Lý Vĩ Tài ngẩn ra. Phó chủ nhiệm Tăng không phải luôn nhấn mạnh phải bảo đảm công tác giải phóng mặt bằng tiến hành trong không khí hòa bình, lần này như thế nào lại muốn động tay chân thế?
- Phó chủ nhiệm Tăng, có tình huống anh khả năng là chưa hiểu đến.
Lý Vĩ Tài giọng nói hơi thấp xuống:
- Trại chăn nuôi heo này là Hồ Tam Gia mở. Cha của anh ta là Chủ nhiệm thôn Đông Hồ Hồ Hắc Mao.
Tăng Nghị cau mày, đối với những lời này của Lý Vĩ Tài cảm thấy rất bất mãn. Bố của anh ta là Chủ nhiệm thôn, chẳng lẽ không phải dựa vào hiệp nghị mà làm việc. Có thể tùy ý lừa bịp tống tiền sao? Dựa theo logic này, nếu bố của anh ta là Chủ tịch thành phố thì chắc còn lộng đến cỡ nào.
Lý Vĩ Tài dừng lại một chút rồi nói:
- Nhà của Phó Chủ tịch thành phố Hồ cũng ở thôn Đông Hồ. Hồ Hắc Mao là em họ của ông ấy.
Tăng Nghị rốt cuộc đã hiểu được Lý Vĩ Tài đi một vòng lớn là muốn nói cái gì. Khó trách một sự kiện rõ ràng là chuyện nhỏ, nhưng cuối cùng lại làm lớn chuyện như vậy. Hắn hỏi ngược lại:
- Chánh văn phòng Lý, anh nói như vậy, chẳng lẽ trại nuôi heo này không chịu đem đi là ý tứ của Chủ tịch thành phố Hồ?
- Không phải, không phải.
Lý Vĩ Tài vội vàng xua tay. Y không có ý nói như vậy, chỉ có điều nhắc nhở Tăng Nghị không cần kích động làm việc. Hồ Khai Văn nói như thế nào cũng là Phó chủ tịch thành phố Bạch Dương, kiêm Bí thư Công ủy khu công nghệ cao. Tuy rằng bình thường không đến khu công nghệ cao làm việc, nhưng dựa theo nguyên tắc của lãnh đạo Đảng, Hồ Khai Văn vẫn là nhân vật số một của khu công nghệ cao. Không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật. Đánh chó thì cũng phải xem mặt chủ nhà.
- Dựa theo quy định hiệp nghị, quá hạn không di dời thì nên xử lý như thế nào?
Tăng Nghị nghiêm mặt hỏi.
- Trước truyền đạt mệnh lệnh thông báo cưỡng chế phá dỡ. Nếu vẫn không tháo dỡ thì sẽ tổ chức những bộ môn có liên quan tiến hành cưỡng chế phá dỡ.
Lý Vĩ Tài đáp trả. Xem ra Phó chủ nhiệm Tăng là muốn động thật. Ban quản lý vừa mới yên bình được chưa lâu, sợ là phong ba bão táp tiếp tục nổi lên.
- Đã có quy định này thì cứ dựa theo quy định mà xử lý. Trong vòng ba ngày, chuyện này phải giải quyết.
Tăng Nghị nói xong, mở ra xấp văn kiện trước mặt mình.
Lý Vĩ Tài đành phải cáo lui. Hiện tại Tăng Nghị chủ trì công tác của Ban quản lý. Hắn có chỉ thị thì chính mình làm theo là được. Trời có sụp xuống thì cũng có người gánh giùm mình.
Tăng Nghị bình thường thoạt nhìn lúc nào cũng phong khinh vân nhạt, giống như đối với sự việc gì cũng không có sự tích cực. Nhưng trong nội tâm lại rất có nguyên tắc. Ở những địa phương khác, điều lệ trưng thu đất, giải phóng mặt bằng thường không có tỉ mỉ, hàm hồ. Cuối cùng khiến cho không ít người dân chịu thiệt. Tăng Nghị sở dĩ ở khu công nghệ cao trình tự hóa công tác giải phóng mặt bằng, định ra những tiêu chuẩn quy cũ chính là muốn bảo vệ cho đôi bên cùng có lợi. Trên đời này tuyệt không có sự gì là hoàn mỹ. Chỉ có một thỏa hiệp đi ra, nhưng kết quả mọi người nhận có thể là khác nhau.
Nếu đã lập quy cũ thì nhất định phải tuân thủ. Hôm nay trang trại nuôi heo không tuân thủ quy củ, bị hao tổn cũng chỉ có một bên là tập đoàn Chiêu Dương. Nhưng nếu ngày mai, bên đầu tư giống như tập đoàn Chiêu Dương không tuân thủ hiệp nghị, như vậy bị hao tổn sẽ là những người nông dân mất đất. Chính anh không tuân thủ quy củ, như thế nào có thể trông cậy vào quy củ bảo vệ lợi ích cho anh?
Cho nên, đối với những người không tuân thủ theo quy củ, Tăng Nghị tuyệt sẽ không lưu lại bất cứ một tình cảm nào.
Lý Vĩ Tài trở lại văn phòng, cảm thấy chính mình nên tất yếu thay Phó chủ nhiệm Tăng hóa giải một số mâu thuẫn không cần thiết hay không? Suy nghĩ một lát, y quyết định tự mình đi một chuyến, đến trang trại nuôi heo truyền đạt mệnh lệnh cưỡng chế phá dỡ, thuận tiên cùng với Hồ Hắc Mao, Hồ Tam Gia giảng giải lợi hại trong đó.
Sau khi cho người làm thông báo, Lý Vĩ Tài cùng với người khác chạy đến trang trại nuôi heo.
Trại nuôi heo chỉ cách công trường thi công có một con đường ngắn. Có hơn mười cây ăn quả trồng xung quanh. Hai hàng gạch xây thành một cái chuồng heo. Khi Lý Vĩ Tài xuống xe, đã xộc vào trong mũi mùi khai của nước tiểu heo. Y vẫn kiên trì bước vào, nhìn thấy Hồ Tam Gia đứng bên cạnh chuồng heo, hùng hùng hổ hổ nói:
- Ăn nhiều như vậy, sao không chết luôn đi?
- Tam Gia!
Lý Vĩ Tài hô lê một tiếng.
Vừa dứt lời, một con chó săn nhảy ra, phát ra tiếng sủa ầm trời, trước mắt bổ nhào vào Lý Vĩ Tài. Một sợi dây xích sắt hạn chế phạm vi hoạt động của nó, khiến cho nó đành phải nhe răng sủa Lý Vĩ Tài.
Lý Vĩ Tài bị dọa cho hoảng sợ, định thần lại nói:
- Tam Gia, mau xem con chó này đi.
Hồ Tam Gia quát lên một tiếng, con chó mới không sủa nữa, chỉ có điều dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm và Lý Vĩ Tài. Hồ Tam Gia đi tới nói:
- Chánh văn phòng Lý, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?
- Còn không phải là vì chuyện của anh sao?
Lý Vĩ Tài đi quanh qua con chó, nói:
- Thế nào, nghĩ lại chưa? Khi nào thì dời đi?
Hồ Tam Gia trừng mắt:
- Tôi đem cái gì đi? Heo của tôi bị thiệt hại, tôi đem cái gì đi chứ?
Lý Vĩ Tài một tay chống nạnh nói:
- Nếu không muốn đi thì vì sao lúc trước lại ký hiệp nghị? Còn nhận bồi thường của chính quyền? Vậy anh hãy trả tiền lại, bồi thường tổn thất cho chính quyền thì lúc đó không cần phải dời đi nữa.
Hồ Tam Gia nói:
- Ở lại để cho đám heo của tôi bị tiếng ồn làm cho chết đi sao? Chỉ cần bọn họ bồi thường tổn thất cho tôi thì tôi sẽ đi ngay.
Lý Vĩ Tài liền tận tình khuyên bảo:
- Tam Gia, thức thời thì hãy dời đi đi. Chớ để được một tấc lại tiến thêm một bước. Chuyện này nếu làm lớn thì đối với anh cũng chẳng có gì tốt. Ngay cả Phó chủ tịch thành phố Hồ cũng chẳng có gì ưu đãi.
Hồ Tam Gia không vui nói:
- Chánh văn phòng Lý, anh rốt cuộc là giúp ai nói chuyện. Tôi là nông dân, Chiêu Dương là nhà tư bản. Anh là lãnh đạo chính quyền nhân dân, không vì nông dân mà làm chủ, như thế nào lại chạy đến nói chuyện với một nhà tư bản. Chẳng lẽ tổn thất của tôi được đền bù bằng con số không sao?
Lý Vĩ Tài thấy Hồ Tam Gia không nói lý, cũng không nhiều lời, xuất ra thư thông báo cưỡng chế phá dỡ, nói:
- Những gì nên nói tôi đều nói. Chính anh hãy suy nghĩ lại đi. Đây là thư thông báo cưỡng chế phá dỡ, cho anh ba ngày thời gian phải dời đi. Đừng khiến tôi khó xử mà ngay cả Phó chủ tịch thành phố Hồ cũng khó xử.
- Tôi bảo vệ lợi ích của chính mình, còn khiến ai khó xử chứ?
Hồ Tam Gia trở mặt:
- Sớm biết rằng anh đến đưa thư cưỡng chế phá dỡ thì tôi không cho anh bước vào đây đâu. - Anh bảo vệ lợi ích gì của mình?
Lý Vĩ Tài chỉ vào chuồng heo nói:
- Heo của anh có thể ăn, có thể ngủ, có cái gì tổn thất chứ? Anh nói heo của anh chết, vậy thì thi thể heo đâu?
Hồ Tam Gia liền cởi chiếc vòng xích con chó, cầm trong tay:
- Nếu không bồi thường tổn thất cho tôi, thì tôi sẽ không đi đâu. Nếu ai dám hủy đi, tôi liều mạng với người đó.
- Anh không cần rối rắm. Đây đối với anh chẳng có bất luận một ưu đãi nào.
Lý Vĩ Tài nói còn chưa dứt lời thì Hồ Tam Gia đột nhiên thả sợi dây xích ra, con chó lập tức hướng Lý Vĩ Tài lao tới.
Lý Vĩ Tài cũng không quan tâm điều gì khác, rút chân chạy ra ngoài. Hai nhân viên công tác đi theo cũng chạy như điên ở đằng sau.
Khi chạy được bảy tám mươi mét mới nghe được tiếng Hồ Tam Gia gọi con chó trở về. Lý Vĩ Tài dừng bước, mới phát hiện vừa rồi do hốt hoảng nên không nhìn đường, dưới chân giẫm đầy phân heo. Lúc ấy tức giận đến phát run cả người. Hồ Tam Gia này thật sự rất không biết điều.
Nhìn thấy Lý Vĩ Tài chật vật rời đi, Hồ Tam Gia cười ha hả, cột con chó lại.
Đầu bên kia của chuồng nuôi heo, lúc này có một người đi đến, nhìn thấy được trên cái cổ của y là một dúm lông đen:
- Tam Gia, Chánh văn phòng Lý đến đây làm gì vậy?
Hồ Tam Gia xẻ bỏ thư thông báo cưỡng chế trong tay, bỏ vào chuồng heo nói:
- Bảo con ba ngày phải dời đi, bằng không sẽ cưỡng chế phá dỡ.
Hồ Hắc Mao nhìn theo hướng của Lý Vĩ Tài rời đi:
- Thật sự không đi à?
- Chú ba là Phó chủ tịch thành phố, là nhân vật số một của Ban quản lý. Cho Lý Vĩ Tài thêm mười lá gan cũng không dám đến đây cưỡng chế phá dỡ.
Hồ Tam Gia phì một tiếng:
- Đều là chó săn của gã Phó chủ nhiệm Tăng. Một khoảng đất lớn như vậy bị trưng thu, chúng ta một phân tiền cũng không có. Lại còn bắt phải đem đi. Trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy.
Hồ Hắc Mao không nói lời nào, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Hồ Tam Gia lại nói:
- Ba xem Vương Phì Tử thôn Tiểu Vương của khu kinh tế mới kia. Chỉ trưng thu có hai trăm mẫu đất, Vương Phì Tử duỗi tay ra nhận đến năm triệu. Hiện tại đang lái chiếc xe Mercedes Benz, mà Vương Tử Phì có là cái gì đâu Ba nhìn lại chúng ta đi. Ba là chủ nhiệm thôn, chú ba con là Phó chủ tịch thành phố. Nhưng con thì còn phải nuôi heo.
Hồ Hắc Mao vừa nghe, trong mắt liền lộ ra hận ý. Lúc trưng thu đất, ông ta đã thương lượng với Gia Cát Mưu. Tiền đã được cấp về cho Ban quản lý thôn. Sau đó từ Ban quản lý thôn mới phân cho nông dân mất đất. Đương nhiên, khoản tiền này trước phải hoàn lại cho những khoản nợ của thôin, số còn lại mới đến tay thôn dân được.
Nếu doanh nghiệp chạy làng, người chịu thiệt tất nhiên là phải do thôn dân gánh vác. Nhà máy phấn viết ở thôn Đông Hồ, giá trị sản lượng hàng năm chỉ có một trăm ngàn. Nhưng nó vẫn còn thiếu nợ đến ba triệu đồng. Chủ nợ chính là Hồ Hắc Mao, Hồ Tam Gia. Cũng không biết là như thế nào mà nợ. Dù sao thì tiền cũng chưa ai thấy qua, chỉ thấy tờ giấy mượn nợ mà nhà máy viết mà thôi.
- Phó chủ nhiệm Tăng, Hồ Tam Gia kia thật là kỳ cục.
Lý Vĩ Tài nổi giận đùng đùng, gõ cửa phòng làm việc của Tăng Nghị.
Tăng Nghị cau mùi. Trên người Lý Vĩ Tài là mùi gì thế. Hắn nói:
- Ngồi xuống đi rồi nói.
Lý Vĩ Tài còn chưa có tâm tình để ngồi xuống nói chuyện. Y thiếu chút nữa là không còn mạng để trở về. Y nói:
- Dựa theo chỉ thị của Phó chủ nhiệm Tăng, tôi dẫn người đến trại nuôi heo để truyền đạt thông báo cưỡng chế phá dỡ. Ai ngờ Hồ Tam Gia kia căn bản không thèm để ý, một câu đồng ý cũng không. Anh ta còn thả chó đuổi chúng tôi đi.
Tăng Nghị lập tức đứng lên, thân thiết hỏi:
- Chánh văn phòng Lý có bị thương không?
Lý Vĩ Tài thấy Tăng Nghị không hỏi mình công việc trước thì trong lòng có chút cảm động nói:
- Tôi không có việc gì, chỉ có điều người đi cùng có một người bị chó cắn. Không nghiêm trọng lắm, hiện tại đã đến bệnh viện để tiêm vắc xin phòng dại.
Lý Vĩ Tài thật ra không muốn nói đến việc bị chó cắn, nhưng giọng điệu này thật sự là nuốt không xong. Chính mình đường đường là một Phó chủ nhiệm Ban quản lý, mình xuống làm thuyết khách, nhưng ai ngờ ngênh đón mình lại là chó dữ chứ.
- Buồn cười, quả thật coi trời bằng vung mà.
Tăng Nghị vẻ mặt hắc khí, nặng nề vỗ bàn một cái. Cái tên Hồ Tam Gia này thật sự là quá kiêu ngạo mà. Tăng Nghị hôm nay chỉ thị cho Lý Vĩ Tài đến thông báo cưỡng chế phá dỡ, là muốn cấp cho Hồ Khai Văn vài phần mặt mũi. Dù sao, anh đi tìm Hồ Khai Văn kết nối việc này, nhiều ít cũng có thể khiến cho đối phương quân pháp bất vị thân. Nhưng khi đưa thư thông báo cưỡng chế phá dỡ, Hồ Tam Gia khẳng định sẽ tìm Hồ Khai Văn để cáo trạng. Mà Hồ Khai Văn chỉ cần đầu óc không có vấn đề, tự nhiên sẽ biết chuyện này xử lý như thế nào.
Chỉ có điều Tăng Nghị không dự đoán được, Hồ Tam Gia sao cả gan làm loạn như thế. Không ngờ một chút cũng không thèm để thư thông báo của Ban quản lý vào mắt.
- Thả chó hành hung, nguy hại đến an toàn của nhân viên chính phủ quốc gia, đây là hành vi khiêu khích nghiêm trọng, cần phải nghiêm trị.
Tăng Nghị cầm điện thoại trên bàn làm việc nói:
- Đồng chí Tô Trị Lượng, mời anh sang bên tôi một chuyến.
Tô Trị Lượng là Đồn trưởng mới nhậm chức của khu công nghệ cao, là ứng cử viên mà Cục trưởng cục Công an thành phố Trần Chí Quân cực lực đề cử với Tăng Nghị. Khi nhậm chức cho đến nay đã cùng với Tăng Nghị đi lại khá gần.
Lý Vĩ Tài vừa nghe, là biết Tăng Nghị sẽ áp dụng biện pháp thi thố với Hồ Tam Gia, trong lòng cảm thấy rất mãn nguyện, nhưng cũng cảm thấy rất lo lắng. Vừa rồi khi tức giận, y nói chuyện cũng có chút khuếch đại. Người đi cùng xác thực có một người bị thương. Mà hiện tại, Phó chủ nhiệm Tăng liền gọi một cuộc điện thoại, trực tiếp bắt lấy cháu của Phó chủ tịch thành phố Hồ. Sau này Phó chủ tịch thành phố Hồ làm sao mà còn mặt mũi gì ở khu công nghệ cao.
Tuy nhiên, đảo mắt nghĩ lại, Lý Vĩ Tài cảm thấy chính mình lo lắng quá. Phó chủ nhiệm Tăng có nhiều chỗ dựa vững chắc, thu thập một Hồ Tam Gia kia thì đáng là cái gì. Mấu chốt là Phó chủ nhiệm Tăng là người khí phách. Nếu thay đổi là mình, chính mình một phen cân nhắc, sợ là chỉ có thể bảo người bị chó cắn bị thương nén giận, nhưng Phó chủ nhiệm Tăng thì lại không.
Tô Trị Lượng rất nhanh đã tới. Sau khi nghe xong lời nói của Tăng Nghị, ngay lập tức tỏ thái độ:
- Xin Phó chủ nhiệm Tăng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phái ra tinh binh mãnh tướng, đem Hồ Tam Gia bắt lại.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại:
- Tinh binh mãnh tướng khi xuất ra phải dùng cho những tình huống quan trọng. Còn một gã Hồ Tam Gia kiêu ngạo, ngông cuồng, cứ dựa theo quy đình bình thường mà giải quyết là được rồi.
Tô Trị Lượng nhất thời không hiểu được Tăng Nghị là có ý tứ gì, nhưng Lý Vĩ Tài vừa nghe thì biết rằng tên Hồ Tam Gia lần này xong đời rồi. Phó chủ nhiệm Tăng đây là đào hầm cho y nhảy. khiến cho y không chết không được.