Tới dưới lầu, Lỗ Ngọc Long đi tính tiền, kết quả được nhân viên phục vụ thông báo:
- Tăng tiên sinh đã tính rồi ạ!
- Điều này sao có thể được!
Lỗ Ngọc Long cầm tờ hóa đơn rồi nhìn Tăng Nghị:
- Chúng ta đều ở Vinh Thành, tiếp đãi bạn học cũ thì nên chia nhau một nửa mới đúng.
Tăng Nghị khoát tay. Vừa rồi hắn vào cửa, ông chủ của khách sạn liền nhận ra ngay. Vì thế đã chào hỏi và nói rằng hóa đơn tối nay đều tính cho hắn.
- So đo rõ ràng như vậy làm gì. Lần này tôi mời, lần sau anh mời là được.
Lỗ Ngọc Long trong lòng cười khổ. Làm gì mà còn lần sau chứ? Chính mình có muốn mời Tăng Nghị ăn cơm lần nữa, sợ là cũng không có cơ hội.
Rời khỏi Lý Ngư Phủ, đằng trước là xe của Lỗ Ngọc Long. Khi tới, y chở năm người. Hiện tại có thêm Tăng Nghị thì không đủ.
Vương Bưu vừa thấy, chủ ý phá hư tiếp tục dâng lên trong lòng, bày ra một bộ khoan dung:
- Như vậy đi, Ngọc Long đưa Vạn Cần và Tăng Nghị về, tôi tự mình đón xe về khách sạn là được. Đã lớn như vậy rồi, còn cần đưa đón làm gì nữa.
Y đây là lấy lui vì tiến, gần như là muốn trút giận, khiến cho Lỗ Ngọc Long khó xử, và Tăng Nghị thì khó chịu. Trong suy nghĩ của Vương Bưu, người cuối cùng bị gạt lại sẽ chính là Tăng Nghị.
Ai ngờ Lỗ Ngọc Long tiếp lời:
- Được, vậy thì làm phiền lớp trưởng Vương tự mình đón xe khác nhé.
Vương Bưu đầu tiên là sửng sốt, nét mặt là sự không thể tin nổi, tức giận đến nắm tay nắm chặt lại. Y không nghĩ tới Lỗ Ngọc Long lại khiến mình khó chịu như vậy.
Điên rồi, tiểu tử này nhất định điên rồi. Vương Bưu oán hận nghĩ.
Tăng Nghị lúc này nói:
- Tôi cũng có lái xe đến. Như vậy đi, chúng ta phân ra. Ngọc Long đưa lớp trưởng Vương, còn tôi đưa Vạn Cần và Tiểu Như về.
Lỗ Ngọc Long tâm trạng liền chìm xuống. Tăng Nghị đã phân công như vậy, xa gần một chút đều đã nhìn ra. Chính mình thật sự đáng bị như vậy mà.
Hai cô gái tối hôm nay không có uống rượu, lập tức vợ của Lỗ Ngọc Long liền khởi động xe, chở Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long về trước.
Nhìn theo xe của Lỗ Ngọc Long rời đi, Phạm Văn Cần nói:
- Tăng Nghị, vừa rồi lời nói của Vương Bưu, anh cũng đừng để trong lòng.
- Không đến mức như vậy đâu. Đều là lời nói khi uống say mà.
Tăng Nghị cười, khoát tay chặn lại. Hắn cũng sẽ không bởi vì chuyện của Băng Lăng mà tức giận, cái chính là thái độ của Vương Bưu. Chính mình coi đối phương là bạn học, nhưng bạn học lại coi mình như kẻ thù.
- Vậy là tốt rồi, có thể làm bạn học cũng không dễ dàng gì.
Phạm Vạn Cần cũng không có nhiều tâm cơ như vậy, nhưng cũng có thể nhìn ra được ý tứ của Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long. Những câu nói đều nhằm vào Tăng Nghị. Đáng tiếc y có tâm muốn bảo vệ Tăng Nghị, nhưng cuối cùng cũng phải lựa chọn nói sang chuyện khác.
Tăng Nghị thầm nghĩ Phạm Vạn Cần vĩnh viễn vẫn cứ là người hiền lành, chẳng khác gì lúc còn đi học. Loại tính cách này sợ là sẽ bị đám người Vương Bưu coi là đối tượng để trêu chọc.
- Chỗ ở đã có chưa? Nếu chưa có thì để tôi giúp cho.
- Đã sắp xếp xong hết rồi, cũng không xa với khách sạn.
Phạm Vạn Cần nói.
- Nếu còn có chuyện gì thì cứ mở miệng nói. Bạn học cũ khó có được cơ hội đến Vinh Thành, tôi nhất định phải chiêu đãi cho tốt.
- Cũng không có việc gì khác, anh cũng không nên khách sáo.
Phạm Vạn Cần thật sự còn muốn nói tới chuyện của trường đại học Y Nam Vân. Y cũng biết tính cách của Vương Bưu và Lỗ Ngọc Long, hai người ngồi trên bàn rượu, lời nói phỏng chừng chỉ có điều là giữ thể diện mà thôi. Cho nên, y muốn nói với Tăng Nghị một câu, xem Tăng Nghị có thể giúp được hay không. Nhưng ngẫm nghĩ một chút, vẫn là từ bỏ. Da mặt của y mỏng, cảm thấy nói qua nói lại mãi cũng không được tốt.
- Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút. Khi nào trở lại, chuẩn bị tốt sơ yếu lý lịch, chờ điện thoại của tôi. Tôi sẽ giới thiệu anh làm quen với một số người phụ trách trường đại học Y.
Phạm Vạn Cần có chút giật mình. Chẳng lẽ Tăng Nghị thực có biện pháp. Hắn không phải là không công tác trong hệ thống y tế sao?
Đang nghi hoặc, một người đàn ông mặc áo đen bước đến trước mặt Tăng Nghị, nói:
- Tăng tiên sinh, Vi tổng biết anh tối nay có tụ họp bạn học, sợ anh uống nhiều, nên bảo tôi đến đây đón anh.
Tăng Nghị cũng không nhiều lời, đưa chìa khóa xe cho đối phương. Đối phương cũng bắt đầu khởi động xe.
Phạm Vạn Cần mở to hai mắt. Lúc này chỉ mới tốt nghiệp có hơn một năm, Tăng Nghị ngay cả lái xe cũng đều có. Nói không chừng, những gì trên bàn rượu vừa rồi không phải là giả, mà là thật có biện pháp. Phạm Vạn Cần hành trình lần này đến Vinh Thành rất sung mãn chờ mong, nói:
- Cảm ơn, Tăng Nghị.
- Cảm ơn cái gì, đừng khách khí quá. Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè. Ai cũng đều như vậy cả. Huống chi trình độ trung y của anh tôi cũng biết. Tính cách cũng khá thích hợp làm giảng viên. Tôi chỉ là thuận tay đề cử anh một chút. Còn về phần thành hay không thì tôi không dám cam đoan.
Tăng Nghị cười, khoát tay:
- Đi thôi.
Đến nơi ở, nhìn theo Tăng Nghị rời đi, bạn gái của Phạm Vạn Cần Tiểu Như lên tiếng:
- Bạn học của anh rốt cuộc là làm cái gì? Như thế nào lại quen biết với người phụ trách trường đại học Y chứ?
Phạm Vạn Cần cũng không hiểu ra làm sao, nói:
- Vừa rồi cũng giới thiệu đấy, là làm ở thành phố Bạch Dương.
Tiểu Như suy nghĩ một chút, rồi phản ứng lại, nói:
- Trường đại học Y Nam Vân không phải là xây dựng ở Bạch Dương sao?
Phạm Vạn Cần bừng tỉnh. Chính mình như thế nào lại quên mất chuyện này.
- Hừ, anh xem hai người bạn học kia của anh là đức hạnh gì vậy. Một người chỉ là trợ thủ của Phan Bảo Tấn, diễn xuất lại có thể vượt qua được cả một Cục trưởng Cục quản lý dược trung y quốc gia. Một người chỉ là một cán sự nhỏ nhoi, nếu ai không biết còn tưởng rằng anh ta là Giám đốc sở Y tế đấy.
Tiểu Như oán giận Phạm Vạn Cần lúc nãy ở trên bàn rượu không thay Tăng Nghị ngẩng đầu:
- Anh nhìn lại Tăng Nghị đi, chẳng thèm hé răng nhưng cũng có thể giúp anh thành việc. Ai mới thật sự coi anh là bạn học, chính anh trong lòng phải rất rõ ràng.
- Anh có lỗi, anh có lỗi.
Phạm Vạn Cần cũng có chút hổ thẹn nói.
Bên kia Lỗ Ngọc Long chở Vương Bưu đến khách sạn Thanh Giang, ngay cả câu chào cũng không thèm nói, trực tiếp bảo vợ nhấn ga chạy đi. - Anh sao lại như thế?
Vợ của y liền hỏi:
- Từ lúc ở chỗ Trưởng phòng Quá trở về, liền thay đổi thành con người khác. Chẳng lẽ quả Trưởng phòng Quá không nhận sao?
Lỗ Ngọc Long dựa lưng vào ghế, vẻ mặt hối hận đến cực điểm:
- Nhận, nhưng rồi trả lại.
- Tiền lì xì cũng đưa không được, anh còn có thể làm được chuyện gì nữa.
Vợ của y oán giận nói.
- Em thì biết cái gì?
Lỗ Ngọc Long liền phát hỏa:
- Quá Tam Lượng không phải là không nhận, mà là không dám nhận. Anh hôm nay là bị cái tên Vương Bưu khốn kiếp kia hại chết. Em có biết Tăng Nghị làm cái gì không? Ngay cả chuyện xưa của người ta cũng đem ra nói.
Vợ của Lỗ Ngọc Long có chút khó hiểu.
- Không phải anh nói là Tăng Nghị chỉ là một kẻ bất lực.
Lỗ Ngọc Long hận không thể cho vợ mình một cái tát:
- Tăng Nghị người ta khi qua đó, Quá Tam Lượng sợ đến mức không dám ngồi, nói là không có đón tiếp trước, nên muốn uống hết một bình rượu để tạ tội với Tăng Nghị.
Vợ của y lập tức ngừng xe, đậu vào ven đường, kinh hoảng hỏi:
- Không thể nào!
- Anh chính mắt nhìn thấy mà.
Lỗ Ngọc Long xuất ra một điếu thuốc nói:
- Lúc này xong rồi. Vốn quan hệ với Tăng Nghị bình thường, nhưng hiện tại lại đắc tội với người ta.
Vợ của y cũng không biết nói gì. Ai có thể nghĩ đến Tăng Nghị lại có lai lịch lớn đến như vậy. Hiện tại nghĩ lại, ngay cả thiên kim tiểu thư con Chủ tịch tỉnh cũng không để vào mắt. Đây không phải là người bình thường. Thế giới này không có thuốc chữa hối hận. Nếu không thì khẳng định sẽ mua một bao.
- Nếu không tìm một cơ hội mời Tăng Nghị ra ngoài ăn cơm, giáp mặt nói lời xin lỗi?
Lỗ Ngọc Long thở dài, thầm nghĩ nào có dễ dàng như vậy.
Vợ của y rốt cuộc cũng vẫn là người có đầu óc một chút nói:
- Anh không được, nhưng em thấy cái tên Phạm Vạn Cần kia thì có thể. Nếu không thì tìm anh ta thử xem?
Lỗ Ngọc Long ánh mắt sáng ngời. Đúng là một biện pháp hay. Phạm Vạn Cần là người hiền lành. Nhờ anh ta ra mặt hòa giải, Tăng Nghị nhất định sẽ không cự tuyệt.
Buổi chiều ngày hôm sau. Hoàng Xán đến Vinh Thành. Tăng Nghị tự mình đến sân bay để tiếp đón. Cùng nghênh đón còn có Quách Bằng Huy, hai người một là đại diện tư nhân, một đại diện cho chính phủ.
Hoàng Xán nhìn thấy Tăng Nghị, rất cao hứng nói:
- Tôi thấy không được bao lâu nữa, chiêu bài học viện trung Y Đông Giang sẽ chuyển sang học viện Y học Nam Vân mất.
- Hoàng lão thật biết nói đùa. Học viện Y học Nam Vân còn phải nhờ ngài ủng hộ nhiều hơn.
Tăng Nghị cười, mời Hoàng Xán lên xe.
- Chuyên gia tham dự hội nghị, cơ bản đều đã đến đông đủ?
Hoàng Xán hỏi.
- Đang tới. Trước cuộc họp chính thức vào ngày mai, hẳn là đều có thể đến.
Tăng Nghị nói.
Hoàng Xán hơi gật đầu. Điều này thì ông an tâm. Danh sách có rất nhiều người, phần lớn đều là do ông lên tiếng. Nếu không đến thì đã xin lỗi Tăng Nghị rồi.
Khi trở lại khách sạn Thanh Giang, Tăng Nghị cùng với Hoàng Xán ở trong phòng trò chuyện, trước tiên giao lưu một chút, thuận tiện đem việc của Thái Thành Lễ nói cho ông biết.
Hoàng Xán suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sau khi hội nghị nghiên cứu và thảo luận chấm dứt, không phải là còn có thảo luận vể dạy học trung y sao? Chính giữa hai hội nghị này có một khoảng trống, tôi thấy nên an bài trong khoảng thời gian này đi.
Tăng Nghị liền gật đầu:
- Tôi đây phải đi kết nối với các danh y khác một chút. Nếu không thành vấn đề thì đành nhờ Hoàng lão an bài.
Hoàng Xán cười nói:
- Con trai của Thái Thành Lễ bệnh tình rất phức tạp sao? Tôi thấy cậu ra tay là được rồi.
Tăng Nghị cười lắc đầu nói:
- Tôi dù sao cũng là kinh nghiệm lý lịch nông cạn, khó có thể khiến người khác nghe theo.
Nói xong, hắn liền chuẩn bị đem tình huống quan sát Trí Trung ngày đó ra nói cho Hoàng Xán biết.
Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa.
- Mời vào!
Hoàng Xán đành phải bỏ dỡ đề tài này.
Cảnh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bước vào, vẻ mặt khiêm cung nói:
- Hoàng lão, tôi đến thỉnh an ngài.
- Bảo Tấn cũng tới rồi à?
Hoàng Xán cười:
- Cũng chỉ có cậu mới biết nói đùa tôi thôi. Ngồi đi.
Phan Bảo Tấn cũng được xem là một kỳ nhân trong giới trung y. Khác với những thầy thuốc trung y khác, ông ta là người rất linh hoạt. Tuy rằng đã bái Thủy lão, nhưng cùng với các danh y khác giao lưu rất thường xuyên. Bình thường được không ít người của Hoàng Xán chỉ điểm. Ông ta nhìn Tăng Nghị hỏi:
- Vị này chính là….