Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----
Sáng sớm hôm sau Tôn Vũ đi lên tường thành. Mi Trinh cũng đã tỉnh dậy, nàng đỏ hồng mặt đi theo phía sau Tôn Vũ. Trương Bạch Kỵ và Thái Sử Từ cũng chạy đến xem náo nhiệt.

Giặc Hoàng Cân bên ngoài thành đang khẩn trương chuẩn bị khí giới công thành. Rừng cây phía tây thành Bắc Hải bị chặt một mảng lớn. Khoảng mười cái thang mây đã chế tạo xong, xe phá cửa và tháp công thành cũng đang gấp gáp chế tạo.

Khổng Dung trầm mặc đứng ở đầu tường thành, bên cạnh là “Danh sư” Trịnh Huyền.

Võ An Quốc, Tông Bảo cùng các tướng lĩnh cũng đã có mặt đầy đủ. Các binh sĩ mới được chiêu mộ chạy ngược chạy xuôi trên thành, Võ An Quốc cùng Tông Bảo đang dạy bọn họ về chiến thuật thủ thành.

“Mẹ ta nói giặc Hoàng Cân ngoài thành đều là bọn buôn người. Có hơn ba vạn người, thật đáng sợ!” . Thái Sử Từ lo lắng nói: “Bọn buôn người đông như thế thì muốn bắt bao nhiêu trẻ em đây? Toàn bộ trẻ em trong thành Bắc Hải cộng lại cũng không có nhiều như vậy!”

Ôi! Cô nàng này đúng là chịu không nổi, nhìn đâu cũng thấy bọn buôn người. Tôn Vũ đi đến trước mắt Khổng Dung chắp tay nói: “Khổng đại nhân, xin cho phép vãn bối một lần nữa ra khỏi thành khiêu chiến Từ Hoảng.”

Hắn vừa thốt ra lời này, ba người Khổng Dung, Trịnh Huyền, Võ An Quốc đều đồng thanh khuyên nhủ: “Tầm Chân tiên sinh không thể ra được. Ngài không phải là đối thủ của Từ Hoảng , không cẩn thận có thể mất mạng. Không bằng chúng ta cố thủ thành trì, may ra còn có đường sống.”

Tôn Vũ cười nói: “Tối hôm qua vãn bối lĩnh ngộ được một loại võ tướng kỹ mới, đã lợi hại hơn rất nhiều, hiện tại nói không chừng có thể đánh với Từ Hoảng một trận rồi.”

Đám người Khổng Dung đời nào chịu tin, đều lắc đầu không đồng ý.

Mi Trinh đứng bên cạnh tiến ra ngạo nghễ nói: “Tầm Chân thực sự trở nên lợi hại rồi, bởi vì ta đã sử dụng võ tướng kỹ của mình cho huynh ấy.”

Mọi người hiếu kỳ nhìn về phía Mi Trinh. Hiện tại Mi Trinh không cố gắng che giấu khuôn mặt của mình nữa mà tẩy rửa sạch sẽ, tóc vấn cao. Trông nàng đầy vẻ ung dung, không có vẻ chán nản của một thiếu nữ bỏ trốn khỏi nhà mà là một thiên kim tiểu thư đầy tự tin.

Khổng Dung lập tức nhận ra nàng. Bà kinh ngạc nói: “Ồ? Đây không phải là tam tiểu thư Mi Trinh phú hào Mi gia ở Từ châu hay sao? Lần trước ta đến Từ Châu gặp Đào Khiêm đã gặp ngươi đi cùng với tỷ tỷ Mi Trúc tới quan phủ.”

Mi Trinh có chút xấu hổ đáp: “Khổng đại nhân, tiểu nữ xin lỗi ngài về việc giấu diếm thân phận của mình. Thật sự có chút bất đắc dĩ khi tiểu nữ làm thế”.

Khổng Dung là người quân tử, đương nhiên sẽ không truy hỏi vấn đề của nàng là gì. Bà hiếu kỳ nói: “Ngươi nói là đã sử dụng võ tướng kỹ của mình lên Tầm Chân. Thế nhưng ta nghe nói võ tướng kỹ của ngươi là tệ hại nhất thiên hạ…”

Khuôn mặt Mi Trinh toát lên vẻ giận dữ nhưng ngay lập tức lại đầy kiêu hãnh. Nàng cao gọng nói: “Võ tướng kỹ của ta tên là “Vượng phu”, vốn là võ tướng kỹ nhất thiên hạ. Nhưng khi ta gặp Tầm Chân thì nó không còn vô dụng nữa rồi. Ta …ta đã cùng Tầm Chân kết duyên vợ chồng, sử dụng “Vượng phu ” lên người huynh ấy.”

Hả? Mọi người ngơ ngác quay đầu nhìn lại Tôn Vũ , trong lòng đều suy nghĩ: cái tên này cũng ra tay nhanh thật, chỉ một đêm đã chiếm được người ta.

Tôn Vũ cười khổ một tiếng, nghĩ thầm: không phải ta muốn nàng mà là nàng ép ta. Vấn đề bây giờ là phải thể hiện thực lực của mình trước mặt mọi người, một mặt là cho Mi Trinh thể diện, miễn cho nàng cái danh hiệu võ tướng kỹ tệ nhất thiên hạ, mặt khác là để mọi người tin tưởng vào thực lực mạnh mẽ của mình, để cho mình xuất chiến với Từ Hoảng.

Tôn Vũ nghĩ thầm: Cự lực, Tất trúng, Kỵ tướng đều thể hiện cả rồi. Đối màu sắc cũng chỉ là bình mới rượu cũ, không có gì đặc biệt. Mình đã quyết định dùng vũ là thương rồi, vậy dứt khoát chuyển sang kỹ năng hệ thương đi. Nếu là “Thương thần”? Ặc, quá khuếch trương rồi! Giả mạo thần tướng bậy bạ mà thân thể không phóng ra đấu khí ắt hẳn sẽ bị người khác cười nhạo.

Hắn tự nhiên nhớ đến Bắc địa Thương vương Trương Tú. Nàng có võ tướng kỹ là “Thương vương” rất dễ nghe, lại không cần giả mạo thần tướng, vậy thì chọn là Thương vương đi.

Tôn Vũ mượn tạm cây thương của Tông Bảo, nhẹ nhàng vung tay lên. NM01 tạo ra kim quang giả mạo, hai chữ “Thương vương” màu vàng nhạt nhảy lên trên đỉnh đầu Tôn Vũ. Kim quang phát sáng rực rỡ.

“Rào rào!”

Không riêng gì Khổng Dung, Tông Bảo, Võ An Quốc mà toàn bộ các binh sĩ bên cạnh đều giật mình.

“Kim sắc!”

Võ An Quốc kích động kêu lên: “Tầm Chân huynh đệ, ngươi đã trở thành võ tướng đỉnh cấp kim sắc?”

Tông Bảo ngạc nhiên há hốc mồm.

Khổng Dung hài lòng vỗ tay nói: “Tôn Vũ giờ đây có thể đánh lại đại tướng của giặc Hoàng Cân rồi.”

Trịnh Huyền cười cười. Bà dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn vào Tôn Vũ, cũng không vạch trần võ tướng kỹ của hắn là giả.

Mi Trinh kiêu ngạo nhìn vào nam nhân của mình, cảm giác được gánh nặng trong lòng đã được gỡ bỏ. Từ nay về sau nàng không còn là phế vật nữa rồi.

Tôn Vũ cũng rất hài lòng. Phản ứng của mọi người đều thõa mãn hư vinh của hắn. Tôn Vũ không nhịn được cười to nói: “Bây giờ có thể để ta ra khỏi thành nghênh địch chứ hả?”

Khổng Dung vội nói: “Không có vấn đề gì! Tông Bảo, ngươi mang theo hai nghìn kỵ binh ra khỏi thành áp trận cho Tôn Vũ tướng quân.”

Tông Bảo ứng tiếng đáp: “Tuân lệnh!” Nàng mau chóng xuống tường thành điểm lấy hai nghìn tinh kỵ binh. Tông bảo tìm một thanh thương khác để dùng, thaanh thương của nàng đã tặng cho “Thương vương” rồi.

Tôn Vũ thu lại kim quang chói mắt, cùng Tông Bảo dẫn theo hai nghìn tinh kỵ binh đi ra khỏi cổng thành bày trận.

Giặc Hoàng Cân thấy quân thủ thành Bắc Hải lại dám ra khỏi thành bày trận đều có cảm giác kỳ quái. Ngày hôm qua cọn chúng vừa mới nếm mùi thất bại, hôm nay lại chạy ra rước nhục sao? Không núp ở trong thành mà lại đi ra ngoài làm cái gì. Dương Phụng lênh cho binh lính đánh vang trống trận, xếp đặt trận hình, sau đó lớn tiếng nói: “Mời Từ Công Minh tướng quân ra nghênh địch!”

Quân trận mở ra, Từ Hoảng vẫn mang bộ dáng cũ xông ra ngoài: mặc váy trắng, đi chân trần, ngồi lệch một bên trên lưng ngựa. Đôi chân ngọc của nàng vung qua vung lại. Khuôn mặt vẫn khó đăm đăm như có ai thiếu nợ nàng vậy. Khi tới gần Tôn Vũ, Từ Hoảng tháo đại phủ xuống, nghênh ngang tuyên bố: “Ngươi là đồ vô lại! Ngày hôm qua ta nhường ngươi mười chiêu, kết quả ngươi đánh xong liền bỏ chạy. Dám dùng phương pháp ngu ngốc như vậy lừa gạt ta, bây giờ ta cho ngươi biết sự lợi hại của ‘Phủ Vương’.”

“Ối chà, ta sợ quá!” Tôn Vũ cười lớn nói: “Bây giờ ngươi dám nhường ta mười chiêu không? Ta bảo đảm đánh xong mười chiêu quyết không bỏ chạy.”

Từ Hoảng giận dữ nói: “Ta không phải đồ ngốc. Đừng hòng ta nhường cho ngươi nữa!”

Tôn Vũ khiêu khích: “Có phải hôm qua ta đánh cho ngươi khiếp, bây giờ không dám nhường ta nữa rồi.”

“Thối lắm!” Gương mặt của Từ Hoảng như biến thành màu đen. Nàng cũng coi là một mỹ nữ, chỉ đáng tiếc biểu tình khó ưa ảnh hưởng đến khuôn mặt của nàng. “Loại võ tướng cấp hồng sắc như ngươi mà ta phải sợ sao? Có điều ngươi phải hứa với ta sau mười chiêu ngươi không được bỏ chạy.”

“Được, ta đánh xong mười chiêu tuyệt đối không bỏ chạy”. Ngoài miệng thì đáp vậy nhưng trong lòng hắn lại suy nghĩ: nếu như ta vẫn đánh không thắng cô thì đánh xong chín chiêu ta lại chạy, cũng không thể gọi là thất hứa. Ha ha, đúng là đồ ngốc.

Từ Hoảng nào biết được sự lươn lẹo trong câu nói của Tôn Vũ. Nàng ngạo nghễ lên tiếng: “Vậy được rồi, ngươi tấn công trước đi!”

Hì hì, tiểu mỹ nhân, ngươi trúng kế rồi. Tôn Vũ sai NM01 phóng ra hồng quang mê hoặc Từ Hoảng, các loại võ tướng kỹ “Cự lực”,” Kỵ tướng” nhảy lên trên đỉnh đầu. Tôn Vũ thúc ngựa múa thương xông về phía Từ Hoảng.
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK