Ngô lão lúc trước không biết đó là vì sao, nhưng hiện tại Tăng Nghị nói thế, lão đã hoàn toàn hiểu rõ. Chẳng trách trong thời gian ho còn có “ ho trăm ngày”. Xuân hạ thu đông, mỗi ba tháng là một mùa, không phải vừa vặn có trăm ngày sao?
- Cậu ngồi qua đây một lúc!
Ngô lão vẫy tay gọi Tăng Nghị, nói:
- Sự tình ho gan này, tôi đã hiểu rồi. Cậu nói cụ thể căn bệnh này đi, nó là vì sao mà có và chữa trị như thế nào?
Kiều lão lúc này bưng cái tách lên, húp ngụm nước lớn. Ông thấy Tăng Nghị không nhìn đi hướng khác, liền biết là căn bệnh của Ngô lão không nghiêm trọng lắm, chỉ có chút phiền phức, nhất thời trong lòng định tâm, thầm nghĩ khối Phan Cốc Tùng Phạm, xem ra chạy không thoát rồi. Bộ dạng này của Ngô lão, rõ ràng là bị Tăng Nghị thuyết phục rồi. Tốt! Cực kì tốt! Giữ được thể diện cho Kiều lão ta rồi!
- Căn bệnh ho gan này của Ngô lão là bởi vì mộc khí quá thịnh làm nên!
Tăng Nghị lại đem cái ghế dựa qua, nói tiếp:
- Trong người Ngô lão gan khí tràn đầy, gặp xuân mộc khí làm chủ. Mộc khí càng thịnh, mộc khí vương cực thì sẽ biến thành hỏa, mộc hỏa hình khắc phế kim, liền làm cho ho khan, hơn nữa trong ho lại có máu. Bệnh này muốn trị, phải trị gan vì cơ bản, thanh gan nhuận phế, tiểu bản kiêm trị, căn bệnh ho khan này mới mau chóng khỏi. Nếu chỉ chữa phổi không thì liền giống như biện pháp không triệt để, sẽ như vòng luân hồi mà tái phát trở lại.
- Hay thật! Đúng là hay thật!
Những nghi hoặc trong lòng Ngô lão đã biến mất hoàn toàn. Chẳng trách các thầy thuốc kia chẳng bao giờ chữa cho lão hết ho khan. Đúng như lời Tăng Nghị nói, bọn họ chỉ chữa phổi. Tây y cho rằng ho khan là do đường hô hấp gây ra, không liên quan tới gan!
Chẳng phải biết, căn bệnh ho gan của bản thân, cũng giống như nước sôi trong nồi. Nước sỡ dĩ sôi, là bởi vì lửa gan đang đốt! Mà những thầy thuốc của tổ chữa bệnh của mình, nghe thấy nước sôi sùng sục, liền mở nước đổ vào, vì thế nên dùng biện pháp không triệt để. Nước không sôi, ho khan thì dừng lại. Nhưng ngọn lửa phía dưới vẫn tiếp tục thiêu đốt ngày đêm, qua không bao lâu nữa nước sẽ lại sôi lên.
Biện pháp không triệt để, làm sao mà giải quyết tận gốc được.
Tăng Nghị này quả là kỹ thuật cao một bậc! Ngay cả chính bản thân là một người không biết gì về y thuật, nghe giải thích xong, cũng biết được nên xuống tay trị liệu theo hướng nào.
- Tiểu tử nói hay lắm!
Ngô lão vui mừng vỗ vai Tăng Nghị một cái, cười nói:
- Nói rất hay!
- Nói hay thật sao?
Kiều lão lúc này mới mở miệng hỏi.
Ngô Lão khẽ gật đầu, bảo:
- Quả nhiên không nên trông mặt mà bắt hình dong. Tiểu Tăng này, hôm nay khiến tôi nhìn với cặp mắt khác rồi!
- Ngô lão này, đừng có chuyển sang chủ đề khác!
Kiều lão nhìn Ngô lão, duỗi tay ra và nói:
- Mau đem phần thưởng ra đây, không thể để Tiểu Tăng nói không được!
- Đúng!
Ngô lão cười ha hả, liền sờ khắp người, sờ được một hồi mới phát hiện hôm nay ra ngoài, cái gì cũng không mang, đành đem hai viên thái cực cầu ra, lão cười nói:
- Đến đây, Tiểu Tăng, hai viên đá này tôi tặng cho cậu chơi đấy, đừng chê tôi keo kiệt!
Tăng Nghị vội vàng đứng dậy từ chối:
- Đây là vật quý của Ngô lão, tôi nào có dám lấy, tuyệt đối không thể lấy!
- Lấy đi!
Kiều lão cười, gật đầu một cái ra hiệu Tăng Nghị cứ nhận lấy là được.
- Không phải chỉ là hai viên đá thôi sao, lão thủ trưởng cho cậu, thì cậu cứ nhận lấy! Huống chi cũng không phải là nhận không, một lát cậu còn phải cho phương thuốc nữa, cứ cho như đây là tiền khám bệnh của lão thủ trưởng.
Ngô lão thổi ria mép, trừng mắt nhìn, cái gì mà hai viên đá thôi, Ngô lão ta chỉ nói khách sáo thế thôi thì Kiều lão ông lại nghĩ thế rồi, giẫm lên cây thang liền. Hai viên thái cực cầu này, được làm bằng Hòa điền tử ngọc mài thành, quanh thân không hề có tỳ vết nào. Ngọc thạch quả thật không có giá trị cao lắm, nhưng đã hai ba năm trôi qua rồi, trải qua Ngô lão này tùy thân lấy chơi, ngọc đã bao hàm linh khí, là khối ngọc chín.
Nhưng nếu đã đem ra rồi, Ngô lão quả quyết không có chuyện thu hồi lại, lão bảo:
- Nhận đi! Chẳng lẽ cậu không để tôi giữ lời!
Tăng Nghị thấy Ngô lão nói thế, cũng không chối từ nữa, tiếp nhận hai viên ngọc và bảo:
- Đa tạ Ngô lão ban thưởng! Không công mà lĩnh thưởng, thật là hổ thẹn quá!
- Còn nhỏ tuổi, nhưng thật ra đã học xong cách nói nho nhã thế rồi!
Kiều lão cười mắng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Ngô lão, tay phải vịn vào tay vịn của sô pha, công kích nói:
- Ngô lão này, khối Phan Cốc Tùng Phạm kia, anh xem có nên dành chút thời gian chào Tiểu Ngô một tiếng, tôi sẽ cho Nhất Chu đến cửa nhà chờ!
Ngô lão trừng mắt, vừa mới đem viên thái cực cầu của mình đi, giờ lại giơ tay đòi bảo mực, Kiều lão này càng ngày càng không phúc hậu, ông nói:
- Yên tâm! Sẽ không bận anh đến lấy đâu, tôi sẽ kêu thằng tiểu tử đích thân đem đến đây!
- Tôi đây liền không khách khí!
Kiều lão chắp tay cười nói.
- Chịu chi có hổ thẹn, chịu chi có hổ thẹn rồi!
Trên mặt Ngô lão tuy có chút nhịn đau khi bỏ đi những thứ yêu thích nhưng kỳ thật trong lòng cũng không thấy gì. Thái cực cầu, Phan Cốc Tùng Phạm, đều chỉ là vật ngoài thân thôi. Mục đích chính của lão, kì thực chính là câu nói “sẽ tận tay đem bảo bối đến”. Tình huống của Ngô lão, hơi giống với lão Bí thư tỉnh ủy Nam Giang Cố Tranh vào năm đó, cũng chính là phụ thân của Cố Minh Phu, ông nội Cố Địch. Tuy nói là biên giới đại quan, nhất phương chư hầu, nhưng ở thủ đô trong triều không người rồi!
Mà Kiếu Gia lại tương phản, trọng tâm của Kiều gia, chủ yếu là ở thủ đô, dưới chân thiên tử!
Ngô lão lần này tới tham gia cán bộ lão thành đoàn, có một nguyên nhân quan trọng nhất, chính là thông qua cơ hội này, hòng mở đường cho đứa con Ngô Bảo Ngọc của mình. Lúc này ông bảo sẽ nhờ con trai đưa bảo vật mình thua tới tận nhà, Kiều Văn Đức cũng không cự tuyệt. Mục đích của Ngô lão đã đạt được rồi.
Hôm nay ông thu hoạch được một việc không ngờ, đó là giải quyết được căn bệnh lâu năm của mình. Căn bệnh ho gan đã quấy nhiễu lão suốt bảy tám năm rồi, mỗi năm lão đều sợ phải trải qua mùa xuân, gian nan lắm.
Tần Nhất Chu lúc này lấy giấy bút đến, thả ở trước mặt Tăng Nghị, cười cười, sau đó đứng ở một bên, chờ Tăng Nghị mở phương thuốc. Tần Nhất Chu ở bên Kiều Văn Đức rất nhiều năm, kiến thức rộng rãi. Y nghĩ thầm rằng Ngô lão lúc trước nói cái gì “Vận đến thạch tín cũng có thể cứu sống mệnh, vận đi cam thảo cũng có thể giết người” chỉ sợ là cố ý nói thế, hòng đem đánh cược ra mà làm tốt cho mình.
Vưu Chấn Á thở phào, có thể xem như hòa bình giải quyết, chính hắn là nhân chứng, cũng không cần phải khó xử.
Tăng Nghị nhấc bút lên, rất nhanh viết ra phương thuốc, mặt trên chỉ có hai vị dược. Viết xong rồi, Tăng Nghị cầm lấy tờ giấy đưa cho Ngô lão và nói:
- Đây là phương thuốc, có tên là khiếu tố đại cáp tán, công hiệu của nó là thanh gan lợi phế, hàng nghịch trừ phiền.
Ngô lão vừa thấy, liền ha hả cười và bảo:
- Tôi đưa cậu hai viên thạch cầu, cậu liền kê cho tôi hai vị dược, tiểu tử cậu phí chẩn bệnh thật ra lại đắt đỏ!
- Binh không cần nhiều, mà chú trọng vào tinh thôi! Thuốc không cần nhiều, quan trọng chữa được bệnh!
Tăng Nghị cười và nói:
- Lúc này căn bệnh ho khan của Ngô lão đã dừng rồi, cho nên không cần trị liệu gì. Phương thuốc này cứ mua về nhà, tới khi vào xuân, trong suốt mười ngày, mỗi ngày một lần, căn bệnh ho gan hẳn sẽ không tái phát nữa.
- Tốt, tốt!
Ngô lão cười và thu lại phương thuốc, nói:
- Hôm nay Ngô lão ta tuy thua mất đồ vật, nhưng thua cũng đáng. Căn bệnh lâu năm này, xem như đã hiểu rõ rồi!
Lần này tới đây, thời gian đã qua đi rất nhiều rồi, Tăng Nghị bèn đứng dậy cáo từ:
- Nếu không có việc gì khác, tôi sẽ không quấy rầy hai vị thủ trưởng nghỉ ngơi nữa!
Vưu Chấn Á cũng đi theo cáo từ, nhiệm vụ chứng kiến coi như là đã thuận lợi hoàn thành.
Ra cửa, Vưu Chấn Á hướng Tăng Nghị giương ngón tay cái, nói nhỏ:
- Tiểu Tăng ạ, có thể thắng vật báu trong tay lão thủ trưởng, cậu là người đầu tiên đấy. Phải biết rằng vừa rồi tôi đã vì cậu mà lau mồ hôi đấy!
Tăng Nghị cười nói:
- May mắn qua ải thôi! Nếu không phải vì Trưởng ban thư kí ở một bên áp trận, tôi sợ sẽ luống cuống tay chân, còn không làm được gì ấy chứ!
Nếu Vưu Chấn Á chủ động thể hiện thiện ý, Tăng Nghị cũng không thể không cảm kích.
Vưu Chấn Á liền mỉm cười. Tăng Nghị đúng là ngươi thông minh, hắn vỗ vỗ vai Tăng Nghị và nói:
- Trở về đi, ngủ sớm một chút, dưỡng túc tinh lực, mới có thể bảo đảm công tác tuyệt đối không sai sót!
- Thế thì tôi xuống đó đây! Nếu có tình huống gì, Trưởng ban thư ký cứ hô to một tiếng!
Tăng Nghị từ biệt Vưu Chấn Á, nhấc chân vào thang máy.