-----o0o-----Sáng hôm sau, mây trôi lững thững trên bầu trời, ánh nắng dịu nhẹ chan hòa khắp thành Bắc Hải.
Từ Hoảng tỉnh lại còn tưởng rằng mình đã xuống âm tào địa phủ. Nàng nhúc nhích vài cái mới nhận ra mình đang nằm trên giường, dây trói đã được nới lỏng ra. Nàng không bị tiền dâm hậu sát, cũng không bị phân thây vứt xuống sông, vẫn còn rất hoàn hảo. Lúc này nàng mới bình tĩnh lại, xem ra cái tên đáng ghét kia chỉ dọa mình mà thôi.
Tôn Vũ đi vào phòng, Từ Hoảng lại vội vàng bày ra bộ mặt thối hoắc như cũ. Nàng hừ lạnh nói: "Không dám giết ta sao? Hừ, ta đã biết không có khả năng ba vạn quân Hoàng Cân bị các ngươi đánh bại mà."
Tôn Vũ không muốn đôi co với cô nàng miệng hùm gan sứa này, hắn vác Từ Hoảng lên vai, cười nói: "Đừng nóng vội! Để ta mang cô ra khỏi thành cho cô xem giặc Hoàng Cân còn hay mất."
Mi Trinh, Trương Bạch Kỵ, Thái Sử Từ đã tập trung trong viện. Vật phẩm cần thiết cũng đã chuẩn bị xong. Thấy Tôn Vũ vác Từ Hoảng đi ra, mọi người cùng rời khỏi Khổng phủ.
Ngoài phủ có một chiếc xe tám ngựa kéo đang đứng sẵn, Tôn Vũ ném Từ Hoảng vào trong xe, ba cô gái kia cũng bước lên xe. Mấy cô gái đều nhìn chằm chằm vào Từ Hoảng, nhất là Mi Trinh, ánh mắt giống như đang nhìn tình địch.
Từ Hoảng tối sầm mặt lại, cao giọng nói: "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng nhìn qua mỹ nữ hay sao?"
Mi Trinh bĩu miệng, rồi có chút xấu hổ mà hỏi thăm: "Tối hôm qua... Tướng công ta cùng ngươi..."
"Dừng!" Từ Hoảng quát to: "Quần áo của ta vẫn chỉnh tề, dây vẫn đang trói quanh người, đừng có nhìn ta với ánh mắt xấu xa như vậy. Tướng công của ngươi tài giỏi lắm sao? Hắn chỉ là tên lừa đảo, trên chiến trường gạt ta nhường hắn mười chiêu mới bắt được ta. Ngươi ưa thích cái loại lừa đảo như vậy chứ ta không thèm!"
Mi Trinh đổ mồ hôi, đành phải ngậm miệng không hỏi. Quả thực nàng có chút khó chịu, lo lắng tối hôm qua Tôn Vũ cùng cô nàng này làm chuyện gì đó. Có điều nàng ta vẫn bị trói, váy áo cũng chỉnh tề, không giống như phát sinh chuyện gì.
Từ Hoảng hỏi như tra khảo phạm nhân: "Các người bắt ta lên xe ngựa làm gì?"
Mi Trinh không để ý đến nàng nữa, Trương Bạch Kỵ thì chẳng biết chuyện gì, chỉ có Thái Sử Từ tự cho là mình nắm rõ mọi việc, nàng luôn cho rằng Tôn Vũ bắt “tên buôn người” Từ Hoảng này để bán đi. Vì vậy Thái Sử Từ rất thật tình đáp: "Buôn người tướng quân định bán ngươi đi! Ơ, ta cũng không biết muốn bán đến nơi nào, có thể là phía nam."
"Cái gì?" Từ Hoảng bị dọa sốc. Nàng tuy rằng lợi hại bề ngoài nhưng lá gan cũng không khác mấy cô gái bình thường là bao. Nàng nghe thấy lời này, đầu óc vẫn còn mờ mịt, vội hỏi lại: "Phía nam? Chẳng lẽ muốn bán ta cho người Sơn Việt?"
Sơn Việt chính là địa phận các tỉnh Giang Tô, Chiết Giang, An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến ngày nay. Lấy tộc cổ Việt làm trung tâm, các bộ lạc khác từng bước dung nhập vào mà thành một tộc quần hỗn hợp. Trình độ Hán hóa không đồng nhất, sức sản xuất của xã hội cũng thấp. Thời kỳ này trong mắt người Hán, người Sơn Việt không khác gì dã nhân.
Tiểu la lỵ Thái Sử Từ nào biết được cái gì Sơn Việt với không Sơn Việt, nàng chỉ là cho rằng Tôn Vũ muốn bắt Từ Hoảng bán đi, về phần bán đến địa phương nào thì mù tịt, vì vậy dứt khoát nói bậy: "Đúng vậy, bán cho người Sơn Việt làm vợ."
Từ Hoảng nghe vậy thì hét lên một tiếng, lăn ra ngất xỉu. Cô nàng này không chịu nổi hù dọa.
Tôn Vũ không biết chuyện gì xảy ra, vẫn đang ở bên ngoài đánh xe ngựa!
Xe ngựa đi trong thành một đoạn, khi đến cửa thành đã thấy Khổng Dung, Trịnh Huyền, Võ An Quốc, Tông Bảo, còn có một đám quan văn không thấy lộ mặt bao giờ đứng ở hai bên cửa thành, xem ra muốn tiễn Tôn Vũ rời thành.
Tôn Vũ hướng từng người cáo từ. Nhất là "Danh sư" Trịnh Huyền, Tôn Vũ dùng lễ sư đồ.
Đám người Khổng Dung cảm kích Tôn Vũ giải vây thành Bắc Hải giúp bọn họ, đều có ý lưu luyến không rời. Khổng Dung nói: "Tôn tướng quân, bây giờ Đổng Trác làm loạn, hoàng thượng cũng mất tích, loạn thế đã thành. Quận Bắc Hải của ta tuy rằng thực lực không cao nhưng cũng nguyện ra sức giúp đỡ Hán thất. Tôn tướng quân hãy chuyển lời cho Công Tôn tướng quân, nếu như lại có hịch văn thảo Đổng, nhất định phải gửi đến Bắc Hải. Kể cả không đưa ra được cường binh dũng tướng thì một chút thuế ruộng binh khí còn không làm khó được quận Bắc Hải này."
Tôn Vũ vội vàng cảm tạ!
Tông Bảo bước ra dặt tay lên vai Tôn Vũ, nói: "Tôn tướng quân, lần này nếu không có ngài cứu mạng thì ta đã chết dưới búa của tại Từ Hoảng rồi. Đáng tiếc ta không có con gái, không thì nhất định phải gả tới làm thiếp cho ngài..."
Khụ khụ... Tôn Vũ đổ mồ hôi, vội nói: "Chuyện này thì không cần." Hắn nghĩ thầm: đây không phải là thế giới nữ tôn nam ti hay sao? Gả con gái làm thiếp cho ta, đúng là nói ra cho có. Nếu ngươi có con gái sở hữu võ tướng kỹ thì chắc chắn là thà nhận người thường ở rể còn hoen. Cái này kêu là “đứng nói chuyện không đau lưng”.
Lúc này Võ An Quốc dắt một con ngựa đi tới, trên lưng ngựa treo thanh Tuyên hoa đại phủ. Nàng đưa dây cương cho Tôn Vũ, cười nói: “Đây là ngựa và vũ khí của Từ Hoảng. Nếu nàng đã là tù binh của ngài thì mấy thứ này đương nhiên cũng thuộc về ngài rồi."
Tôn Vũ rất vui vẻ. Chiến mã! Đại phủ!, Đây toàn là hàng có giá trị, ta thích. Hắn mau chóng nhận lấy dây cương, cười hì hì buộc vào xe ngựa của mình.
"Danh sư" Trịnh Huyền chào từ biệt sau cùng. Bà vỗ vai Tôn Vũ than thở: "Tầm Chân... Ngươi đến từ bên ngoài, kiến thức bất phàm, tuổi lại còn trẻ. Quan trọng nhất là... Ngươi là một nam nhân, thế giới này chỉ có một nam nhân là ngươi có tướng tài. Tương lai không biết có bao nhiêu cô nương nhìn trộm vào ngươi, thực là tiền đồ vô lượng."
Bà dừng một chút, lại nói: "Lão thái bà này không cố được nữa rồi. Tay chân run rẩy khó có thể chu du thiên hạ được nữa. Nếu ngươi có cơ hội thì cố gắng đi khắp nơi tìm tin tức của thập đại thần tướng xem... Thiên hạ đại Hán nếu còn cứu được thì nên cứu."
Tôn Vũ mỉm cười, chắp tay nói: "Lão sư, kể cả ngài không phân phó thì vãn bối cũng muốn gặp thập đại thần tướng một lần. Có điều... vãn bối phải chữa xong bệnh của mình trước đã. Không còn mạng sống thì không theo đuổi được điều gì cả."
Trịnh Huyền gật đầu, không nói thêm nữa.
Tôn Vũ đánh xe ngựa ra khỏi thành Bắc Hải, hướng về thành Từ Châu ở phía nam. Tám con ngựa kéo xe ở phía trước, hai bên còn buộc hai con chiến mã đi theo. Một là con ngựa trắng của Tôn Vũ, một là chiến mã của Từ Hoảng, nhìn qua rất có phong cách. Có điều tạo hình phong cách song trên thực tế xe đi rất chậm, trình độ đánh xe của Tôn Vũ thực sự là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, xiêu xiêu vẹo vẹo, lung tung lộn xộn, chỉ thiếu không lăn xuống vách núi mà thôi.
Mấy cô gái ngồi bị xóc nảy hoa hết cả mắt, cuối cùng phải nhờ tiểu la lỵ Thái Sử Từ dũng cảm đi ra đánh xe thay Tôn Vũ mới yên ổn được. Quả nhiên con nhà nghèo thì sớm biết việc.
Có Thái Sử Từ đánh xe, Tôn Vũ đã được rảnh rỗi. Đôi mắt hắn soi vào búa và ngựa của Từ Hoảng.
Mi Trinh hỏi: "Tướng công, chàng nhìn chằm chằm vào mấy thứ của Từ Hoảng làm cái gì?"
"Khụ, ta đang suy nghĩ mấy món này của Từ Hoảng giá trị bao nhiêu tiền?" Tôn Vũ cười hì hì đáp.
Không ngờ đúng lúc này Từ Hoảng tỉnh lại, nàng vừa tỉnh lại nghe Tôn Vũ nói: "Ta đang suy nghĩ…Từ Hoảng giá trị bao nhiêu tiền." Ở giữa bởi vì tiếng xe ngựa nên nàng không nghe rõ ràng lắm.
"A? Thực sự muốn bán ta cho Sơn Việt?" Từ Hoảng tội nghiệp nhắm mắt lại, “phịch”, lại ngất đi.
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK