Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----Khổng Dung phái một tiểu đội trinh sát ra khỏi thành. Sau một hồi điều tra, trinh sát hồi báo: “Giặc Hoàng Cân thực sự tan rã rồi.”

Ồ! Chuyện này đúng là kỳ quái! Tôn Vũ cùng đám người Khổng Dung đều kinh ngạc. Mọi người vội vàng dẫn một đám thủ hạ đi ra ngoài thành tìm nguyên cớ khiến giặc Hoàng Cân lui binh.

Chỉ thấy bên rừng cây nhỏ bỏ lại chừng mười chiếc thang mây còn đang làm dang dở, một chiếc xe phá cửa đã làm xong lại lật ngửa trên mặt đất. Luồng kim quang vừa rồi dường như lóe lên trong rừng cây. Tôn Vũ cùng Tông Bảo dẫn theo một đám binh sĩ gan dạ vào rừng điều tra, không bao lâu liền tìm thấy thi thể Dương Phụng đầu một nới thân một nẻo.

"Ra đao thật nhanh!" Tông Bảo ngắm nghía vết thương của Dương Phụng, nói: "Vung đao cực kỳ dứt khoát, chỉ một đao đã chém bay đầu."

"Nơi này có dấu chân ngựa do một kỵ binh xung phong tạo thành. Dấu móng chân rất sâu, lực đạp cực lớn, cho thấy con ngựa này tốc độ rất nhanh, tốc độ này không kém hơn 'Kỵ tướng' là bao. Hai bên dấu móng chân này có rất nhiều thi thể Bạch Ba quân, từ đó có thể thấy được kỵ sĩ này trên đường vừa xung phong vừa vung đao liên tục giết mấy chục người." Tôn Vũ lắc đầu nói: "Ngựa của người này tốc độ gần như 'Kỵ tướng', từ trong rừng cây lao thẳng vào quân trận quân Hoàng Cân, đánh cho Bạch Ba quân người ngã ngựa đổ, sau đó một đao chém Dương Phụng... Dạng yêu quái có thực lực cỡ này ta biết được có một người."

Tông bảo ngạc nhiên nói: "Người nào?"

"Nhị tỷ mỹ nhiệm nương Quan Vũ Quan Vân Trường trong đào viên tam tỷ muội." Tôn Vũ nhún vai nói: "Không biết tại sao nàng lại ở chỗ này, theo ta đoán chắc có lẽ là lại đi lạc đường nữa rồi."

Tông Bảo đổ mồ hôi, nàng vội vàng nói: "Chúng ta có nên đi tìm nàng hay không? Mời nàng vào trong thành Bắc Hải để cảm tạ?"

“Thôi thôi, bỏ ý định ấy đi! Dùng cách suy nghĩ bình thường của chúng ta để đi tìm nàng thì so với tìm chuột đồng trên núi còn khó hơn.” Tôn Vũ cười nói: "Biết do nàng làm là được rồi. Thi thể Dương Phụng cũng ở chỗ này, xem ra không phải giặc Hoàng Cân cố ý bày kế để chúng ta kinh địch, mà chúng thực sự giải tán rồi. Chúng ta có thể an tâm trở về mở tiệc mừng công."

Hai người trở về kể lại chuyện cho Khổng Dung. Khổng Dung rất vui mừng, lúc này bà mới tin tưởng giặc Hoàng Cân đã lui binh. Mọi người thu binh trở về thành, giải tán hương dũng vừa chiêu mộ, mở đại tiệc khao thưởng ba quân.

Lần này thành Bắc Hải xem như gặp nguy mà không mất. Bị ba vạn quân Hoàng Cân vây khốn, kết quả trên đầu thành đến một mũi tên cũng không lọt qua, chỉ tổn thất mấy chục kỵ binh ra ngoài thành chiến đấu. Trong trận này cống hiến của Tôn Vũ chắc chắn là lớn nhất.

Khổng Dung sai người đưa tặng hai mươi cân hoàng kim cho Tôn Vũ làm lễ tạ. Kẻ hám tiền như Tôn Vũ dĩ nhiên là vội vàng nhận lấy. Nghĩ đến việc Tôn Vũ sắp lên đường, hắn còn mang theo Trương Bạch Kỵ, Mi Trinh, la lỵ Thái Sử Từ cùng Từ Hoảng đang bị trói thành bánh tét, Khổng Dung lại tặng thêm cho Tôn Vũ một chiếc xe tám ngựa kéo xa hoa, đủ để cho đoàn người bọn hắn ngồi bên trong.

“Sau này Tầm Chân định đi đâu tìm Hoa Đà?” Khổng Dung cười vui vẻ hỏi.

“Chuyện này..." Tôn Vũ trầm ngâm chốc lát, nói: "Hành tung của Hoa Đà vô định, thật sự vãn bối cũng không biết đi nơi nào tìm. Vãn bối tính trước đi Từ Châu một chuyến, giải quyết xong chuyện của Mi Trinh, sau đó trở về Bắc Bình, dùng mạng lưới tình báo của Công Tôn gia từ từ tìm kiếm tung tích Hoa Đà."

Khổng Dung gật đầu: "Như thế cũng tốt, ta cũng sẽ phái ra hệ thống tình báo của Khổng gia đi xung quanh thám thính tung tích Hoa Đà. Khi nào tìm được, ta sẽ lập tức đưa tin đến Bắc Bình."

Tôn Vũ ôm quyền, coi như lời cám ơn.

Yến tiệc xong, Tôn Vũ trở về chỗ ở tạm thời của mình. Ba người Mi Trinh, Trương Bạch Kỵ, Thái Sử Từ chờ hắn đã lâu. Vừa thấy Mi Trinh, Tôn Vũ liền nói ra ý định đi Từ Châu của mình cho nàng. Mi Trinh dĩ nhiên hết sức cao hứng, có thể nở mày nở mặt trở lại Từ Châu giải tỏa sự buồn bực vẫn luôn là mong muốn trong lnogf nàng.

“Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường đến Từ Châu.” Tôn Vũ nói với ba cô gái: “Xe ngựa và lộ phí Khổng Dung đại nhân đã chuẩn bị cho chúng ta rồi. Ta cũng đã viết thư gửi về Bắc Bình cho chủ công, nhắn cho nàng biết chúng ta sẽ về Bắc Bình trễ một chút."

Mi Trinh và Trương Bạch Kỵ ngoan ngoãn vâng dạ, rồi trở về phòng mình, còn Thái Sử Từ thì lại cười hì hì nói: "Tầm Chân tiên sinh! Cô gái ngài bắt về để bán đã tỉnh lại rồi!"

"Từ Hoảng tỉnh rồi hả?" Tôn Vũ cũng không bất ngờ gì. Hắn dùng lực đánh ngất xỉu Từ Hoảng cũng không phải lớn, thời gian đã qua khá lâu rồi, cho nên nàng tỉnh lại rồi cũng là bình thường. Hắn cười nói: "Ta đi nói chuyện với nàng ta một chút."

Tôn Vũ đi về phòng mình. Từ Hoảng đang nằm ở góc tường, thân bị trói từng vòng từng vòng dây thừng, cả người không thể động đậy được. Lúc này nàng ta đang đỏ gay mặt liều mạng giãy dụa. Nhìn thấy Tôn Vũ đi tới, nàng lập tức không ngọ ngoạy nữa, trên mặt ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái, không thèm để ý chút nào. Nàng ngạo nghễ tuyên bố: "Sao vậy? Đại quân Hoàng Cân sắp phá thành tới nơi rồi chứ gì? Ngươi còn không mau thả bổn tiểu thư ra. Đừng có để thành bị phá rồi, lúc đó bổn tiểu thư chém ngươi ra mười bảy mười tám mảnh."

Tôn Vũ lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm: rõ ràng đang đỏ mặt liều mạng giãy giụa, bộ dạng vô cùng tội nghiệp, vừa thấy ta vào nhà là lập tức ra vẻ lợi hại. Đây là tính cách quái dị đến cỡ nào chứ?

Tôn Vũ nhìn Từ Hoảng thản nhiên nói: “Dương Phụng chết rồi. Đại quân Hoàng Cân cũng tan tác cả rồi. Không ai có thể tới cứu cô được nữa.”

"Hả?" Từ Hoảng kinh hãi. Nàng không cách nào giữ vững bộ dáng kiêu ngạo trước đó nữa, nôn nóng hô lên: "Làm sao có thể? Những ba vạn đại quân!"

"Có cái gì mà không thể! Vừa rồi cô không nghe thấy tiếng hoan hô vang khắp thành à?" Tôn Vũ tức giận nói: "Đừng có ngạo mạn uy hiếp ta nữa. Cho dù đại quân của Dương Phụng còn ở ngoài thành, trước khi thành bị phá ta cũng có thể chém cô mấy chục nhát. Nói cho cô biết, ta giết nữ nhân cũng không cần chớp mắt. Năm xưa ở thôn của chúng ta, ta được người ta tôn xưng là nam nhân vô tình vùi hoa dập liễu, thường xuyên tiền dâm hậu sát đám con gái, sau đó phân thây ném xuống sông!"
“Đừng… lừa… gạt... ta!" Từ Hoảng sợ hãi trong lòng. Nàng cố gắng vẫn duy trì vẻ mặt ngạo nghễ lạnh như băng, kiên cường nói: "Ta... không... sợ… đâu. Cho dù…ngươi... phân... thây... ta... cũng… không... sợ!"

Sặc, cô còn nói không sợ, giọng thì run như cầy sấy rồi. Thì ra Từ Hoảng là một cô gái ngoài cứng trong mềm. Bộ dạng lãnh ngạo kia có quá nửa là nàng giả bộ để giữ thể diện mà thôi. Trong tâm lý học có chuyện: người lùn thích làm cho vóc người cao lên, người gầy thì đánh cho mặt sưng lên để mập mạp ra. Đó là tâm lý tự bảo hộ cho mình.

Lúc này Tôn Vũ cảm thấy vẻ mặt hằm hằm của nàng cũng không còn đáng ghét nữa. Người sống trong thời loạn dù sao cũng phải ngụy trang cho bản thân mình. Hắn thở dài nói: "Cô nương thật là một người dũng cảm! Ngay cả phân thây cũng không sợ, ta bội phục cô. Để tỏ lòng tôn kính đối với cô, bây giờ ta sẽ phân thây cô rồi ném xuống sông."

Hắn vừa nói vừa tiến đến gần, đưa tay ra định chụp lấy bả vai Từ Hoảng. Từ Hoảng cho là hắn thực sự muốn tiền dâm hậu sát nàng sau đó phân thây, sợ hãi hét lên một tiếng rồi lăn ra ngất xỉu.

"Ặc... Đúng là bộ dạng của tiểu cô nương, còn giả bộ lợi hại cái gì. Lúc ngất thế này còn có chút đáng yêu." Tôn Vũ cởi lỏng dây trói cho Từ Hoảng đôi chút, tránh cho nàng bị trói chặt quá khiến máu khó lưu thông. Sau đó hắn ôm nàng thả lên trên giường cho nàng ngủ, còn mình thì cầm thảm đi tới tòa đình nhỏ trong viện, trải thảm lên mặt đất rồi đánh một giấc.
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK