Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----Thái Sử Từ còn đang đấu khẩu với phu xe kia, Tôn Vũ vội vàng bắt chuyện: "Tử Nghĩa, đừng ầm ĩ với họ nữa. Đoàn xe của người ta lớn như vậy, chúng ta lại đi ngang tới, họ quả thực chuyển không kịp. Đừng cãi cọ nữa, chờ đoàn xe của họ đi hết chúng ta mới tiếp tục."

Tôn Vũ đang nói với Thái Sử Từ, một người cưỡi ngựa từ trong đoàn xe chay ra. Đó là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ y phục văn sĩ ngũ sắc sặc sỡ. Hắn nói với phu xe: "A Vinh, ngươi đứng đây làm cái gì vậy? Tranh cãi cùng một tiểu cô nương thì có ý nghĩa gì? Không tạo chút danh tiếng nào, muốn tranh thì hãy tranh cùng mấy người thủ vệ cửa thành, cấm vệ hoàng cung cấm vệ mới thể hiển được phong độ của Tào gia ta."

Tôn Vũ nghe vậy liền hít một hơi khí lạnh. Xe ngựa sặc sỡ, thích làm náo động, họ Tào... Đây... Đây chẳng lẽ là đoàn xe của meo meo mắt Tào Tháo?

Lúc này thiếu niên kia ôm quyền với xe ngựa của Tôn Vũ, lớn tiếng nói: "Ta họ Tào tên Đức, người Tiếu huyện đất Bái, đang dời nhà tới Duyện châu. Đoàn xe trên đường đi qua Từ Châu, nếu có chỗ nào mạo phạm xin huynh đệ kiềm chế."

NM01 nhắc bên tai Tôn Vũ: "Tào Đức, em Tào Tháo, đưa cha là Tào Tung từ Hoa huyện ở Thái Sơn dời đến Duyện châu. Khi đi ngang qua Từ Châu thì Đào Khiêm phái Trương Khải hộ tống. Nhưng Trương Khải vì tham tiền, giết toàn gia Tào Tung, Tào Đức cũng bị giết chết! Sau đó Tào Tháo khởi binh đến đánh Từ Châu. Hậu thế có thơ nói:
A Man vốn có tiếng gian hùng
Hại cả nhà Lã thật nhẫn lòng
Bỗng chốc gặp ngay người khác hại
Lòng trời báo ứng khiếp hay không?”

Ồ, thì ra là thế. Tôn Vũ nghĩ thầm: đoàn xe này chắc là đoàn xe của cha Tào Tung, cha Tào Tháo. Hơn trăm chiếc đủ mọi màu sắc đi trên đường như thế sợ rằng chưa đủ nổi bật, thảo nào bị người ta giết toàn gia. Hơn nữa Tào Đức này cùng tỷ tỷ Tào Tháo của hắn đều có tính tình kỳ quặc! Con bà nó, nửa câu trước nghe còn tưởng là quân tử tri thư đạt lễ, cuối cùng lại "Xin huynh đệ kiềm chế". Nói câu này rõ ràng là tạo cảm giác về sự ưu việt rồi.

Tôn Vũ lắc đầu. Hắn nhìn mặt Tào Đức, lại nhớ tới đôi meo meo mắt câu hồn đoạt phách của Tào Tháo, nhớ tới tiếng cười "Oa ha ha ha" khiến người khác đau đầu. Được, người Tào gia thì ta không thể trêu vào. Phải mau tránh ra, ta không muốn trêu chọc vào đám bệnh tâm thần các ngươi.

Đối phương không lễ phép, Tôn Vũ cũng chẳng muốn ôm quyền. Hắn nói với Tào Đức: "Các người đi trước đi."

Tôn Vũ kêu Thái Sử Từ dừng xe lại, chờ đoàn xe rực rỡ không đứng đắn của Tào gia chậm rãi đi qua, còn mình theo ở phía sau, hướng về thành Từ Châu.

Càng đến gần Từ Châu, Mi Trinh càng trầm lặng. Tôn Vũ biết trong lòng nàng đang lo lắng bất an, vì vậy cười an ủi nói: "Mi phu nhân, lần này về Từ Châu nàng muốn ta giúp lấy lại hãnh diện thế nào?"

Mi Trinh cười khổ, than thở: "Ta cũng không biết... Ta nghĩ sau khi trở lại, chúng ta đi tìm tỷ tỷ, chàng xuất ra võ tướng kỹ sử dụng trước mặt họ, nói cho họ biết trên thế giới này có nam nhân có võ tướng kỹ, đồng thời võ tướng kỹ của ta có thể giúp chàng, như vậy được chăng."

"Trời, đơn giản như vậy?" Tôn Vũ lắc đầu, than thở: "Tính cách của nàng quá ôn hòa. Được rồi, chuyện này giao cho ta đi. Từ xưa đến nay muốn mở mày mở mặt đều cần phải làm cho chuyện nhiệt náo lên. Chuyện chúng ta phải làm là làm nó huyên náo càng lớn càng tốt, như vậy chuyện nàng không phải phế vật có thể truyền khắp toàn bộ Từ Châu."

"Hả? Làm huyên náo?" Mi Trinh ngây ngốc hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"

Để cho toàn bộ người Từ Châu đều biết rõ nàng gả cho một nam nhân xuất sắc, hơn nữa võ tướng kỹ của nàng có thể làm cho nam nhân này càng mạnh hơn." Tôn Vũ mỉm cười nói: "Nói cho ta biết hai tỷ tỷ của nàng có võ tướng kỹ gì? Ta sẽ nghiên cứu biện pháp giúp nàng xả giận."

Mi Trinh suy nghĩ một chút, nói: "Võ tướng kỹ của nhị tỷ Mi Phương là ‘Châu toán’ (tính bằng bàn tính). Trình độ dùng bàn tính của nàng tại Từ Châu vô cùng nổi danh. Khi tính sổ sách thì tiếng bàn tính lách cách vang lên không ngừng, một đống sổ sách chỉ cần thời gian nửa ngày là có thể tính xong."

Tôn Vũ nghĩ thầm: võ tướng kỹ này ở thời xưa là tuyệt kỹ dùng trong thương nghiệp. Có điều dùng bàn tính nhanh đến thế nào thì so với trí năng người máy của NM01 cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chuyện này dễ đối phó.

Mi Trinh lại nói: "Võ tướng kỹ của đại tỷ Mi Trúc là ‘Tâm toán’ (tính nhẩm). Ngay cả bàn tính nàng cũng không cần phải dùng. Dù phép tính phức tạp đến đâu, nàng chỉ cần quét mắt là có thể tính ra kết quả trong một nén hương. Thật là vô cùng lợi hại!"

Tôn Vũ nghe vậy liền cười ha ha. Hắn thầm nghĩ: người này quả thực rất lợi hại. Ngay cả thiên tài số học đời sau cũng không có khả năng hoàn toàn dựa vào tính nhẩm để tính kết quả. Nhưng mà mình có NM01, muốn đánh bại loại tính nhẩm này thật quá đơn giản. Xem ra bắt nạt hai vị tỷ tỷ Mi gia giúp Mi Trinh xả giận thật quá dễ dàng. Hắn cười nói với Mi Trinh cười nói: "Đã rõ rồi, việc này nàng yên tâm giao cho ta đi! Có điều... chúng ta phải làm bộ vừa mới thành thân, võ tướng kỹ của nàng còn chưa có sử dụng."

"A?" Mi Trinh ngây ngốc hỏi: "Vì sao muốn làm bộ võ tướng kỹ của ta còn chưa sử dụng?"

"Hì hì, nàng chờ xem kịch vui đi." Tôn Vũ cười nói.

Từ Châu, thời cổ gọi Bành thành, là một tòa thành nổi tiếng trong lịch sử văn hóa Trung Quốc, một trong cửu châu Hoa Hạ. Từ Châu nằm ở vị trí giao nhau giữa hai miền nam bắc, là vị trí then chốt của miền bắc, cửa ngõ của miền nam. Từ trước đến nay đó là nơi chiến lược trong binh gia và là trung tâm thương nhân tụ họp. Văn hóa lâu đời, quê hương của đế vương, có thuyết "Cửu triều đế vương Từ Châu tịch". Từ Châu là nơi phát khởi nguyên của văn hóa ẩm thực Trung Quốc, quê của Bành Tổ - vị học giả dưỡng sinh đầu tiên của Trung Quốc, là "nền tảng đạo gia, cố hương thiên sư", cũng là nơi phát nguyên phật giáo Trung Quốc. Ngôi chúa cổ nhất Trung Quốc "Phù Đồ Nhân Từ" được xây ở đây.

Từ Châu lại là cố hương của Hán cao tổ Lưu Bang, cũng là nơi khởi sự của ông. Tháng 4 năm 206 trước công nguyên, Hạng Võ phong Lưu Bang làm Hán vương. Trải qua hơn bốn năm Sở Hán tranh hùng, tháng 10 năm 202 trước công nguyên, Lưu Bang cử hành lễ lên ngôi hoàng đế tại Định Đào, sơ đô là Lạc Dương, sau chuyển đến Trường An. Lúc này Hán triều hùng mạnh cùng đế quốc La Mã ở phương tây trở thành hai đại đế quốc trên thế giới.

Từ Châu còn có rất nhiều di tích lịch sử nổi tiếng được lưu lại, như là đài Hí Mã, đình Tứ Thủy, lầu Bá Vương, đài Ca Phong, ao Bạt Kiếm, chùa Tử Phòng, các loại Vương lăng Mẫu mộ. Mỗi nơi mỗi cảnh đều có một câu chuyện lịch sử.

Tôn Vũ nhìn thấy đoàn xe Tào phía trước đang chậm rãi tiến đến gần cửa thành Từ Châu. Lúc này Tào Tháo đã là một chư hầu rất có thực lực. Thái thú Từ Châu Đào Khiêm nghe nói phụ thân và đệ đệ Tào Tháo đi qua Từ Châu, tự nhiên muốn nịnh bợ một phen.

Trước cửa thành Từ Châu có vô số binh sĩ xếp thành hàng ngũ chỉnh tề. Thái thú Từ Châu Đào Khiêm tự mình ra nghênh đón. Người này so với Khổng Dung và Trịnh Huyền còn già hơn mấy phần, mày trắng, tóc bạc, lưng còng, cầm cây long đầu quải trượng chống xuống đất, quả thực là bộ dạng một lão thái quân. Nếu như không phải trong liên minh quân phản Đổng Trác đã từng gặp mặt bà ta, Tôn Vũ chết cũng không tin bà già này chính là Đào Khiêm.
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK