Mục lục
[Dịch]Thủ Tịch Ngự Y- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Cái phố chợ đêm ấy, giờ xử lý ra sao?

Từ lão đột nhiên hỏi.

Tăng Nghị lắc đầu, thở dài:

- Chỉ làm nửa năm, bộ công thương, thuế vụ thu không lại tiền, cảnh sát mỗi tối đều phải tới đây bảo đảm an ninh. Nhiều người không hài lòng, nên có ý kiến phản ánh lên cấp trên. Vậy nên vị chủ nhiệm quản lí khu phố đó phải trao lại quyền cho cấp dưới đi ngồi xổm mất rồi.

Từ lão thở dài, rốt cuộc cũn hiểu được vì sao Tăng Nghị khó xử rồi. Trong cái xã hội phức tạp như thế này, muốn làm một vị quan tốt, thực sự rất khó. Tăng Nghị ở khu công nghệ cao khẳng định là đã phải thử đi giản quyết rất nhiều vấn đề bị lưu lại, nhưng như vậy cũng đâu có dễ. Muốn làm một việc tốt, trước tiên vẫn phải xem xét kĩ lợi ích sẽ nhận được, nếu không sẽ đắc tội với nhiều người. Chuyện này như thể là đang kiểm tra khảo nghệm trình độ và trí tuệ của một người vậy.

Chuyện này và chuyện cái bàn mà Tăng Nghị nhắc tới trước đó, đạo lí cũng gần giống nhau.

- Làm khó cậu rồi.

Từ lão nhẹ nhàng nói. Đúng như những lời của Tang Nghị, bệnh không phải ở phía dưới, mà là ở phía trên. Ở trên mắc bệnh, phía dưới sao có thể khỏe mạnh được.

Tăng Nghị thấy Từ lão hứng trí bị phá hư, liền cười cười, nói:

- Từ lão, vấn đề này kỳ thật cũng không khó giải quyết lắm!

Nói xong, Tăng Nghị nghiêng đầu gọi:

- Ông chủ, ông tới đây một chút!

Ông chủ cầm menu ra cười nói:

- Muốn gọi thêm đồ gì ạ?

Tăng Nghị hỏi:

- Ông chủ tôi muốn hỏi ông một chuyện. Trong tiệm này một bàn, mỗi tối có thể kiếm được bao nhiêu?

Ông chủ không ngờ Tăng Nghị sẽ hỏi chuyện này, ngẫm nghĩ một chút tính toán một hổi rồi đáp:

- Chúng tôi chỉ là buôn bán nhỏ nên bán không bao nhiêu. Nếu gặp hôm được khách, một cái bàn có khả năng kiếm được hơn bốn mươi tệ, lúc ít khách thì khoảng mười tệ.

Như vậy tính toán trừ hao phí, bình quân mỗi bàn một tối có thể kiếm được hai mươi tệ.Trong tiệm này có hơn mười cái bàn, tính ra một tháng cũng được tầm mấy nghìn tệ. Tuy nhiên số tiền này so với sự vất vả của chủ quán cũng không dư dả. Mỗi ngày đều phải lo lắng nhiều chuyện, đối phó với nhiều chuyện, trong tiệm còn phải nuôi bảy hoặc tám nhân viên nữa.

Tăng Nghị liền chỉ vào cái bàn gần cửa ra vào:

- Tôi chọn cái bàn kia, mỗi ngày sẽ kiếm lại cho ông ba mươi tệ tiền bán đậu phụ chao. Ông chủ, có muốn làm không?

Ông chủ ban đầu ngẩn người, sau đó tính toán lại. Một sạp bán đậu phụ chao cũng chỉ cần dùng một cái bàn là đủ rồi. Tính ra cửa tiệm cũng có lúc chẳng cần cái bàn đó, lại có thể kiếm được chút thu nhập từ đó, chuyện làm ăn này cũng không tồi:

-Thật ra không phải là không thể được, chỉ là….

Tăng Nghị không nói sâu vào vấn đề, mà chỉ hỏi:

- Tôi thấy các người kinh doanh vào buổi tối, nếu như tôi đưa thêm cho ông ba mươi tệ, tôi lấy bàn đi dùng sớm một chút, ông thấy sao?

Hai con mắt của ông chủ lập tức phát sáng lên. Dù sao tiệm của mình ban ngày cũng nhàn rỗi, cho người khác thuê bàn bán sớm một chút, chính mình còn có thể kiếm được một phần tiền lời, sao lại không làm chứ:

- Vậy đi, chỉ có điều cậu phụ trách quét tước sửa sang lại đồ dùng, làm hỏng đồ thì phải bồi thường.

Tăng Nghị cười ha hả, nói:

-Vậy tôi ban ngày bán sớm một chút, buổi tối cũng bán món đậu phụ chao, tổng cộng đưa cho ông năm mươi tệ, như thế nào?

Ông chủ lúc này thật ra rất sung sướng, nói:

- Không thành vấn đề, hai bên cùng có lợi, cậu định bao giờ làm? Tôi bảo người chuyển bàn cho cậu?

- Ông cho tôi một thời gian để suy nghĩ rồi sẽ trả lời được không?

Tăng Nghị cười, trả lời câu hỏi của chủ quán.

Ông chủ trở lại vị trí của mình, trong ánh mắt lóe ra một suy nghĩ. Được Tăng Nghị nhắc nhở như vậy, ông chủ cũng có một ý tưởng. Cho dù người thanh niên này không thuê tiệm của mình, vậy tự mình cũng có thể quảng cáo cho thuê mà. Ngày mai mình sẽ treo tấm biển quảng cáo cho thuê ra ngoài, không nhất định phải là món đậu phụ chao, cá nướng cũng được. Thật ra mấy người bán rong đẩy xe ở bên ngoài đó cũng thật đáng thương, mình xem như giúp bọn họ một chuyện tốt.

Tăng Nghị vừa buông tay xuống liền nhìn Từ lão, nói:

- Tài nguyên khan hiếm là sự thật, trong một thời gian ngắn, cũng khó có thể giải quyết, nhưng tiết kiệm để dùng, tôi cảm thấy biện pháp này cũng được! Từ lão nói có đúng hay không?

Từ lão cười, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt, vẫn là một mặt tiền cửa hàng này, nhưng Tăng Nghị một lát như vậy đã có thể nghĩ đến ba cách kiếm tiền, ít nhất có thể giải quyết kế sinh nhai cho ba gia đình. Tuy nói bọn họ phải đưa tiền cho chủ quán, nhưng ít ra sẽ không lo lắng bị quản lý đô thị phạt tiền rồi, kinh doanh cũng làm được lâu dài, đợi có đủ vốn, cũng có thể chính mình đi mở một tiệm mì..

Quan trọng nhất là có thể giải quyết được, bớt đi vài kẻ luôn miệng chỉ trích, oán giận quản lí đô thị.

Cho dù đã trải qua vô số sóng gió, đã từng gặp đủ thể loại người nhưng lúc này Từ lão không thể không thừa nhận tên tiểu tử Tăng Nghị này còn xuất sắc hơn mình tưởng tượng nhiều. Sự lạc quan và cứng cỏi của Tăng Nghị, không phải người lãnh đạo nào cũng có được. Dù cả thế giới một mảnh u ám, nhưng trái tim tên tiểu tử này lúc nào cũng nhiệt huyết.

Hắn có thể nhìn thẳng vào mọi vấn đề, có dũng cảm đi giải quyết chúng, không trốn tránh trách nhiệm, không oán trách, lại càng không có chuyện làm việc hời hợt.

Trong chế độ này, có thể làm được như vậy, thực sự không hề dễ.

-Nào!

Từ lão nâng ly lên, hôm nay ông bị lời nói của Tăng Nghị làm cho tâm phục khẩu phục rồi:

- Lần này tới Nam Giang, thứ Từ lão tôi thu hoạch được lớn nhất, chính là làm quen được với tên tiểu tử cậu. Giỏi lắm, tôi uống với cậu một chén!

- Tôi tuổi trẻ, còn nông cạn, ngài khen như vậy, tôi lại phổng mũi rồi!

Tăng Nghị cười ha hả, cùng Từ lão uống một chén.

Từ lão cười buông chén xuống, nói:

- Khi trước cậu ở trên xe bắt mạch cho tôi, tôi đã cảm thấy đáng tiếc rồi, còn cảm thấy tiểu tử này có chút không đàng hoàng. Y thuật tốt như vậy không đi làm thầy thuốc, lại một lòng một dạ mưu đồ làm quan, nói thật, lúc đó tôi khinh thường cậu! Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy người như cậu, thật sự nên làm lãnh đạo.

Lúc nói lời này, Từ lão ở trong lòng cũng có cân nhắc, sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ đề cử Tăng Nghị này.

Tăng Nghị lắc lắc đầu, cười nói:

- Tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là có nhiều nồi, thì luộc được nhiều cá. Cổ nhân có câu: “nghèo thì chỉ lo thân mình, có tiền rồi hẵng lo chuyện thiên hạ! Nếu không phải có cơ hội như thế này, cho tôi đi làm một việc khác, khả năng tôi sẽ thành thật mà làm thầy thuốc.

-Cậu không chỉ mạnh mẽ, cũng rất có lý tưởng, tôi thực sự khâm phục.

Nói tới đây, Từ lão đột nhiên vươn tay lấy ra một chiếc đồng hồ để lên bàn:

- Thứ này đã theo ta rất nhều năm, hôm nay tặng lại cho cậu cứ coi như Từ lão ta trả tiền khám bệnh cho cậu đi!

Câu này vừa nói xong, tên cảnh vệ ngồi bên liền đổi sắc mặt. Lai lịch của chiếc đồng hồ này, hắn rõ ràng nhất. Đây chính là chiếc đồng hồ năm đó do tổng tư lệnh đích thân ban thưởng cho Từ lão. Từ lúc đó, Từ lão không hề rời chiếc đồng hồ này, luôn đeo bên người, coi nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Kể cả là người thân của Từ lão muốn động vào cũng không được.

Hôm nay, Từ lão lại muốn tặng nó cho Tăng Nghị. Tên cảnh vệ liếc nhìn Tăng Nghị một cái, trong lòng thực sự ngạc nhiên.

Tăng Nghị tất nhiên hiểu được chiếc đồng hồ đeo tay này đối với Từ lão rất có ý nghĩa, liền đứng lên từ chối:

- Từ lão, lẽ ra người ban thưởng, tôi không được từ chối. Nhưng chiếc đồng hồ này, tôi tuyệt đối không thể nhận. Nó là bảo bối người rất coi trọng mà.

- Bảo bối gì chứ.

Từ lão lúc này trừng mắt, đạp bàn quát:

- Tiểu tử nhà cậu, chê tôi keo kiệt chỉ cho cậu chiếc đồng hồ này thôi, phải không?

Quả thật chiếc đồng hồ này mặt ngoài khá cũ kĩ, lớp mạ ngoài bị nổi sần lên, mặt thủy tinh còn có vết rạn, có lẽ nó đã có được vài thập niên rồi. Đến nay mà nó vẫn có thể chạy tốt hay không, cũng rất khó nói, nhưng muốn nói tặng nó là keo kiệt thì đúng là sai lầm, hơn nữa còn là sai lầm lớn. Người muốn có được chiếc đồng hồ này của Từ lão, không phải một nghìn thì cũng phải đến tám trăm người, đều là những người máu mặt hơn Tăng Nghị nhiều.

-Đồng hồ của Từ lão sao có thể nói là keo kiệt được, là quá quý giá!

Tăng Nghị nghe lời này của Từ lão, liền biết mình không thể chối từ được, nếu cố tình chối, chính là không nể mặt Từ lão. Suy nghĩ một hồi, hắn đặt đồng hồ của mình xuống, đeo cái của Từ lão vào, thản nhiên hỏi:

-Vậy tôi có thể mang đi được rồi!

- Mang đi! Cứ mang đi!

Từ lão khoát tay, chỉ là một cái đồng hồ thôi, Từ lão đã quyết định tặng thì sẽ không đổi ý.

-

Tăng Nghị đeo đồng hồ xong, lại ngồi xuống, nói:

- Từ lão đây là cho tôi áp lực rồi!

Từ lão cho Tăng Nghị chiếc đồng hồ này chính là muốn Tăng Nghị lúc nào cũng nhớ kĩ những lời vừa nói. Đây cũng xem như một cách nhắc nhở. Thấy Tăng Nghị cũng hiểu được ý của mình, Từ lão cười sáng khoái, tay phải theo thói quen lại sờ sờ vào cổ tay, vừa sờ thấy chỗ trống, Từ lão cười lớn:

-Thói quen rồi, khó mà sửa được.

Tên cảnh vệ bên cạnh cũng hiểu, chỉ cần Từ lão cao hứng, sẽ sờ sờ tay đang đeo đồng hồ, đây là thói quen nhiều năm rồi.

Tăng Nghị cầm lấy đồng hồ của mình, nghĩ xem sẽ tặng cho Từ lão thế nào. Chiếc đồng hồ của hắn cũng là một loại tốt, giá trị của nó vô cùng xa xỉ. Nhưng nghĩ thấy không thích hợp, Từ lão mới tặng hắn một cái, hắn lại định tặng lại Từ lão vậy có khác gì trao đổi cho nhau. Hơn nữa, chiếc đồng hồ của Từ lão là vô giá, cái của hắn chỉ là giá cả đắt một chút thôi, Tăng Nghị liền nói:

-Hại Từ lão đế vật xem thời gian cũng không còn nữa, Tăng Nghị thật thất lễ rồi.

Từ lão ha hả cười, cảm khái nói:

- Già rồi, thật ra kim đồng hồ, sớm cũng nhìn không rõ nữa rồi.

- Tào Mạnh Đức từng nói:

Lão sậu phục lịch

Chí tại thiên lý.

Liệt sĩ mạc niên.

Tráng tâm bất dĩ.

Doanh súc chi kỳ.

Bất đãn tại thiên.

Dưỡng di chi phúc.

Khả đắc vĩnh niên.

Tăng Nghị giơ chén lên:

-Từ lão lòng nghĩ cho dân, nhấn định sẽ trường thọ trăm tuổi.

Từ lão cười cầm lấy cái chén:

-Trăm tuổi không biết được không, nhưng chỉ cần có thể uống đủ mấy ngụm rượu này, cũng là đủ rồi.

Ăn uống gần xong, trời cũng tối dần, người dân Bạch Dương đi làm về đều đến chợ đêm thưởng thức, nhâm nháp chút đồ ăn lề đường, giải tỏa đi áp lực một ngày làm việc mệt mỏi. Người đi trên đường dần dần đến, những chiếc bàn bán đồ ăn cũng đầy khách.

Tăng Nghị thấy Từ lão ăn cũng xong rồi, liền gọi:

-Ông chủ, tính tiền cho chúng tôi.

Ông chủ cầm bàn tính ra, tính đi tính lại hai lượt, mới qua thu tiền.

Lúc này từ cửa truyền đến một tiếng hô quát:

- Chính là chỗ này! Ông chủ, tôi vừa rồi ăn cơm, bị rơi vì ở đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK