Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----
Mi Trinh thấy cảnh này, trong nội tâm càng hiếu kỳ. Nàng nhịn không được lắc lắc cánh tay Trương Bạch Kỵ hỏi: "Trương tỷ tỷ, tại sao không có ai khuyên nhủ Tầm Chân tiên sinh, lại để ngài lao ra khỏi thành như thế. Tiên sinh là nam nhân mà, đâu có giúp được gì cho Tông Bảo tướng quân?"

Trương Bạch Kỵ mỉm cười nói: "Tầm Chân tiên sinh nhà chúng ta rất lợi hại. Khổng đại nhân và Võ tướng quân sự lợi hại của tiên sinh nên mới yên tâm để người ra khỏi thành trợ giúp Tông Bảo tướng quân."

Mi Trinh lấy làm lạ nói: "Ý tỷ là. . . Tầm Chân tiên sinh còn lợi hại hơn Tông Bảo tướng quân?"

Võ An Quốc đứng bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của hai người, ha ha cười nói: "Mễ cô nương không cần phải lo lắng. Tầm Chân tiên sinh không chỉ lợi hại hơn Tông Bảo mà so với ta trước khi mất tay cũng không hề kém hơn chút nào."

"Ồ!" Mi Trinh kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng, nói: "Thế nhưng mà tiên sinh là nam nhân... Nam nhân không phải là không sử dụng võ tướng kỹ hay sao?"

Vũ An Quốc cười nhẹ: "Cô nương đừng nóng vội, chờ xem kịch vui đi."

Bắc Hải quận thành tuy không phải là đại thành nhưng lại không nhỏ chút nào. Quân Hoàng Cân quân cũng không vội vã xông lên mà dừng lại cách thành một dặm, bắt đầu gấp gáp chế tạo khí giới công thành.

Tôn Vũ đứng lẫn trong hai ngàn tinh binh Tông Bảo dẫn ra dàn trận trước cửa thành. Tông Bảo nhấc thương xuất trận, chỉ tay vào thủ lĩnh Hoàng Cân Quản Hợi quát to: "Hoàng Cân tặc tử, vì sao vây Bắc Hải quận thành? Ta khuyên bọn ngươi mau rút lui đi!"

Phía Hoàng Quân quân vang lên tiếng trống dồn dập, một nữ tướng từ bên trong lao ra.

Chỉ thấy nữ tướng kia tay thô chân dài, làn da ngăm đen, thoạt nhìn thật giống một nông phụ quanh năm gieo trồng cấy mạ. Nữ tướng hét lớn: "Ta biết rõ Bắc Hải quận thành thuế ruộng sung túc, vì vậy đặc biệt tới đây mượn ít lương thực. Ừm. . . cũng không cần nhiều lắm, một vạn thạch là được. Giao ra một vạn thạch lương ta sẽ lui binh, nếu không ta liền dẫn quân đánh chiếm thành trì của ngươi, nam nữ lão ấu giết sạch."

Tôn Vũ đổ mồ hôi, tự nhủ: "Hết ý tưởng rồi sao mà dùng có mỗi câu đó để dạo đầu thế? Kiếm câu nào mới mới dùm cái đi má."

NM01 lập tức nói: "Chủ nhân, câu nói của Quản Hợi vốn từ hồi 11 ‘Tam quốc diễn nghĩa’. Nguyên văn là: Bắc Hải nhiều lương, cho ta vay một vạn thạch, ta sẽ lui quân ngay. Hễ không ta đánh phá thành trì, già trẻ sẽ không một người nào sống sót.."

Tôn Vũ thở dài nói: "Xem ra Trung Quốc mấy ngàn năm nay, lời thoại của nhân vật phản diện không có chút tiến bộ nào. Haizzz!"

Lúc này Tông Bảo bị lời nói của Quản Hợi chọc giận. Tính tình nàng vốn không được tốt, đối với thủ trưởng Khổng Dung cũng chẳng nhượng bộ chút nào, làm sao chịu được đối thủ trêu chọc. Tông Bảo lập tức quát to: "Ta là thần tử Đại Hán, thủ vệ đất đai Đại Hán, làm gì có thừa lương thực cho lũ giặc các ngươi?" Nói xong nàng thúc ngựa múa thương lao thẳng đến Quản Hợi.

Quản Hợi phá lên cười, nói: "Đại Hán cái rắm, bây giờ là thiên hạ của Đại Ma, niên hiệu là Phùng Ma nguyên niên." Sau đó liền tuốt đại đao ra, lao tới phía Tông Bảo.

Tôn Vũ sợ Tông Bảo bị giết, vộ vàng giục ngựa tiến về phía trước vài bước, cách khoảng một tầm tên.

Thân thể Tông Bảo tỏa ra hồng quang, hai chữ "Thương tướng" màu đỏ nhảy lên đỉnh đầu. Đây là võ tướng kỹ kém sáng ý nhất, thông thường nhất trong thời Tam quốc này. Cứ đi đến bất cứ nơi nào có nữ tướng tụ tập, ném bừa một hòn đá cũng chắc chắn sẽ trúng năm sáu tên "Thương tướng".

Tôn Vũ chứng kiến Tông Bảo chỉ là thương tướng cấp hồng sắc liền thở dài, thầm nghĩ: trong trò ‘Tam quốc chí’ ở đời sau, chỉ số của Quản Hợi khoảng tám mươi. Chính xác là bao nhiêu ta không nhớ rõ, nhưng ít ra cũng đã tiếp cận màu lam võ tướng, xem ra Tông Bảo muốn xong đời rồi.

Quả nhiên trên người Quản Hợi cũng tỏa ra hồng quang, hai chữ lớn "Đao tướng" nhảy lên, nhưng màu đỏ của nàng này rất đậm, ẩn ẩn lộ ra màu tím. Hiển nhiên nàng sắp lên cấp, nếu như đợi thêm ít thời gian nữa, chắc chắn sẽ thành lam sắc võ tướng. Chỉ cần nhìn màu sắc hai bên cũng đủ biết Tông Bảo kém thế rồi.

Hai tướng gặp nhau giữa trận, đao thương xuất ra, binh binh bang bang đánh một hồi. Sau mười chiêu Tông Bảo quả nhiên không địch lại, bị Quản Hợi đánh cho liên tiếp lùi lại. Xem chừng vài chiêu nữa Tông Bảo sẽ bị một đao chém ngã ngựa.

Cô ả Tông Bảo này chỉ được cái to mồm, thực lực lại tỷ lệ nghịch với lời nói. Tôn Vũ lắc đầu, gỡ tam thạch đại cung trên lưng xuống, giương cung cài tên nhắm vào Quản Hợi.

NM01 lập tức tính toán quỹ tích di động của Quản Hợi và Tông Bảo, phán đoán tốc độ gió, hướng gió, lực cản không khí. . .

Lúc này thương pháp của Tông Bảo đã rối loạn, chỉ nghe Quản Hợi cười ha ha, vung đại đao chém xuống thương của Tông Bảo, sau đó lại vung tay quét một đao thẳng về phía cổ Tông Bảo.

Đúng lúc này, tay phải Tôn Vũ buông lỏng, mũi kình tiễn mang theo hồng quang "Cự lực" và "Tất trúng" xé gió bắn về phía mặt Quản Hợi.

Quản Hợi giật mình, cũng may nàng võ nghệ cao cường, sắp thăng lên võ tướng cấp lam sắc nên đối phó mũi tên của hồng sắc võ tướng như Tôn Vũ tuy phải cố hết sức nhưng cũng không đến độ nguy hiểm tới tính mạng. Quản Hợi đành ngả người về phía lưng ngựa tránh thoát mũi tên, đợi cho nàng ngồi thẳng người lại Tông Bảo đã sớm thúc ngựa trốn về bổn trận.

Quản Hợi giận dữ giương mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Vũ, quát: "Đồ nam nhân đê tiện, lại dám bắn tên đánh lén. . . Ồ? Khoan đã, ngươi là nam nhân sao lại có thể sử dụng võ tướng kỹ?"

Mi Trinh đứng trên tường thành cũng kinh ngạc như Quản Hợi. Nàng dường như không tin vào mắt mình, la lên: "Tầm Chân tiên sinh biết dùng võ tướng kỹ? Điều này. . . điều này. . . điều này không có khả năng. . ."

Trương Bạch Kỵ và Võ An Quốc ở bên cạnh liền cười nói: "Việc này có cái gì không có khả năng. Chúng ta đã sớm biết Tầm Chân tiên sinh rất lợi hại. Ngài không chỉ biết dùng võ tướng kỹ mà còn biết nhiều loại võ tướng kỹ nữa kia."

"Không. . . Điều đó không có khả năng. . ." Mi Trinh lẩm bẩm: "Thì ra trên thế giới này thực sự có nam nhân biết dùng võ tướng kỹ. . . Vậy. . . võ tướng kỹ của mình cũng không phải là tệ nhất, vô dụng nhất thiên hạ. Ta. . . Ta rốt cuộc tìm được người có thể chứng minh giá trị của bản thân rồi."

Thấy Mi Trinh tự lẩm bẩm, Trương Bạch Kỵ tò mò nói: "Mễ cô nương, cô nương đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu gì cả."

"A, không có gì." Mi Trinh vội kiềm chế lại, chăm chú quan sát trận đấu dưới thành. Cặp mắt thu thủy của nàng tập trung nhìn vào Tôn Vũ, giống như thấy một món bánh trái thơm ngon vậy. Trong lòng nàng lại điên cuồng gào thét: chính là người nam nhân này. . . Hắn có thể chứng minh giá trị của ta! Võ tướng kỹ của ta không phải là võ tướng kỹ vô dụng nhất thiên hạ.

Tôn Vũ lúc này hồn nhiên không biết trên thành có một thiếu nữ xinh đẹp đang hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn vào trong bụng, hơn nữa thiếu nữ kia lại là Mi phu nhân tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử. Hắn vỗ nhẹ mông con ngựa trắng, hai chữ "Kỵ tướng" nhảy lên giữa không trung. Bạch mã được tăng tốc giống như một mũi tên vừa rời cung phóng vù về phía Quản Hợi.

Tôn Vũ vung đại chuỳ lên, trên đầu lại hiện lên hai chữ "Cự lực".

Ton Vũ liên tục thay đổi võ tướng kỹ làm Quản Hợi kinh sợ, nàng vội vàng nâng đại đao nghênh chiến Tôn Vũ. Nhưng Tôn Vũ phát động hai kỹ năng một lúc, võ tướng cấp hồng sắc không có khả năng đối kháng được. Quản Hợi chém một đao, Tôn Vũ ỷ vào tốc độ ngựa vòng qua sau lưng Quản Hợi đập đại chuỳ xuống, Quản Hợi cuống quít quay đầu lại chống đỡ.

Lần này Quản Hợi đã thất thế, Tôn Vũ lại có "Cự lực" tương trợ, một chùy nện xuống làm hai tay Quản Hợi tê dại. Ngay sau đó Tôn Vũ phát động "Kỵ tướng" giống như đèn kéo quân chạy vòng quanh Quản Hợi, lợi dụng sức ngựa bảo trì vị trí ở phía sau lưng công kích Quản Hợi. Qua mấy chiêu Quản Hợi đã luống cuống tay chân, ứng đối không kịp. Tôn Vũ tranh thủ sơ hở, hét lớn đánh ra một chùy. Quản Hợi né không kịp, trường đao liền bị đập gãy làm hai đoạn.

Quản Hợi sợ tới mức hồn phi phách tán, ghìm ngựa muốn bỏ chạy, nhưng "Kỵ tướng" của Tôn Vũ khiển ngựa như bay, làm sao để cho nàng chạy về trong trận. Chỉ thấy bạch mã tung bốn vó lên vòng ra sau lưng Quản Hợi, Tôn Vũ nện chuỳ xuống đầu Quản Hợi khiến óc não vỡ toang, ngã ngựa tử trận.

Phù, đã xong! Tôn Vũ nghĩ thầm: sau trận Hổ Lao Quan mình được lợi rất nhiều. Tuy vẫn chỉ có tổ hợp "Kỵ tướng" và "Cự lực" nhưng kinh nghiệm chiến đấu và phán đoán đều tốt hơn trước kia rất nhiều, đã hiểu được lợi dụng tốc độ ngựa tập kích sơ hở của địch nhân để tạo ưu thế cho mình. Đối phó tướng lĩnh hồng sắc bình thường xem ra không có vấn đề gì! Nhưng so với danh tướng chính thức vẫn còn kém rất xa, còn phải tìm biện pháp để trở nên mạnh mẽ hơn.

-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK