thấy nét cười trên mặt Tăng Nghị. Hắn không thể cười được tới khi buổi đấu thầu kết thúc. Sợ rằng ngày tháng của Phó chủ nhiệm Tăng ở Ủy ban sẽ khó qua, vậy mà Phó chủ nhiệm Tăng còn có thể cười được, còn mình thì khó có thể vui vẻ được. Nên lúc này, anh ta không hiểu vì sao Phó chủ nhiệm Tăng vẫn có thể cười.

- Thành phố Bạch Dương trải qua lịch sử lâu đời, với nền văn hóa cực kỳ phong phú, là quê hương, là nơi ẩn cư của nhiều danh nhân lịch sử, là nơi các anh hùng sống và chiến đấu trong lịch sử. Mà hồ Tinh Tinh của chúng ta lại là viên ngọc sáng của thành phố Bạch Dương, nơi này khí hậu ở đây ấm áp, phong cảnh thanh tú, hoàn cảnh tuyệt đẹp, phong cảnh tự nhiên hùng vĩ không thể có nơi nào tốt hơn, là nơi thu hút nhiều vốn đầu tư......

- … Năm trước, Thành ủy Bạch Dương và Ủy ban Nhân dân Thành phố, bằng sự quyết đoán của mình đã đưa ra kế hoạch khai thác, phát triển hồ Tinh Tinh. Dự án hồ Tinh Tinh là dự án quan trọng của tỉnh ta.

- Đây là dự án gây được sự chú ý nhât đến thời điểm này, được sự giúp đỡ mạnh mẽ nhất cùng chính sách ưu đãi nhất, trái tim kiên định nhất, tích cực đẩy mạnh án hồ Tinh Tinh thực hiện tốt..

Tâm trạng Hồ Khai Văn lúc này phấn khởi cùng cực, càng đọc càng hưng phấn, khuôn mặt hiện lên vẻ rạng ngời, vui sướng.

Cuối cùng hắn bước ra bục diễn giải, nâng tay phải lên, dùng lực vẫy một cái, nói:

- Gió xuân thúc giục hoa đỏ nở, đúng là thủy triều bắt đầu gương cánh buồm ra khơi để thu về nguồn lợi lớn. Các vị thương gia tinh anh, tất cả các bạn đều có ánh nhìn sâu sắc, tôi tin rằng…

- Oang oang oang

Trên bầu trời đột nhiên có tiếng gầm rú, gây điếc ta nhức óc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK