Đồng thời chờ đợi sự trợ giúp, mọi người tụ tập cùng chờ đợi hiệu quả việc trị liệu cho Từ Lão.
Sau khi tờ báo được đặt lên mũi và miệng của Từ lão, hơi thở của Từ lão vẫn rất dồn dập, hơn nữa ngày càng dồn dập hơn. Những ai đứng gần đều có thể nghe rõ tiếng hô hấp của Từ lão. Hít hít thở thở. Nghe thấy thế làm cho người ta có cảm giác trong lòng run sợ.
Tim Vưu Chấn Á hoàn toàn bị nắm chặt. Nếu tình hình Từ lão vẫn không biến chuyển, ông cảm giác chính mình cũng sẽ ngất xỉu mất.
Tuy nhiên sắc mặt Tăng Nghị cực kì điềm tĩnh, nhìn không ra có bất kì sự bối rối nào. Tựa như tin tưởng cực kì vào sự chẩn đoán trị liệu của bản thân.
Thời gian một phút một giây, rồi năm phút trôi qua, tần suất hô hấp của Từ lão đã có khuynh hướng chậm lại. Độ sâu trong hơi thở được gia tăng. Lúc đầu trạng thái cơ thể bị co rút nhưng giờ đã có thể chầm chầm thả lỏng. Thần sắc khuôn mặt cũng có chuyển biến tốt đẹp.
Vưu Chấn Á lại gần, khi thấy một chút biến hóa nào là tim ông lại thở phào nhẹ nhõm. Sự thả lỏng này, ông cảm giác phía sau lưng có một chút gì đó lành lạnh, không khỏi rùng mình. Sau đó cảm thấy bản thân có chút lạnh. Lúc này bên trong quần áo của Vưu Chấn Á hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, lúc đầu quá khẩn trương khiến ông không có chút cảm giác nào. Bây giờ bị gió núi thổi qua, mới cảm thấy lạnh vô cùng.
Lại qua hai phút, tần suất hô hấp của Từ lão trở nên hoàn toàn bình thường. Tiếng hô hấp mạnh mẽ lúc nãy giờ đã từ từ biến đổi trở nên nghe không được nữa. Chỉ có thể nhìn thầy lồng ngực phập phồng vô cùng đều.
- Tình hình của Từ lão đã có thể khống chế được!
Khuôn mặt nghiêm trọng của Tăng Nghị, lúc này cũng thoáng lộ một chút thoải mái, giơ tay lau mồ hôi. Ở đầu ống giấy báo xé một lổ to, sau đó chậm rãi đứng lên, ngoắc tay ra hiệu đội cảnh vệ đem cáng tới. Để Từ lão nằm lạnh lẽo trên tảng đá, không phải là biện pháp lâu dài.
Tổ cảnh vệ rất nhanh tiến tới, rửa sạch mấy tảng đá. Liền dựng một khối vuông vức trên mặt đất nơi ấy. Sau đó đem cáng cất kỹ, ở trên lót một miếng thảm dày.
- Mọi người nhẹ tay nhẹ chân thôi, cẩn thận một chút!
Thiệu Hải Ba tự tay làm, cùng với tổ bảo vệ sức khỏe đem Từ lão cẩn thận chuyển qua kệ, sau đó lại giúp Từ lão đắp một tấm chăn lông.
Kiều Văn Đức và một đám cán bộ lão thành, lúc này mới bước lên trước. Cúi người xuống quan sát tỉ mỉ tình huống của Từ lão. Vẻ mặt của mỗi người đều mang theo vẻ ưu tư nồng hậu.
- Tiểu Tăng!
Kiều lão ngồi thẳng dậy, nhìn Tăng Nghị hỏi:
- Tình hình Từ lão bây giờ như thế nào?
- Từ lão tự điều khiển được hô hấp của mình một cách bình thường, điều này cho thấy ông ấy đã thoát khỏi nguy hiểm!
Tăng Nghị nói xong, sau đó lại bổ sung:
- Chỉ có điều muốn tỉnh táo lại, cần một chút thời gian, đại khái cần thêm nửa giờ nữa!
Nếu là thanh niên, khi hô hấp bình thường trở lại, sẽ rất nhanh thức tỉnh, khôi phục khí lực. Nhưng dù sao Từ lão đã mấy chục tuổi rồi, công năng thay thế đã suy thoái, cho nên tốc độ sẽ chậm một chút.
Kiều lão nghe Tăng Nghị nói thế mới có chút yên lòng, ông đứng ở đó thở dài:
- Từ Đại Pháo mười tuổi đã tham gia cách mạng, thoát khỏi bao vây tiễu trừ, bay qua mặt cỏ tuyết sơn, cưỡng chế di dời quỷ, đạn pháo của kẻ thù đem lồng ngực hắn nổ tung, hắn cũng từ quỷ môn mà trở về, hôm nay lại….
Trong lòng Kiều lão, cũng không thể không có chút tự trách. Ý nghĩ đi con đường hồng sắc, là ý của ông nghĩ ra.
- Ha ha!
Từ lão nằm trên cánh cứu thương, đột nhiên mở to mắt, cười nói:
- Lão diêm vương.. hắn còn không dám thu tôi….
Tuy rằng thoạt nhìn cả người trông khá yếu ớt, thậm chí những lời nói đó cũng khá phí sức lực, Nhưng lại có một khí phách thiên hạ hào bá. Mệnh tôi không do trời, thấy Diêm vương cũng không cúi đầu!
- Từ Đại Pháo, ông tỉnh rồi à?
Kiều lão nghe thấy những lời đó, lập tức mừng rỡ, cúi người xuống cười ha hả và nói:
- Tôi biết, tôi biết, muốn lấy mạng của Đại Pháo ông, không dễ dàng như thế!
Cả người Từ lão còn rất yếu, khóe miệng vểnh lên, cố gắng nở một nụ cười. Kết quả không thành công, cuối cùng thở dốc một cái, nằm vật xuống cán.
- Từ lão, đừng nói gì trước, không nên dùng lực khí!
Tăng Nghị tiến lên ấn Từ lão xuống, nghiêng đầu nhìn Thiệu Hải Ba nói:
- Sư……
Thiệu Hải Ba lúc này hiểu được, khẩn trương đem ra ống nghe bệnh,nói:
- Từ lão, người nằm xuống không nên cử động, tôi sẽ giúp người kiểm tra một chút!
Các vị bác sĩ khác của tổ bảo vệ cũng đến, đều xuất ra các loại thiết bị, tiến lên giúp Từ lão kiểm tra.
Nhìn thấy Từ lão tỉnh lại. hơn nữa ý thức lại rất rõ ràng, tảng đá trong lòng các lão cán bộ như bị rớt xuống đất. Họ bước sang một bên để nhường chỗ cho chuyên gia của tổ bảo vệ sức khỏe.
Vưu Chấn Á đứng ở đó không ngừng chà xát bàn tay, thầm nghĩ may mắn thật. Thật sự rất may mắn. Để Tăng Nghị bên mình trong hoạt động lần này, đúng là một việc đúng đắn! Cục diện ngày hôm nay khiến mình sợ tới thất cả thần, chân tay luống cuống. Thậm chí cả chuyên gia của tổ bảo vệ sức khỏe cũng có chút luống cuống. Chỉ có tên Tăng Nghị ít tuổi là điềm tĩnh tự nhiên nhất. Biết cách trấn an, bắt mạnh chuẩn, chỉ cần một tờ giấy báo là có thể khởi tử hồi sinh!
Thật sự là thần!
Vưu Chấn Á trong lòng cảm kích vô hạn, phía tình trạng của Từ lão đã nghiêm trọng đến mức không thể nghiêm trọng hơn, ý thức hôn mê, cơ thể co rút, khó thở. Nếu đặt tình huống này ở bệnh viện, nhất định đã tiến hành cấp cứu ngay rồi. Tới tay Tăng Nghị, hết thảy đều có vẻ dễ dàng đơn giản!
Thực tương ứng với cân châm ngôn: Người khó không biết, người biết thì không khó!
Chuyên gia của tổ bảo vệ sức khỏe vẫn chưa làm kiểm tra xong, tai trái liền nghe thấy âm thanh “ rầm rầm rầm”
Tổ cảnh vệ liền che chở cho các lão cán bộ, tới khi máy bộ đàm truyền tới mã hóa thông tin tín hiệu, xác nhận đúng là đại đội cứu viện. Người của tổ cảnh vệ liền phát ra vị trí tín hiệu. Lập tức mọi người đều nhìn thấy năm chấm đen nhỏ, trước sau ba lần, xuất hiện ngay trong tầm mắt, và hướng theo bên này rất nhanh bay tới.
Một chiếc trực thăng thoát ly khỏi đoàn, chậm rãi tới gần, cuối cùng treo lơ lửng trên không trung cách mặt đất mấy mét, không chút nhúc nhích.
Cửa khoang mở ra, ba gã mặc quân phục nhảy xuống đất, người dẫn đầu chính là một thượng tá sĩ quan, chạy thật nhanh tới. Nhãn lực cực kì lợi hại, đi thẳng tới trước Kiều lão, cúi chào một cái, thẳng thắng nói:
- Lão thủ trưởng, Lục Hàng đại đội Đàm Quân vâng lệnh người đến xin chỉ thị!
- Cực khổ rồi!
Kiều lão khẽ gật đầu, sau đó hướng sang nhìn Tăng Nghị, có thể dời vị trí hay không, dời như thế nào, việc như thế phải nghe ý kiến của chuyên gia.
Tăng Nghị ngẫm một chút, liền nói:
- Kiều lão, ý kiến của tôi vẫn là đưa Từ lão trở về và đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện! Mặt khác, khí hậu trên núi dễ thay đổi. Tôi đề nghị lão thủ trưởng lên phi cơ trở về.
Phát sinh ra chuyện này, các lão cán bộ cũng không còn hứng thú đi tới núi Tuyết Sơn nữa, càng không thể bỏ lại Từ đại pháo một mình đến bệnh viện, còn mình thì tiếp tục đi con đường hồng sắc.
Kiều lão nhìn theo phương hướng núi Tuyết Sơn, thở dài một hơi, nói:
- Cứ như vậy, lập tức tiến hành!
- Vâng!
Đàm Quân lại đứng nghiêm chào, không đợi hắn động thủ, người của tổ cảnh vệ đã nâng Từ lão lên, bước đến hướng chiếc trực thăng.
Đại đội Lục Hàng lần này tới đây, tuy rằng khá gấp gáp, nhưng lại chuẩn bị rất đầy đủ. Không những có bác sĩ đi theo, còn xem xét tình huống không thể đáp xuống trên núi, nên đã đem theo trang bị đặc chế, khi Đàm Quân tự mình chỉ huy, người trên trực thăng và người dưới trực thăng đã hợp lực, thuận lợi đưa Từ lão lên trực thăng, sau đó là đoàn lão cán bộ và các vị lãnh đạo.
Đợi các vị lãnh đạo lên hết phi cơ. Đàm Quân nhanh nhẹn nhảy lên trực thăng và chuẩn bị rời khỏi.
Vưu Chấn Á đứng dưới trực thăng, lúc này trong lòng mới cảm thấy an tâm, chỉ cần trực thăng bay lên, thì xem như hoạt động đi con đường hồng sắc lần này đến đây kết thúc. Tuy rằng hôm nay có tình huống đột ngột xảy ra, làm cho kết quả hoạt động không thể viên mãn, nhưng chỉ cần Từ lão không xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ của bản thân cũng miễn cưỡng xem là đã hoàn thành rồi.
Máy bay trực thăng bắt đầu chậm rãi bay lên, tới hơn mấy mét, đột nhiên lại rơi xuống. Vưu Chấn Á lập tức hoảng loạn, thầm nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa chứ!
Không đợi phi cơ dừng ổn định, Đàm Quân lại từ trên đó nhảy xuống, sau đó hướng này nhanh chóng chạy tới.
- Đàm đội trưởng!
Vưu Chấn Á vội vàng nghênh đón, muốn hỏi xem có xảy ra tình huống gì không.
Không đợi hắn nói xong, hắn khoát tay, mở mắt to trừng trừng và hét về phía mọi người:
- Ai là thầy thuốc Tăng Nghị của tổ bảo vệ sức khỏe?
Tăng Nghị bước lên phía trước và nói
- Tôi đây!
- Lão thủ trưởng có chỉ thị, thầy thuốc Tăng có nhiệm vụ chấp hành nhiệm vụ bảo vệ sức khỏe, xin mời cùng tôi lên trực thăng!
Đàm Quân không nói gì khác, nhưng trong lòng lại thấy kinh ngạc. Lão thủ trưởng đích thân chọn ra tướng, thật không ngờ lại trẻ tuổi như thế. Thật không thể ngờ được, tỉnh Nam Giang lại có chuyên gia bảo vệ sức khỏe trẻ như thế.
Thiệu Hải Ba không nói lời hai, vội vàng đem máy hô hấp đóng gói vào trong hàng tranh, sau đó nhét vào ngực Tăng Nghị, nói:
- Tăng Nghị, sự an nguy của lão thủ trưởng giao cho cậu đấy!
Tăng Nghị tiếp nhận máy hô hấp, cũng không nói thêm điều gì, liền đi theo Đàm Quân lên trực thăng.
Sau khi hai người lên máy bay rồi, cửa khoang lập tức đóng lại, trực thăng nhanh chóng cất cao, sau đó được bao vây bởi các trực thăng khác, cùng nhau bay đi xa. Không tới một phút đã biến thành một chấm nhỏ.
Cho đến khi tai không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Vưu Chấn Á mới hồi phục lại tinh thần, xoay người nói:
- Thời gian không còn sớm, mọi người khẩn trương xuống núi đi!
Lúc này trên núi chỉ còn dư lại các vị thư kí của lãnh đạo cùng với người của tổ bảo vệ sức khỏe, việc xuống núi trở nên rất dễ dàng, tổ cảnh vệ đã phái người đem giúp các thiết bị y tế khiêng xuống núi trước rồi.
Tới chân núi, mọi người không ai dừng lại, đoàn xe lập tức khởi hành trở về Vinh Thành.
Bộ tư lệnh đại quân khu trú ở Vinh Thành.
Máy bay của Lục Hàng đại đội vừa mới hạ xuống, các thầy thuốc y tá mặc đầy đủ trang phục liền giúp đẩy cáng giường lên trước. Sở Chấn Bang là người đầu tiên đứng ở cửa khoang, theo sau là chính ủy đại quân khu, tiếp theo là tư lệnh phó Vi Trường Phong. Ba người tuy đã nhận được thông báo của lục hàng đại đội, nhưng vẻ mặt vẫn không tỏ ra thoải mái. Trong số đoàn lão cán bộ có một số người xuất thân từ quân nhân, chức vị không nhỏ. Nếu việc này xảy ra trên địa bàn của đại quân khu, mọi người trong đại quân khu sẽ phải lãnh hậu quả lớn.
Cửa khoang mở ra, từ bên trong người đầu tiên nhảy xuống chính là Tăng Nghị.