Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----Này, đừng khóc chứ! Tôn Vũ đổ mồ hôi. Chuyện gì đang xảy ra ở thế giới này vậy? Võ tướng tài giỏi thì đều là la lỵ, có muốn cho người ta sống hay không? Hơn nữa… Thái Sử Từ dũng mãnh can đảm nổi danh thiên hạ sao lại biến thành một tiểu la lỵ chết nhát thế này?

Thái Sử Từ cho rằng mình sắp bị bọn buôn người bắt lấy. Kỳ thực Tôn Vũ không dám trực tiếp tiến lên bắt nàng, trời mới biết võ tướng kỹ của nàng là cái gì. Ngộ nhỡ mình chộp lấy mà nàng bất thình lình xuất ra một võ tướng kỹ khủng khiếp đánh lại mình thì sao?

Tôn Vũ cười khổ một tiếng, ôn nhu nói: "Tiểu muội muội đừng khóc. Chúng ta thật không phải là bọn buôn người, chỉ là tới tìm cô nhờ một việc. Cô cũng nghe được tiếng hò hét ngoài thành chứ? Giặc Hoàng Cân đang bao vây thành Bắc Hải, dựa vào lực lượng của chúng ta thì không thể đánh ra được. Tiểu cô nương, ta biết cô có võ tướng kỹ rất lợi hại, cô giúp chúng ta đánh đuổi địch nhân được không? Ta sẽ phái người tặng cho mẹ cô rất nhiều thức ăn và tiền bạc." Nói xong lời này Tôn Vũ có chút mặt già ửng đỏ, nghĩ thầm: chúng ta đường đường một đám nam nhân mà phải mời một tiểu la lỵ trợ giúp, thật mất mặt.

Không ngờ nghe Tôn Vũ nói xong, Thái Sử Từ lại sợ hãi nói: "Ngươi nói ta có võ tướng kỹ? Buôn người tướng quân, ngươi muốn bắt ta bán đi cũng không nên dùng lý do như vậy. Ta không hề biết võ tướng kỹ. Hu hu hu..."

Hả? Không biết võ tướng kỹ? Tôn Vũ kinh hãi, nhưng hắn liền hiểu ra... Gông xiềng! Chắc chắn là có gông xiềng chưa phá bỏ. Nghĩ đến Thị huyết la lỵ Hạ Hầu Đôn sau khi phá bỏ gông xiềng mạnh mẽ như vậy, Tôn Vũ nhịn không được lập tức muốn cởi bỏ gông xiềng của Thái Sử Từ để xem. Có điều chuyện này khó mà làm được. Vừa lúc "Danh sư" Trịnh Huyền cũng ở đây, mời bà nhìn qua là biết liền.

Vì vậy Tôn Vũ nhẹ nhàng dỗ dành để Thái Sử Từ đi gặp Khổng Dung và Trịnh Huyền, nhưng Thái Sử Từ nhận định hắn là kẻ buôn người, chết cũng không chịu đi. Tôn Vũ lại không muốn dùng sức mạnh, nhỡ ra đúng lúc mình bắt ép Thái Sử Từ mà gông xiềng của nàng bị phá bỏ thì toi mạng rồi? Huống hồ người trong thành còn trông cậy vào Thái Sử Từ hỗ trợ đánh bại Từ Hoảng nên không thể đắc tội với nàng được.

Hai bên giằng co một hồi lâu cũng chẳng ra được biện pháp gì.

Lúc này đột nhiên có một người phụ nữ trung niên vội vã chạy tới. Người này khoảng trên ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, mặc áo vải gai rách nát, xem ra là mẹ của Thái Sử Từ. Nàng vừa chạy đến liền khóc kêu lên: "Quan gia, con gái của tôi phạm phải tội gì? Các ngài nhiều người như vậy vây bắt nó lại? Con tôi rất ngoan ngoãn, chúng tôi tuy nghèo nhưng nó không ăn trộm bao giờ, mỗi ngày chỉ nhặt chút cơm thừa canh cặn mang về cho tôi. Các ngài không nên bắt nó..."

Tôn Vũ quay lại nhìn. Khà khà, tốt rồi! Cuối cùng có người nhận ra được quan sai, mình không bị xem là bọn buôn người rồi. Hắn vội vàng giải thích với mẹ của Thái Sử Từ. Đương nhiên hắn cũng không nói gì đến việc muốn gọi Thái Sử Từ ra khỏi thành đối kháng với đại tướng quân địch, chỉ nói Thái Sử Từ có tướng tài, Thái thú Khổng Dung đại nhân muốn chiêu mộ nàng làm tướng quân.

Mẹ của Thái Sử Từ đứng nghe một hồi. Bà chỉ là nông dân, cũng chẳng hiểu cái gì võ tướng kỹ với không võ tướng kỹ nhưng nghe thấy con gái có tướng tài thì vui mừng. Bà vội vàng nói: "Thì ra là như vậy. Khổng Dung đại nhân là người tốt, con tôi có thể được bà nhìn trúng thật sự phúc phận." Bà chạy đến bên cạnh Thái Sử Từ bên người ôn tồn khuyên bảo. Nội dung đại để là những người này không phải bọn buôn người, họ đều là quan sai, con phải đi theo bọn họ gặp Thái thú đại nhân để cống hiến phục vụ gì gì đó.

Thái Sử Từ là đứa con hiếu thuận rất nghe lời mẹ. Nàng không coi đám Tôn Vũ là bọn buôn người nữa mà ngoan ngoãn theo hắn đi gặp Khổng Dung và Trịnh Huyền.

Lúc này Khổng Dung cùng Trịnh Huyền đã xuống dưới thành trở về Khổng phủ. Hai người đang than ngắn thở dài không biết thế nào để đối phó với giặc Hoàng Cân.

Tôn Vũ dẫn Thái Sử Từ đi lên đại sảnh, cười nói với hai người: "Vãn bối tìm được Thái Sử Từ rồi. Nói không chừng cô bé này có thể đối phó với đại tướng Từ Hoảng của quân địch."

Nghe lời này Khổng Dung và Trịnh Huyền đều chăm chú quan sát Thái Sử Từ. Khổng Dung không nhìn ra được cái gì nhưng Trịnh Huyền thì không phải vậy. Trên người bà tỏa ra lam quang, hai chữ "Danh sư" nhảy lên trên đầu. Ánh sáng màu lam quét qua quét lại trên người Thái Sử Từ.

Thái Sử Từ bị dọa hoảng sợ. Nàng trốn đến sau lưng Tôn Vũ, kêu lên: "Bà làm gì ta vậy? Ánh sáng này là cái gì? Bọn buôn người bắt trẻ con thì phải chiếu sáng hay sao?"

Ta choáng váng! Sao cô nàng này nhìn ai cũng coi là bọn buôn người? Việc giáo dục của gia đình này rất có vấn đề. Tôn Vũ khi còn bé cũng từng bị mẹ đánh lừa. Mẹ hắn thường nói muốn quẳng hắn đi, làm hại Tôn Vũ đi ra khỏi cửa thì cũng không dám ở quá xa tầm mắt của mẹ, luôn luôn bám chặt lấy mẹ. Khi lớn lên hắn mới biết mình bị mẹ trêu đùa. Nhìn Thái Sử Từ thế này thì chắc nàng cũng thường nghe mẹ nói về bọn buôn người nên nhìn ai cũng coi là bọn chúng.

Sau khi dùng ánh sáng quét qua Thái Sử Từ, Trịnh Huyền nhướng mày, trầm giọng nói: "Tầm Chân, cô bé ngươi tìm được xác thực có tướng tài, hơn nữa tướng tài rất mạnh mẽ... Đáng tiếc..."

"Gông xiềng?" Tôn Vũ hỏi.

Trịnh Huyền gật đầu, bà thở dài nói: "Một lớp gông xiềng. Cũng đủ để hủy hại một viên đại tướng. Về điều kiện mở gông xiềng, trừ phi đến lúc nó tự mở ra còn người bình thường như chúng ta không bao giờ có thể đoán được. Loại người bị gông xiềng hạn chế võ tướng kỹ này có rất nhiều người nghèo cả đời cũng không giải được nó, chỉ có thể làm người bình thường."

Tôn Vũ nhăn trán nói: "Thế nhưng mà... Vãn bối luôn cảm thấy gông xiềng của nàng hẳn là có thể phá bỏ trong trận này. Nếu không chũng ta phái nàng ra chiến trường thử xem?"

Trịnh Huyền nghe vậy thì không vui nói: "Ngươi cảm thấy hẳn là có thể cởi ra? Một lời ước đoán như thế lại để cho một cố bé hơn mười tuổi đi ra chiến trường sao? Ngộ nhỡ không cởi ra được mà nàng lại bị tên rơi đạn lạc giết chết, ngươi cảm thấy thế nào?"

Đúng vậy! Thế giới này dù sao cũng không phải thế giới kia của ta, điều kiện phá bỏ gông xiềng của Thái Sử Từ là gì? Không xác định được! Nhớ ra nàng bị địch nhân giết chết trên chiến trường thì lương tâm mình không chịu được. Cô bé này chỉ mới hơn mười tuổi thôi. Hơn nữa trong “Tam quốc diễn nghĩa”, “Tam quốc chí”, Tam quốc chí bình thoại”, “Tam quốc bình thư” cũng không ghi lại việc Thái Sử Từ đấu với Từ hoảng. Chuyện này có xác suất mở khóa quá thấp, chính mình cũng không đủ lòng tin.

Được rồi, ta phải nghĩ ra biện pháp khác để đối phó với Từ Hoảng. Đáng tiếc không thể triệu Trương Giác ra đối phó với giặc Hoàng Cân. Lúc này triệu Trương Giác ra chỉ sợ nàng lại giúp đỡ quân giặc đối phó với ta. Tôn Vũ thầm nghĩ: mình vẫn nên dẫn Thái Sử Từ theo bên người. Dù sao mình đã thu Triệu Vân rồi, thêm Thái Sử Từ cũng không sợ nhiều. Nếu một ngày nào đó nàng phá bỏ gông xiềng thì ta lại có được một viên đại tướng. Dù sao nuôi một tiểu la lỵ không mất bao nhiêu tiền.

Thái Sử Từ là một hiếu tử, hơn nữa đời sau ghi lại hắn vô cùng trung thành với chủ công. Tào Tháo nỗ lực khuyên Thái Sử Từ tới hàng nhưng Thái Sử Từ không hề dao động. Một viên đại tướng trung hiếu vẹn toàn như vậy không thể để mất.

Tôn Vũ dẫn Thái Sử Từ rời sảnh đường quay trở về xóm nghèo gặp mẹ cô bé. Tất cả tiền hắn mang theo đều đưa cho bà, sau đó hứa khi nào trở lại Bắc Bình sẽ cho người mang tới rất nhiều vàng bạc nữa, mong bà để con gái cho mình huấn luyện thành tướng lĩnh.

Mẹ của Thái Sử Từ cũng không hiểu biết gì nhiều, chỉ biết nữ nhi có thể làm quan, còn có thể làm cuộc sống sinh hoạt của mình tốt đẹp hơn thì sao lại không đồng ý. Bà lập tức bảo Thái Sử Từ phải theo Tôn Vũ. Thái Sử Từ rất nghe lời mẹ, vì vậy nàng trở thành nha hoàn của Tôn Vũ.
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK