Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----Sắc trời đã tối, vầng trăng khuyết treo trên cao. Quân Hoàng Cân ngoài thành đã nghỉ ngơi nhưng binh sĩ trong thành không dám hoàn toàn buông lỏng. Mấy trăm lính gác cầm đuốc chiếu sáng khắp bốn phía tường thành phòng ngừa giặc Hoàng Cân nửa đêm tấn công.

Thái Sử Từ rụt rè đi theo Tôn Vũ về Khổng phủ. Toàn bộ tiền của hắn đã đưa cho mẹ Thái Sử Từ nên đành phải mặt dày tìm Võ An Quốc mượn ít tiền phòng thân, còn nhờ Võ An Quốc cấp một bộ quần áo nha hoàn cho Thái Sử Từ thay đổi để nàng khỏi phải ăn mặc như một tên ăn mày thế này.

Võ An Quốc rất hào phóng, hoàn toàn không để ý đến chuyện tiền bạc, nàng đưa tiền cho Tôn Vũ mà không cần hắn phải trả lại. Cổ nhân trọng nghĩa khinh tài, lấy đó làm vinh, chuyện này không có gì khó hiểu.

Chạy quanh thu xếp mấy việc vặt này, Tôn Vũ cảm giác rất mệt mỏi. Hắn đánh với Quản Hợi, lại đại chiến cùng Từ Hoảng, đánh hết trận này đến trận khác rồi lại chạy ngược chạy xuôi vì Thái Sử Từ, mắt đã díu chặt lại rồi. Hắn vừa vào phòng là ngã luôn lên giường, cũng chẳng thèm thay quần áo... Đột nhiên Tôn Vũ nghe thấy tiếng gõ khẽ bên cửa sổ.

"Ai đó?" Tôn Vũ hỏi.

"Là tiểu nữ, Mi Trinh." Một giọng nói dễ nghe đáp lại, quả nhiên là giọng nói của Mi Trinh.
Hử? Đêm hôm khuya khoắt cô nàng này tới tìm ta làm gì? Tôn Vũ tò mò nói: "Mi cô nương, đã quá nửa đêm rồi cô nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.Ta chạy suốt cả ngày, bây giờ không thể trụ được nữa rồi."

Tưởng rằng nói như vậy Mi Trinh sẽ rời đi, không ngờ nàng không nghe theo mà lại nói: "Tầm Chân tiên sinh... Ta chỉ phiền ngài một lúc thôi... Ngài có thể ra ngoài nói chuyện với ta không? Không phải ngài rất muốn biết võ tướng kỹ của ta hay sao? Ngài đi ra, ta sẽ nói cho ngài!"

Ồ? Loại chuyện này ta rất có hứng thú. Bệnh hiếu kỳ của Tôn Vũ lại nổi lên. Hắn không để ý mệt nhọc, bò khỏi giường đi ra ngoài.

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng, Mi Trinh đi ở phía trước, Tôn Vũ theo phía sau, hai người im lặng đi tới một tòa đình nhỏ trong viện. Trong đình có bàn đá, ghế đá, lại còn có một bình trà, hai ba đĩa thức ăn. Xem ra Mi Trinh đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ Tôn Vũ về phủ là gọi hắn ra đây.

Chỉ có điều Tôn Vũ vì Thái Sử Từ chạy ngược chạy xuôi không biết mất bao nhiêu thời gian, thức ăn trên bàn đều nguội lạnh cả rồi.

Mi Trinh ôn nhu rót một chén trà cho Tôn Vũ. Nàng hạ giọng nói: "Tầm Chân tiên sinh... Không, ta nên gọi ngài là Tôn tướng quân. Mấy ngày trước ta đã từng nói qua với ngài võ tướng kỹ của ta là kém cỏi, vô dụng nhất thiên hạ, không biết nên gọi nó là thứ võ tướng kỹ gì nữa, ngài có còn nhớ không?"

"Có nhớ!" Tôn Vũ uống chén trà Mi Trinh đưa sang. Trà đã ngâm quá lâu, không chỉ lạnh mà vị cũng biến đổi. Tôn Vũ liếm liếm lưỡi hỏi: "Rốt cục là võ tướng kỹ gì? Ta cảm thấy bất kể là võ tướng kỹ gì, chỉ cần có chỗ thích hợp thì nó sẽ dùng được. Thế nào mà nó lại hoàn toàn vô dụng chứ?"

Mi Trinh cười khổ, nàng nói có chút bất đắc dĩ: "Chắc hẳn tôn tướng quân cũng biết từ hơn trăm năm trước võ tướng kỹ bắt đầu xuất hiện, thiên hạ không có một người nam nhân có võ tướng kỹ, chỉ có nữ nhân mới sử dụng được võ tướng kỹ. Đương nhiên là ngoại trừ Tôn tướng quân."

"Đúng vậy!" Tôn Vũ nghĩ thầm: kỳ thực ta cũng không biết võ tướng kỹ, của ta đều là giả. Nhưng hắn lại hỏi: "Chuyện này cùng võ tướng kỹ của cô có quan hệ gì?"

Mi Trinh cười khổ một tiếng nói: "Trước khi gặp Tôn tướng quân, ta cũng cho rằng thiên hạ không có một người nam nhân nào có võ tướng kỹ. Vì vậy... Võ tướng kỹ của ta đã trở thành trò cười cho thiên hạ rồi, bởi vì... Công dụng của nó rất kỳ lạ..."

Bà nội ơi, nói chuyện đừng có ngắt quãng như vậy, chỉ làm người ta thêm tò mò. Tôn Vũ buồn bực trong lòng.

Trên thân Mi Trinh đột nhiên nhấp nhoáng một luồng ánh sáng màu lục nhu hòa. Ánh sáng này rất êm dịu, không có một chút tính công kích nào cả, làm cho người ta rất ấm áp dễ chịu. Hai chữ lớn màu lục ngưng kết trên đỉnh đầu nàng. Tôn Vũ nhìn thấy hai chữ này thì trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa té xỉu xuống đất.

Hai chữ này là – Vượng phu!

"Vượng phu?" Tôn Vũ đổ mồ hôi lạnh, cái này... Tên võ tướng kỹ không đứng đắn như thế, rốt cuộc có tác dụng gì?

Khóe mắt Mi Trinh đột nhiên chảy xuống một giọt nước mắt lóng lánh. Nàng chỉ tay vào hai chữ "Vượng phu" trên đầu, cười thảm nói: "Ngài thấy không? Ngài đã hiểu chưa? Trong thiên hạ còn có võ tướng kỹ nào buồn cười hơn thứ này hay sao?"

Nàng ngừng lại một chút, mệt mỏi nói: "Đây là võ tướng kỹ chỉ dùng một lần duy nhất trong đời, hơn nữa chỉ có thể dùng trên người trượng phu của ta, không thể dùng với nam nhân khác. Nó có thể làm trượng phu ta trở nên nhanh nhẹn như yến, sức lực vô cùng, thần thanh khí sảng... Nói một cách khác, nó có thể cải thiện hoàn toàn thể chất của trượng phu ta!"

Tôn Vũ lau mồ hôi hỏi: "Vậy không phải nó rất hữu dụng hay sao? Có cái gì buồn cười..." Còn chưa dứt lời, Tôn Vũ chợt nhớ ra nam nhân trong thế giới này đều không có võ tướng kỹ. Vậy thì nam nhân kể cả được cường hóa cũng không phải là đối thủ của nữ nhân biết võ tướng kỹ. Chiêu này dùng trên thân nam nhân cũng không khác lắm với ngự binh kỹ cường hóa một người... Cái này... quả thực có chút buồn cười. Huống hồ kết cấu xã hội này đang chuyển hướng sang nữ tôn nam ti. Võ tướng kỹ của một nữ nhân lại để cường hóa nam nhân của mình, điều này làm cho những người khác ít nhiều sẽ khinh thường nàng, cũng giống như chuyện “vợ quản chồng” ở đời sau vậy.

Mi Trinh buồn bã nói: "Bởi vì cái võ tướng kỹ buồn cười này, mọi người ở Từ Châu đều đàm tiếu về ta. Bọn họ nói ta là nữ nhân ngớ ngẩn nhất, có được võ tướng kỹ khôi hài nhất thiên hạ. Ngay cả tỷ tỷ Mi Phương cũng không giúp ta, nàng cảm thấy ta làm mất mặt mũi của Mi gia, làm Mi gia trở thành trò cười của Từ Châu."

Tôn Vũ gật đầu, than thở: "Chuyện này..."

Mi Trinh tiếp tục nói: "Bởi vì ta thành trò cười của Từ Châu, đương nhiên không có nam nhân nào chịu đến ở rể nhà ta, ngay cả hai tỷ tỷ cũng không tìm được chồng. Vì vậy nhị tỷ Mi Phương thừa dịp đại tỷ Mi Trúc rời nhà buôn bán liền gả ta cho Đào Ứng con trai Đào Khiêm, muốn gả ta cho cái tên vô dụng đó. Có lẽ nhị tỷ cảm thấy quẳng ta đi thì không phải là người Mi gia nữa rồi, đến lúc đó có thể phục hồi lại danh vọng của Mi gia."

Tôn Vũ nghe vậy liền giận dữ, cô nàng Mi Phương này thực sự quá vô lại. Võ tướng kỹ của muội muội có kém đi nữa thì tốt xấu gì cũng là em gái mình, sao có thể làm những chuyện như vậy.

Mi Trinh than thở: "Ta không đồng ý gả cho tên phế vật Đào Ứng kia nên bỏ trốn khỏi nhà, chạy từ Từ Châu đến Bắc Hải. Nếu không nhờ có Tôn tướng quân cứu giúp, ta đã chết ở trong cái hắc điếm kia rồi."

Tôn Vũ biết rõ thời điểm này con gái thường rất yếu đuối, hắn an ủi: "Không phải sợ nữa, bây giờ không phải đã an toàn hay sao? Chờ chúng ta nghĩ ra biện pháp đánh bại giặc Hoàng Cân, ta sẽ đưa cô về sống ở Bắc Bình. Đến nơi đó cô giả bộ thành một nữ nhân bình thường không có võ tướng kỹ, sống cuộc sống bình thường thì sẽ không bị người khác cười nhạo nữa rồi."

Mi Trinh lắc đầu, nàng đột nhiên thu hồi lục quang trên thân, cũng không khóc nữa mà bình tĩnh nói: "Không! Sau khi đánh bại giặc Hoàng Cân, ta phải về Từ Châu!"

"Hả?" Tôn Vũ lấy làm lạ nói: "Vì sao đột nhiên lại muốn trở về?"

Mi Trinh cười ngạo nghễ nói: "Ta đã tìm được chứng cứ chứng minh mình không phải là đồ vô dụng! Ta phải về Từ Châu nói cho đám người từng cười nhạo ta biết: Mi Trinh ta không phải là phế vật, võ tướng kỹ của ta cũng không phải là thứ vô dụng nhất thiên hạ."

"Phải chứng minh việc này thế nào?" Tôn Vũ ngây ngốc hỏi, đáng thương cho một kẻ có kinh nghiệm tình cảm bằng không.

Mi Trinh chợt nắm lấy tay Tôn Vũ, nàng nghiêm túc nói: "Ngài hãy lấy ta, sau đó theo ta về Từ Châu, chứng minh cho mọi người võ tướng kỹ của ta là hữu dụng!"

"Hả?" Tôn Vũ cuối cùng mới hiểu ra: "Vượng phu" dùng trên người tiểu binh bình thường - nó chỉ là một ngự binh kỹ rác rưởi vô dụng, nhưng nếu như dùng trên người nam nhân có võ tướng kỹ, chuyện gì sẽ xảy ra? Cải tạo thể chất vĩnh viễn, thực lực tăng lên? Cái này chẳng phải là đẳng cấp võ tướng kỹ sẽ vĩnh viễn tăng lên hay sao? Thì ra... sau khi phát hiện ta có võ tướng kỹ Mi Trinh liền nhắm đến ta.
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK