Mục lục
[Dịch]Thủ Tịch Ngự Y- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bác sĩ Tăng, Tiểu Ny bị bệnh gì vậy?

Tô Kiện Thuần hỏi.

- Bệnh thì không lo, chỉ cần uống một thang thuốc là có thể khỏi.

Tăng Nghị đứng dậy hỏi:

- Trước đây, Tiểu Ny tiếp nhận trị liệu là của bệnh viện Nhi thành phố Vân Hải sao?

Lão Tứ trả lời;

- Là bệnh viện Nhi thành phố Vân Hải.

- Bác sĩ chữa trị tên là gì?

Tăng Nghị hỏi.

Tô Kiện Thuần cảm thấy không ổn. Tăng Nghị không nói đến bệnh tình của Tiểu Ny, lại đi hỏi bệnh viện nào, thầy thuốc nào đã chữa trị cho Tiểu Ny. Chẳng lẽ bệnh này trị không đúng sao?

- Là bác sĩ họ Tôn.

Lão Tứ nói xong:

- Là Phó chủ nhiệm một khoa trong bệnh viện.

Tăng Nghị liền gật đầu, trong lòng oán hận. Loại bác sĩ vô lương như thế này, chính mình nhất định phải đi thu thập y. Vơ vét của cải thật ra là việc nhỏ, chỉ có điều không cho đối phương một bài học thì sau này không biết y sẽ còn hại bao nhiêu đứa nhỏ như Tiểu Ny nữa. Thậm chí không biết khiến cho bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa.

Tô Kiện Thuần lại hỏi:

- Bác sĩ Tăng, có cái gì không đúng sao?

- Sáng mai đem Tiểu Ny, chúng ta đến bệnh viện tìm bác sĩ Tôn. Tôi muốn hỏi một câu, trong khoảng thời gian này rốt cuộc anh ta đang trị bệnh gì.

Tăng Nghị giọng điệu lạnh như băng.

Tô Kiện Thuần và lão Tứ liếc mắt nhìn nhau, nói:

- Nếu…nếu bác sĩ Tăng đã có phương pháp thì cũng không nên đến bệnh viện.

Tăng Nghị quả quyết nói:

- Nhất định phải đi. Chuyện này tôi phải hỏi cho rõ ràng.

Tô Kiện Thuần và lão Tứ đều có cùng gương mặt u sầu. Huynh đệ bọn họ bình thường đều không có công việc cố định, tiền thu vào rất ít. Lần này vì chữa bệnh cho Tiểu Ny, bao nhiêu tiền của mọi người đều đổ ra hết. Mấy ngày trước, mỗi người lĩnh lương, chỉ chừa lại một trăm đồng cho mình, còn lại bao nhiêu đều đưa cho lão Tứ, bảo anh ta đến bệnh viện lo tiền thuốc men. Cứ như vậy mà vẫn còn thiếu bệnh viện hai ngàn đồng.

Tiểu Ny ở lại bệnh viện, mỗi ngày cũng cần đến một trăm đồng. Với tốc độ tiêu tiền như vậy, anh em họ có đi bán máu cũng không đủ. Suy xét đến việc phải đi cùng Tăng Nghị đến Nam Giang, lão Tứ sợ nợ tiền bệnh viện ngày càng nhiều, liền cân nhắc, quyết định trước ngưng trị liệu cho Tiểu Ny một thời gian, đợi đến Nam Giang rồi trị tiếp.

Bệnh viện nhi thành phố chỉ cách khách sạn Phúc Hoa có năm phút đồng hồ. Hai người nhất thời không còn tiền thanh toán tiền thuốc men, nên thương lượng quyết định nửa đêm mang Tiểu Ny từ bệnh viện ra. Lúc này mới tới khách sạn, tìm Tăng Nghị uống rượu chỉ là ngụy trang. Kỳ thật là chờ cho đêm yên tĩnh, đến bệnh viện mang đứa nhỏ ra ngoài.

Thấy thái độ kiên quyết của Tăng Nghị, hai người cũng không còn cách. Chỉ có thể đi một bước xem một bước, cùng lắm thì ngày mai mang hai trăm cân này giao cho bệnh viện thôi.

Tô Kiện Thuần hỏi:

- Bác sĩ Tăng, nếu không hiện tại đi lấy thuốc, trước cho Tiểu Ny uống?

Tăng Nghị khoát tay chặn lại:

- Bây giờ đã hơn nửa đêm, nào có hiệu thuốc Đông y nào mở cửa. Yên tâm đi, bệnh này không lo. Hai lần uống là có thể khỏi.

Lão Tứ nhẹ nhàng thở ra, chỉ mong đến trời sáng để đi bốc thuốc.

Tăng Nghị nói xong, liền vào một phòng nằm ngủ. Căn phòng này có hai gian, Tô Kiện Thuần và lão Tứ hoàn toàn có thể ở lại.

Hai người ngồi trong phòng khách, thấp giọng thương lượng một hồi. Lão Tứ ở lại chăm sóc đứa bé, còn Tô Kiện Thuần ra ngoài, xem có thể kiếm được khoản tiền nào đó hay không. Tránh cho việc ngày mai Tăng Nghị đến bệnh viện lại khó chịu, đồng thời coi thường anh em mình.

Trẻ con là đứa hay quên nhất. Tiểu Ny ngày hôm sau rời giường, nhìn không thấy có bác sĩ nào đến chích cho mình, cũng không ai đến đo nhiệt độ cơ thể, huyết áp, lại còn có bữa sáng rất ngon thì có vẻ rất cao hứng, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng còn hỏi đông hỏi tây. Không ngờ cũng không còn nhớ việc hôm qua Tăng Nghị mắng bố mình, trong cả phòng đều là tiếng cười giòn tan của cô bé.

Tuy nhiên, lúc ăn bữa sáng, Tăng Nghị ôm lấy cô, bảo muốn đi bệnh viện, thì cô bé lập tức quơ tay lên, thiếu chút nữa là đã đánh trúng Tăng Nghị, lại còn khóc thét, la hét mình không muốn đến bệnh viện.

Lão Tứ khẩn trương ôm cô bé, nhẹ giọng khuyên bảo:

- Tiểu Ny ngoan, chúng ta lần này đến bệnh viện nhưng không chích nữa.

- Ba gạt con…

Cô bé khóc rất thương tâm, hướng lão Tứ cầu xin:

- Con không chích đâu, về sau con sẽ ngoan…

Lão Tứ tim đau như cắt, khó chịu đến muốn khóc. Cho dù anh ta là con người mình đồng da sắt, trên chiến trường giết người không gớm tay, nhưng cha mẹ trên đời đều giống như nhau, ai mà nguyện ý nhìn con mình đau đớn chứ?

Tô Kiện Thuần lúc này nói:

- Chú Tô cam đoan với Tiểu Ny, nếu ai dám chích Tiểu Ny, chú sẽ đánh người đó.

Bởi vì tin tưởng vào Tô Kiện Thuần, nên Tiểu Ny cùng ánh mắt đầy lệ nói với Tô Kiện Thuần:

- Không được gạt cháu…

Tô Kiện Thuần nâng một bàn tay:

- Chú hướng Mao chủ tịch cam đoan.

Tiểu Ny lúc này mới không giãy dụa nữa, ngả đầu vào ngực lão Tứ, vẻ mặt rất không tình nguyện, xem ra vẫn không muốn đến bệnh viện.

Rời khỏi khách sạn, bởi vì bệnh viện Nhi cách đó không xa, mấy người liền đi bộ. Từ xa nhìn thấy tòa nhà bệnh viện, Tiểu Ny có vẻ rất sợ hãi, khẩn trương, ôm chặt vai lão Tứ, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng than vài cái. Cũng không biết nói gì trong đó.

- Là người của phòng nào?

Tăng Nghị hỏi.

- Khoa Nội thần kinh.

Lão Tứ nói:

- Ở lầu sáu.

Tăng Nghị đi trước ấn vào thang máy, ấn lên tầng sáu. Tô Kiện Thuần vẻ mặt suy tư, bước vào thang máy.

Tới lầu sáu, thấy trước cửa phòng khoa Nội thần kinh có treo mấy tấm ảnh của bác sĩ trực ngày hôm nay, Tăng Nghị liếc mắt một cái đã nhìn ra được người họ Tôn, tên là Vân Thủy. Trên mặt còn mang một cặp mắt kính thì liền chỉ vào hỏi:

- Có phải người này hay không?

Lão Tứ gật đầu:

- Chính là vị bác sĩ này.

Tiểu Ny nói một tiếng:

- Con không thích ông ta, có thể không cần gặp ông ấy không?

Vào bệnh viện rồi, cô bé chỉ còn cách năn nỉ.

Tăng Nghị liền cất bước vào phòng khoa Nội thần kinh, đảo mắt một cái, nhưng không thấy Tôn Vân Thủy, lại hói:

- Bác sĩ Tôn không có ở đây à?

Có mấy vị bác sĩ trẻ, đại khái là thực tập sinh đang dọn phòng, ánh mắt cũng không ngẩng lên, chỉ nói:

- Bây giờ chưa tới thời gian khám bệnh, Chủ nhiệm Tôn còn đang đi kiểm tra phòng. Các người ở bên ngoài chờ đi.

Tăng Nghị kéo một cái ghế, bảo lão Tứ ôm đứa bé ngồi xuống, sau đó ý bảo mọi người chờ ở nơi này.

- Các người sao lại thế này?

Một gã thực tập sinh tức giận, quát:

- Không phải bảo các người đi ra ngoài chờ sao?

Tăng Nghị khoanh tay đứng một chỗ nói:

- Anh dùng thái độ này đối đãi với người bệnh à? Không sợ trong bản báo cáo thực tập sẽ ghi là y đức thành tích không hợp cách sao?

Tăng Nghị hơn nửa năm làm Trưởng phòng, cách nói chuyện cũng đều mang theo quan uy không nhỏ. Câu nói đầu tiên đã khiến cho người thực tập sinh kia phải sợ hãi. Sợ nhất là trong bản báo cáo thực tập có lời bình không hợp cách, không thích hợp làm ở bệnh viện. Tăng Nghị những lời này xem như là đánh trúng huyệt.

Thực tập sinh than thở một câu, cũng không đuổi mọi người ra ngoài nữa, chỉ nói:

- Duy trì im lặng, không được làm ồn ào trong phòng.

Đang nói thì bên ngoài truyền đến thanh âm răn dạy nói:

- Các người làm ăn như thế nào vậy? Lớn như vậy mà không biết cách làm à? Không ngờ nửa đêm ôm con bé chạy mất. Mấy ngàn tiền viện phí, tôi thấy anh làm sao mà xử lý đây?

- Chủ nhiệm Tôn, tôi cam đoan về sau không xảy ra chuyện như vậy nữa.

Có người cẩn thận nói:

- Người phụ trách phòng bệnh tối hôm qua tôi đã cho nghỉ việc. Toàn bộ hai tháng tiền lương của anh ta sẽ được dùng làm tiền chi trả thuốc men.

- Về sau hãy cảnh giác hơn một chút. Loại sự tình này không thể phát sinh. Nếu ai còn có thể tùy ý ra vào, bệnh viện chúng ta không đóng cửa không được.

- Vâng, vâng, tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.

- Được rồi, việc này đến đây thôi.

Những thực tập sinh trong phòng nghe được thanh âm bên ngoài, lập tức thu dọn thật nhanh, sau đó khuôn mặt tươi cười bước ra cửa chào đón:

- Chủ nhiệm Tôn, ngài đã kiểm tra phòng xong?

Tôn Vân Thủy sắc mặt nghiêm trọng. Người bệnh của mình không ngờ nửa đêm lại bỏ trốn. Tuy rằng không phải là việc lớn, nhưng nó lại xảy ra ở khoa Nội thần kinh của mình. Nếu truyền ra ngoài thì không tốt. Quan trọng nhất là chính mình bị tổn thất. Nếu chẳng may nhiệm vụ của tháng này không hoàn thành thì lại càng khó coi.

Thật sự là buồn cười! Y nhìn mấy gã thực tập sinh, hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng bước vào phòng.

Bước vào phòng, có người còn nhanh tay lẹ mắt, pha ngay một tách trà nóng nói:

- Chủ nhiệm Tôn, mời ngài uống trà.

Tôn Vân Thủy tiếp nhận tách trà, hướng chiếc ghế của mình ngồi xuống, uống một ngụm, sau đó giương mắt lên, cảm thấy vui mừng. Đây không phải là người bệnh hôm qua trốn viện sao? Như thế nào lại trở lại?

Y lên tiếng:

- Các người đang làm gì vậy? Nửa đêm chẳng nói tiếng nào, từ bệnh viện chạy mất, làm chúng tôi tìm kiếm xung quanh. Còn tưởng đứa bé bị bọn buôn người bắt mất, đang định báo cảnh sát đây.

Tăng Nghị thầm nghĩ Tôn Vân Thủy này thật cũng biết biểu diễn. Vừa rồi ở ngoài nói những câu khó nghe. Nay thì lại cái gì là báo cảnh sát tìm người. Tất cả đều là nói dối trắng trợn.

Tôn Vân Thủy đứng lên, đến trước mặt lão Tứ, xoa đầu Tiểu Ny một phen rồi nói:

- Trở về là tốt rồi, sao không ở trong phòng bệnh chờ tôi. Nếu không có gì hiểu biết về bệnh tình thì tôi trong lúc kiểm tra phòng sẽ giải thích.

- Tổng cộng còn thiếu bệnh viện bao nhiêu tiền?

Tăng Nghị hỏi.

- Cũng không nhiều lắm, chỉ hai ngàn thôi.

Tôn Vân Thủy sắc mặt nghiêm nghị:

- Tuy nhiên, tiền thuốc men cũng không thể thiếu. Nếu thiếu thì chúng tôi sẽ ngừng trị liệu. Khi đó có cái gì xảy ra thì cũng chẳng quan hệ gì đến bệnh viện chúng tôi.

Tăng Nghị thần sắc có chút thống khổ. Hắn vừa rồi nghe được những lời Tôn Vân Thủy nói ở bên ngoài, mới biết được hai người Tô Kiện Thuần nửa đêm ngày hôm qua ra ngoài làm gì. Hóa ra là đến trộm đứa bé ra ngoài.

Hắn thật sự không coi thường hai người, mà ngược lại cảm thấy rất chua xót. Với năng lực của hai người, chỉ cần tập trung sức lực, bao nhiêu tiền mà chẳng có. Nhưng hiện tại không ngờ chỉ vì thiếu hai ngàn đồng, mà nửa đêm phải đến bệnh viện trộm đứa nhỏ về.

Vì bảo vệ quốc gia, những người này vào sinh ra tử, yên lặng kính dâng mà không một chút oán hận. Hiện tại con cái của mình sinh bệnh, họ lại không có tiền trả cho bệnh viện.

Tăng Nghị liền hiểu được vì sao hai người này lại không muốn đến bệnh viện. Một phân tiền làm khó anh hùng. Hắn lại nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tô Kiện Thuần. Hai người này hiện tại hoàn toàn là người bình thường. Có khi tất yếu phải đề phòng sao? Còn có thể so sánh với bọn họ trong việc tuân thủ pháp luật công dân sao?

Nhìn Tôn Vân Thủy giả vờ giả vịt, Tăng Nghị trong lòng không vui nói:

- Anh hãy nói tỉ mỉ lại cho tôi biết việc thu chi từ trước đến nay, tôi sẽ trả.

Tô Kiện Thuần từ trong túi lấy ra một bó tiền to, có tiền chẵn tiền lẻ, nói:

- Bác sĩ Tăng, tiền này không thể để anh trả được. Chúng tôi đã có biện pháp.

Nói xong, y nhìn Tôn Vân Thủy nói:

- Nơi này là một ngàn đồng, chúng tôi trả trước. Hai ngày nữa chúng tôi trả hết.

Tăng Nghị khoát tay, đẩy Tô Kiện Thuần ra:

- Tránh qua một bên, anh lấy cái gì mà trả? Đi bán máu à?

Tôn Vân Thủy hơi chút tức giận nói:

- Cậu xem đây là đâu? Cậu nói như vậy làm như bệnh viện chúng tôi uống máu vậy? Tiền đó đâu phải trả cho cá nhân tôi, mà là tiền viện phí. Tôi là một thầy thuốc trong sạch mà.

Nói xong, y nhìn Tô Kiện Thuần

- Nhà ai mà chẳng tránh khỏi việc khó khăn. Cũng không nên cứng rắn quá. Tôi thấy anh khá nhiệt tâm, lúc nào cần mở miệng thì mở miệng. Con người mới chính là điều quan trọng nhất.

- Bác sĩ Tôn nói rất có đạo lý, người quan trọng nhất mà. Tiền chỉ là khốn kiếp, mất thì có thể kiếm lại thôi.

Tăng Nghị cười lạnh một tiếng, từ trong túi lấy ra một cái thẻ, nói:

- Muốn thu tiền viện phí thì hãy lấy đi.

Tôn Vân Thủy vừa thấy thì ánh mắt sáng rỡ. Chính mình còn tưởng rằng hai ngàn kia không thu lại được, không nghĩ tới hai người này lại tìm một đại tài chủ đến. Nhìn thấy cái thẻ của đối phương thì biết rằng là xa xỉ rồi. Y liến quay mặt, chỉ bảo một tiếng:

- Tiểu Lưu, cậu đi một chuyến, đến lấy giấy tờ và đóng dấu vào.

Một thực tập sinh lên tiếng, nhanh nhẹn chạy ra ngoài, khiến những người khác phải hâm mộ.

Tăng Nghị thừa dịp này lại hỏi:

- Bác sĩ Tôn, đứa nhỏ tiếp nhận trị liệu thời gian cũng không ngắn. Như thế nào đến hiện tại vẫn không khỏi?

Tôn Vân Thủy xoa tay nói:

- Căn bệnh này rất ngoan cố, nếu muốn chữa khỏi thì khẳng định phải cần một khoảng thời gian. Cho dù có tìm thầy thuốc khác thì cũng không có biện pháp. Ngoài ra dùng thuốc cũng là vấn đề. Thật ra có một vài loại thuốc tốt, kết quả trị liệu khả quan, tác dụng phụ cũng ít. Nếu dùng thì khẳng định sẽ có hiệu quả. Chính là giá cả hơi đắt, lúc trước tôi sợ gia tăng gánh nặng cho người bệnh nên không cho dùng.

- Lát nữa, anh viết tên thuốc cho tôi, để tôi biết được một chút.

Tăng Nghị nói xong, mở cái bóp ra, bên trong là thẻ tín dụng ánh vàng rực rỡ:

- Tiền không thành vấn đề, nếu là thuốc tốt thì cứ dùng.

- Thuốc nhập khẩu, hiệu quả khẳng định là tốt rồi. Cứ dùng rồi sẽ biết.

Tôn Vân Thủy là người biết nhìn hàng. Y biết thẻ này là hạng ngườ nào dùng. Xem ra chính mình điều chỉnh phương thuốc lại, đem những loại thuốc đắt tiền ra, thì nhiệm vụ tháng này tuyệt đối không thành vấn đề. Mỡ đã đưa tới miệng mèo, không ăn không được. Nếu không ăn, nói không chừng người ta sẽ không vui.

Tăng Nghị cười lạnh, gật đầu, không nói gì nữa.

Tôn Vân Thủy còn tưởng rằng Tăng Nghị gật đầu chính là đồng ý với kết luận của mình, trong lòng thật cao hứng. Loại tạp chứng nghi nan này, tạm thời chính mình còn chưa có trị liệu hiệu quả. Tuy nhiên thuốc tốt, không có tác dụng phụ, toàn bộ cho hắn dùng hết. Trị không hết cũng chẳng gây hại gì, cùng với tiền viện phí tổng lại cũng không phải là con số nhỏ. Hơn nữa, người bệnh là trẻ em. Trẻ em là tương lai, cha mẹ nào nguyện ý đánh mất tương lai chứ.

Rất nhanh, thực tập sinh đã trở lại, trong tay cầm biên lai viện phí, độ dày rất cao, chừng hai ngón tay.

Tăng Nghị tiếp nhận, vừa thấy thì trong lòng tức giận càng tăng. Đây không phải là chữa bệnh mà rõ ràng là giật tiền. Tất cả đều là những loại thuốc vô dụng. Đây chẳng khác nào tiền phí cống hiến cho bệnh viện bảo quản thiết bị. Thậm chí có kiểm tra làm lại nhiều lần, thu tiền phí nhiều lần. Rõ ràng là không cần tiêm, nhưng y lại cho người tiêm vào. Bởi vì một lần tiêm là một lần thu phí. Thu phí truyền dịch, phí châm cứu tĩnh mạch…Tên thì không giống nhau, nhưng truyền dịch mà không châm vào tĩnh mạch sao? Trung gian lại thêm một lần thuốc, thì lại thu thêm tiền.

Đây không phải là chữa bệnh, mà rõ ràng là cướp tiền của người bệnh. Là muốn ép người bệnh phải nhả ra từng phân tiền một.

Lúc này, Tôn Vân Thủy đã viết ra một đơn thuốc mới, đưa đến trước mặt Tăng Nghị nói:

- Đây là trị liệu đề nghị kế tiếp của tôi. Thuốc này tác dụng phụ rất ít, rất tốt cho đứa nhỏ.

Tăng Nghị tiếp nhận, nhìn lướt qua, sau đó cất vào, nói:

- Thuốc thì tôi xem không hiểu. Tôi muốn hỏi bác sĩ một chút, hiện tại chẩn đoán có chính xác không? Là dựa theo bệnh nào mà trị?

- Cậu hỏi vấn đề này rất hay.

Tôn Vân Thủy rất thích người nào không hiểu biết về thuốc:

- Cơ bản đã có thể chẩn đoán chính xác. Là não bộ phát triển không tốt. Chúng tôi đã cấp cho một số thuốc bổ thần kinh, đều là thuốc tốt.

Tăng Nghị cầm lấy biên lai viện phí, nhìn vài tên thuốc, thầm nghĩ đây đều là những loại thuốc vitamin thông thường, khi tới miệng của Tôn Vân Thủy thì liền thành thuốc tốt, giá cũng cao lên gấp mấy chục lần. Tăng Nghị lại hỏi:

- Trước đây là dựa theo bệnh gì mà trị?

- Trước đây từng hoài nghi là động kinh và cao huyết áp ở trẻ nhỏ. Cuối cùng đều bài trừ hết.

Tôn Vân Thủy nói xong, rồi nhìn Tiểu Ny:

- Một đứa nhỏ thông minh đáng yêu như vậy, tôi nghĩ không phải là căn bệnh đó.

Tăng Nghị lại nói ra hai tên thuốc rồi hỏi:

- Còn có cái gì khác không?

Tôn Vân Thủy cảm thấy hành động của Tăng Nghị có chút hơi kỳ quái, tuy nhiên vẫn nói:

- Còn có chức năng giác quan của thần kinh.

Tăng Nghị lại thêm vài tên thuốc nữa:

- Còn nữa không?

- Không!

Tôn Vân Thủy nhìn Tăng Nghị:

- Bệnh của cháu thuộc loại nghi nan tạp chứng. Những nghi ngờ đều đã được loại bỏ.

Tăng Nghị liền nhìn vào đơn thuốc trước sau một lần, rồi lại nói:

- Xin hỏi bác sĩ Tôn, ở đây là những loại thuốc gì, chữa được bệnh gì?

Tôn Vân Thủy vừa nghe Tăng Nghị nói ra vài tên thuốc, sắc mặt liền thay đổi, thầm nghĩ chính mình bị lừa. Tiểu tử này không phải là không hiểu về thuốc mà ngược lại là rất tinh thông. Tôn Vân Thủy sắc mặt sa sầm nói:

- Phương thuốc tổ hợp này đều có đạo lý của từng loại thuốc trong đó.

- Phương thuốc tổ hợp?

Tăng Nghị mỉm cười một tiếng, thầm nghĩ anh đúng là con vịt mạnh miệng. Phương thuốc tổ hợp mà còn có loại tổ hợp như vậy sao? Hắn nói:

- Được, một phương thuốc tổ hợp tốt.

Tôn Vân Thủy lại nhẹ nhàng thở ra, hơi không rõ ý tứ của Tăng Nghị.

Tăng Nghị rút ra mấy cái kết quả kiểm tra não bộ, nói:

- Vậy trước hãy nói đến việc não phát triển không hoàn chỉnh. Bác sĩ Tôn là từ đâu mà nhìn ra được người bệnh não phát triển không hoàn chỉnh?

Tôn Vân Thủy liền đứng lên:

- Cậu đây là có ý gì? Là nghi ngờ kết quả chẩn đoán của tôi sao?

- Người bệnh không có những chướng ngại về hành vi, ngôn ngữ, trí lực. Cái loại kiểm tra cũng chi biết kết quả bình thường. Tôi không biết rốt cuộc anh căn cứ vào đâu mà cho ra chẩn đoán như vậy?

Tăng Nghị nhìn Tôn Vân Thủy.

- Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?

Tôn Vân Thủy khẳng định, đây chính là đến bới móc:

- Con của cậu nếu không có bệnh thì đến bệnh viện để làm gì. Ở nhà cho khỏe.

- Không có bất luận một căn cứ nào liền cho ra kết luận, sau đó mù quáng trị liệu?

Tăng Nghị lạnh lùng nhìn đối phương:

- Thật ngại quá, tôi cũng là bác sĩ, có giấy chứng nhận đây.

Tôn Vân Thủy biết mình không có biện pháp nói chuyện với Tăng Nghị. Thật muốn biện luận thì chính mình căn bản chẳng còn lời nào để nói. Bởi vì lời của mình chỉ để hù người bình thường.

- Tôi thấy cậu không phải là bác sĩ. Cậu chính là người mà những người này mời đến để làm náo loạn. Các người ỷ vào một chút tri thức về y học của mình thì liền làm xằng, làm bậy. Các người chính là đến lừa bịp và tống tiền.

Thực tập sinh bên cạnh lập tức đứng ra, xem ra là muốn trợ uy cho Tôn Vân Thủy.

- Nơi này là bệnh viện, không chào đón những người đến làm náo loạn. Nếu các người cảm thấy phương án chữa bệnh không đúng thì có thể đến cục Y tế để trách cứ, cũng có thể tìm đến Ủy ban giám định sự cố chữa bệnh. Nếu cảm thấy chúng tôi thu phí bất công vậy thì đến tìm cục Giá cả đi. Đây đều là giá do cục định ra.

Tôn Vân Thủy không ngờ cũng không sợ hãi. Tôi không tin các người có thể làm gì được tôi. Y đột nhiên nhớ tới lão Tứ còn nợ của bệnh viện hai ngàn, lập tức hừ lạnh một tiếng nói:

- Còn nữa, nếu hôm nay không trả hết số tiền các người còn nợ bệnh viện thì không đi được đâu. Không ngờ lại còn trốn viện, đây là hành vi trái pháp luật. Tôi sẽ báo cảnh sát.

Tôn Vân Thủy bắt đầu hù dọa người. Loại sự việc này, nếu có báo cảnh sát thì cũng là dân sự hòa giải, chưa đủ để buộc tội là hành vi trái pháp luật. Y chỉ dùng cục Y tế, cục Giá cả, cục Cảnh sát để chụp mũ hù dọa người.

Tăng Nghị cười lạnh một tiếng nói:

- Nếu anh không báo cảnh sát thì tôi cũng sẽ báo cảnh sát.

Tôn Vân Thủy như thế nào có khả năng báo cảnh sát. Y lập tức nói với mấy người thực tập sinh:

- Mau gọi bảo an lên đây, đem những phần tử gây náo loạn trật tự bệnh viện đuổi hết ra ngoài.

Lão Tứ cho dù là hồ đồ thì hiện tại cũng biết vì sao Tăng Nghị lại đến đây. Vốn con gái của mình căn bản không phải mắc những căn bệnh như họ nói. Nhớ tới Tiểu Ny hơn một tháng nay phải chịu thống khổ, nhớ tới cái tên họ Tôn khốn kiếp đó ngày nào cũng tiêm thuốc vào Tiểu Ny, ánh mắt lão Tứ đỏ lên, một cước đá văng cái ghế đang ngồi:

- Họ Tôn kia, bố hôm nay sẽ phế bỏ mày.

Tăng Nghị liền đè lão Tứ đang phát cuồng. Hắn tối hôm qua không nói đến việc này, chính là sợ kích động những gã sát thần. Nếu để xảy ra chuyện gì, kinh động đến công an, thì mình không lo được cho họ. Người ta sẽ lấy lý do đây là những phần tử nguy hiểm, hoặc là tống giam, hoặc là đuổi ra khỏi thành phố Vân Hải.

- Anh Tứ, anh cứ yên tâm, việc này giao cho tôi.

Tăng Nghị nhìn Tôn Vân Thủy:

- Hôm nay, nếu không bắt họ Tôn này trả giá thì tôi không phải họ Tăng.

Tô Kiện Thuần giờ phút này gân xanh nổi lên. Y và lão Tứ đem Tiểu Ny trốn viện, trong lòng còn rất áy náy. Ai ngờ lại là như thế này. Y trong mắt đều phun ra lửa, một cước đá văng cửa phòng, chỉ vào mấy tên thực tập sinh kia nói:

- Những ai không liên quan, đi ra ngoài hết cho tôi.

Những tên thực tập sinh, nghe được lời nói của Tăng Nghị, nhưng lại không chạy, ngược lại sống lưng lại thẳng, ý tứ muốn trước mặt Tôn Vân Thủy ra sức bày tỏ lòng trung thành.

Ngoài cửa có một cái giá dùng để treo áo, Tô Kiện Thuần giật ra, sau đó đập xuống đùi gãy thành hai đoạn:

- Không đi thì đừng trách bố không khách khí.

Những gã thực tập sinh bị dọa, nhìn thoáng qua Tôn Vân Thủy, xong tất cả đều bỏ chạy.

Tôn Vân Thủy luống cuống nói:

- Các người muốn làm cái gì? Nơi này là bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK