-----o0o-----Tôn Vũ thắng trận trở về trong tiếng tung hô của quân dân trong thành. Mới hôm qua hắn vẫn là võ tướng cấp hồng sắc, hôm nay đã biến thành "Thương vương" kim sắc, hơn nữa hắn dùng kế bắt được "Phủ vương" của quân địch làm cho quân sĩ khí Bắc Hải quận tăng bừng bừng.
Tôn Vũ ôm ngang eo Từ Hoảng giống như xách con mèo lên tường thành. Lập tức có quân sĩ chạy tới lấy dây thừng trói gô nàng lại. Bộ váy trắng bị dây thừng dơ bẩn bôi tèm lem ra. Bây giờ cô nàng này còn đang hôn mê, lúc nàng tỉnh lại mà thấy chuyện này thì với cái tính tình của nàng cũng không biết có chịu nổi hay không nữa.
Có điều Tôn Vũ mặc kệ đến chuyện này, hắn quẳng Từ Hoảng sang một bên chả buồn để ý.
Lúc này Mi Trinh chạy tới trước mặt, nàng vui mừng nhìn hắn nhưng không nói lời nào.
Tôn Vũ biết nàng muốn nói gì, không có gì ngoài nhận được sự thừa nhận cảu người khác mà thôi. Hắn vỗ nhẹ bả vai nàng cười nói: "‘Vượng phu’ của nàng thật lợi hại. Quả thực là võ tướng kỹ lợi hại nhất thiên hạ ."
Mi Trinh nghe vậy liền vui mừng, thiếu chút thì chảy nước mắt.
Khụ, cô bé đáng thương. Loại người này ở trong tâm lý học gọi là "Tìm kiếm sự đồng cảm, tìm kiếm sự tồn tại" thì phải? Tôn Vũ cũng không hiểu nhiều về tâm lý học, dù sao chỉ cần biết nó thuộc loại bệnh về tinh thần là được. Đây là rõ ràng là chứng bệnh tạo thành khi nàng không ngừng bị người khác cho rằng là vô dụng tạo nên tâm lý tự ti, cho nên cần phải không ngừng đạt được sự khen ngợi.
Tông Bảo cầm đại đao đi tới, cười nói: "Mạt tướng xin được chém đầu Từ Hoảng treo lên trước cửa thành để chấn nhiếp lũ Hoàng Cân phản loạn kia."
Ối, sao lại muốn giết tiểu mỹ nữ. Người ở thế giới này thật khát máu. Khóe miệng Tôn Vũ giật giật.
Khổng Dung là lão bà đã thành tinh, thấy vẻ mặt Tôn Vũ co chút khác thường liền gọi Tông Bảo lại nói: "Đây là tù binh của Tầm Chân bắt về thì nên để hắn xử lý. Hắn là khách của ta, không phải là thuộc hạ, tù binh của hắn chúng ta không có quyền can thiệp."
Tông Bảo vô cùng kính phục Tôn Vũ, nghe Khổng Dung nói vậy nàng liền xách đao lui sang một bên.
Tôn Vũ âm thầm cười khổ. Hắn nói với Trương Bạch Kỵ và Mi Trinh: "Đưa cô gái này về trong viện, ném vào trong góc phòng ta đi."
Ý định của hắn là muốn bảo vệ tính mạng cho Từ Hoảng, nhưng là trong viện của hắn chỉ có ba phòng, một phòng cho Trương Bạch Kỵ và Thái Sử Từ, một phòng cho Mi Trinh. Cô nàng yêu quái Từ Hoảng này đặt ở phòng các nàng thì không yên tâm chút nài, ngộ nhỡ nàng ta bứt dây thoát ra được thì không an toàn với bọn họ. Vậy đành phải để nàng ở phòng mình rồi. Nếu như còn một gian phòng trống nữa thì Tôn Vũ tuyệt đối không đẻ nàng trong phòng mình
Nhưng lời này lọt vào tai mọi người lại sinh ra ý khác. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, nghĩ thầm: thảo nào vừa rồi Tôn Vũ không đâm chết nàng tại trận mà bắt sống trở về. Thì ra muốn mang về phòng làm nhục một phen. Tiền dâm hậu sát, tên này thật hung ác, còn không bằng một đao giết người cho xong.
Ở thế giới nữ tôn nam ti này, phụ nữ rơi vào trong tay đàn ông bị lăng nhục là chuyện vô cùng nhục nhã, cũng giống như đời sau đàn ông bị phụ nữ cưỡng hiếp vậy.
Ngay cả Mi Trinh cũng hiểu lầm. Nàng kinh ngạc trợn tròn con mắt, không dám tin nói: "Phu quân... Tối hôm qua chàng đối với ta như vậy, ta còn tưởng rằng chàng là chính nhân quân tử. Không ngờ... không ngờ chàng lại là người như vậy. Nếu chàng muốn như vậy... thiếp có thể... có muốn thiếp cởi sạch cùng nằm chung trên giường không?" Nói đến phần sau, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ rực lên.
Trương Bạch Kỵ đã ở cùng Tôn Vũ trng thời gian tương đối dài, nàng cho là Tôn Vũ thích làm một số thí nghiệm kỳ quái, thí như trói lại bịt miệng gì gì đó nên nàng kéo Mi Trinh qua ôn nhu an ủi: "Yên tâm, Tầm Chân tiên sinh không phải là người như thế. Có lẽ tiên sinh muốn bắt Từ Hoảng làm thí nghiệm gì thôi."
Chỉ có Thái Sử Từ là đơn giản nhất, nàng vỗ tay cười hi hi nói: "Tầm Chân tiên sinh, có phải ngài là định bắt tên buôn người đi bán không vậy? Thật tốt quá, sau này chúng ta bắt tất cả bọn buôn người trong thiên hạ bán đi, khỏi để bọn họ bắt cóc trẻ con nữa."
Ặc! Ặc! Mấy cô nàng này nghĩ ta thành cái gì vậy? Có điều chuyện này cũng khó giải thích, càng tô càng đen. Tôn Vũ phất phất tay, Trương Bạch Kỵ và Mi Trinh dựng Từ Hoảng lên, khiêng nàng trở về Khổng phủ.
Xử lý được Từ Hoảng nhưng không phải là xử lý được giặc Hoàng Cân. Khổng Dung nhíu mày nhìn đại quân Hoàng Cân bên ngoài thành, bà thở dài nói: "Mặc dù bắt được đại tướng quân địch, ảnh hưởng tới khí thế của chúng nhưng không đủ để sụp đổ sĩ khí của chúng. Quân địch vẫn còn ba vạn người, khoảng chừng hai ngày nữa là chúng chế tạo xong vũ khí công thành, khi đó sẽ rất phiền toái... Mọi người cần phải mau chóng nghĩ kế sách đánh lui địch đi."
---------------------------------
Lúc này trong khu rừng ngoài thành Bắc Hải, Dương Phụng đang chỉ huy quân Hoàng Cân ra sức chặt cây chế tạo thang mây. Nàng bị Tôn Vũ quấy rối một trận, bắt đi đại trướng Từ Hoảng nên hận nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù tính tình Từ Hoảng kiêu ngạo nhìn rất đáng ghét nhưng chỉ cần nhún nhường nói vài lời dễ nghe mời nàng ra tay thì nàng luôn có thể vì Dương Phụng lập nhiều công lớn, đúng là nhân tài hiếm có.
Bây giờ Từ Hoảng bị địch bắt đi mất, làm sao Dương Phụng không nôn nóng được? Thấy bọn lính chặt cây quá chậm, Dương Phụng thật sự không nhịn được nữa, nàng cầm một cây búa, lớn tiếng nói: "Lũ đầu heo các ngươi chỉ biết ăn, làm việc thì không được, đốn cây phải dùng sức như này mới được."
Nàng vung búa lên, hét lớn một tiếng, chặt vào một thân cây cỡ miệng bát. Búa ngập sâu vào hơn nửa thân cây, chỉ vẻn vẹn một búa đã chặt gần đứt thân cây rồi. Sau đó nàng nhảy lên đá cho một cú khiến cho cái cây đổ rầm xuống.
"Nhìn thấy chưa hả?" Dương Phụng đắc ý nói: "Chặt cây là phải như vậy."
Cây cối ầm ầm đổ xuống, tiếng lá cây kêu rào rào không ngớt. Cây này đổ xuống lại đụng gẫy một cây khác, cây này nối tiếp cây kia ngã xuống... Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Hơn mười cây đỏ xuống rồi mới dừng lại.
“Oa ha ha, thấy chưa! Chặt cây là phải như vây, một búa chém đổ cả chục cây.” Dương Phụng đắc ý nói với đám bộ hạ.
Dương Phụng còn chưa đắc ý thỏa mãn thì từ xa xa trong rừng cây giọng một cô gái trẻ hét lên giận dữ: “Kẻ nào? Kẻ nào chặt cây đốn gỗ lung tung hả? Ta đang tản bộ trong rừng vậy mà tự nhiên cây đỏ xuống làm đứt hai sợi râu xinh đẹp của ta!”
Dương Phụng nghe thấy liền vui vẻ, nàng cười nhạo người kia: “Giọng ngươi nghe ra là phụ nữ, lấy đâu ra râu mà đòi đứt? Chả nhẽ ngươi coi lông nách là râu hay sao? Ha ha ha ha.”
Dương Phụng cất tiếng cười to, đám lính Hoàng Cân cũng hùa theo cười nghiêng ngả.
"Lớn mật, dám cười nhạo bộ râu của ta!" Cô nàng trong rừng giận dữ nói: "Ngươi chết chắc rồi."
Dương Phụng cười ha ha nói: "Bà đây có hơn ba vạn quân, ai dám muốn ta chết? Chúng bây đâu, lôi cô ả huyênh hoang khoác lác trong rừng kia ra đây cho ta."
Dương Phụng lời vừa dứt, chỉ thấy trong rừng cây có một cô gái cưỡi ngựa chạy ra, trên tay cầm Thanh long yểm nguyệt đao. Nàng mặc giáp sắt, bên ngoài bộ giáp khoác một áo bào văn sĩ màu xanh lục, có vẻ văn không ra văn, võ không ra võ rất buồn cười. Khuôn mặt của nàng rất xinh đẹp, chỉ có điều trên cằm lại mang bộ râu thật dài khiến cho người ta nhìn thấy càng không nhịn được cười.
Người nọ là Quan Vũ!
Sau khi đại chiến Lữ Bố ở Hổ Lao quan rồi rời khỏi đại quân chư hầu, đào viên tam tỷ muội định bụng đi về hướng bắc tới huyện Bình Nguyên. Đương nhiên theo lệ cũ vẫn do Quan Vũ dẫn đường. Kết quả không nói cũng biết, nàng dẫn đi vòng vèo thế nào lại đến ngọn núi bên cạnh quận Bắc Hải này.
Hôm nay tâm tình Quan Vũ rất tốt. Trên đường đi ba tỷ muội nói cười rộn ràng vui vẻ, đột nhiên đang đi thì một cây lớn đổ nhào xuống. Quan Vũ đứng mũi chịu sào, nàng lại ở trạng thái bình thường không có phát động võ tướng kỹ nên né tránh không kịp, bị ngọn cây quẹt một phát làm đứt hai sợi râu.
“Hừ hừ! Các ngươi dám làm đứt râu của ta. Hả! Hóa ra là lũ giặc Hoàng Cân? Được lắm, cuối cùng cũng tìm được các ngươi. Quân Hoàng Cân của Trình Viễn Chí Đại Hưng sơn, ta liều mạng với các ngươi!” Quan Vũ hét lớn, vỗ mông ngựa xông thẳng tới trước. Nàng không để ý tới Lưu Bị và Trương Phi ở sau mà chỉ nhắm về Dương Phụng mà thôi.
"Trình Viễn Chí! Lấy mạng ngươi đổi lại râu của ta." Quan Vũ gầm lên giận dữ, âm thanh chấn động khắp nơi.
Dương Phụng nghe mà choáng váng, nàng quay lại hỏi thuộc hạ: "Ai là Trình Viễn Chí ở Đại hưng sơn?"
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK