Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----
Tôn Vũ cười khổ trong lòng, bà này đang nói linh tinh cái gì vậy?

Chỉ chốc lát sau hai người đã tới đại đường. Khổng Dung bộ dạng hiền lành ngồi ở chính giữa nói chuyện phiếm cùng với một bà lão, lúc nhìn thấy Tôn Vũ tiến vào, cả hai người đều đứng lên hòa nhã nói: "Tầm Chân đã đến rồi sao, mau vào đi!"

Tôn Vũ nhìn lại, bà lão kia hóa ra là "Danh sư" Trịnh Huyền.

Đối với "Danh sư" Trịnh Huyền, Tôn Vũ vẫn luôn mang lòng tôn kính. Vị lão nhân này có kiến thức rất rộng, hơn nữa còn cho mình biết nhiều thông tin quan trọng. Hắn cung kính hành lễ với Trịnh Huyền và Khổng Dung rồi mới ngồi xuống ở phía dưới cùng.

Khổng Dung và Trịnh Huyền cũng không biết đang nói chuyện gì, trông hai người đều có vẻ phiền muộn. Tôn Vũ nói: "Vãn bối tới thật lỗ mãng, đã quấy rầy hứng thú nói chuyện của hai vị tiền bối rồi."

Trịnh Huyền thở dài nói: "Chúng ta vốn cũng không có hứng thú nói chuyện gì, không thể nói là quấy rầy được. Ta mới ở bên ngoài vân du trở về Bắc Hải thăm lão hữu một chút, không ngờ lại nghe được nàng nói về việc liên minh phản Đổng Trác thất bại. Hai lão thái bà bọn ta đang lo lắng đây!"

Tôn Vũ nghe vậy thì rung động trong lòng.

Khổng Dung lại nói tiếp: "Võ tướng kỹ của Điêu Thuyền có thể trực tiếp đánh ngã tất cả binh sĩ. Lữ Bố thì có thể một mình đánh bại tất cả các tướng lĩnh trong thiên hạ. Cho dù là tinh binh hay là lương tướng đi nữa đều không có cách nào đối phó được với Lữ Bố và Điêu Thuyền. Ôi, chẳng lẽ chúng ta chỉ còn cách ngồi nhìn nghịch tặc Đổng Trác làm hại thiên hạ hay sao?"

Tôn Vũ nhíu mày, nhịn không được chen miệng nói: "Chiêu đó của Điêu Thuyền chỉ có thể nhằm vào nam nhân, thật ra nó không có gì đáng sợ, chúng ta chỉ cần phái bất cứ một nữ tướng nào ra là có thể đánh bại được nàng. Chỉ có Lữ Bố mới thực sự là phiền toái... Hai vị tiền bối, vãn bối cảm thấy Lữ Bố cũng không phải là vô địch, chúng ta có thể triệu tập toàn bộ đại tướng trong thiên hạ cùng khiêu chiến với nàng, đến lúc đó còn sợ không đánh thắng được nàng sao."

Trịnh Huyền nhẹ gật đầu, xoay người lại nói: "Tầm Chân..., ngươi nói không sai, triệu tập toàn bộ đại tướng trong thiên hạ nhất định có thể đánh thắng được Lữ Bố. Ngươi có biết trong thiên hạ này có mười đại thần tướng hay không?"

"Mười đại thần tướng?" Tôn Vũ tò mò hỏi: "Nghĩa là sao?"

Trịnh Huyền trầm giọng nói: "Từ khi Vương Mãng soán Hán, sau khi Truyền quốc ngọc tỷ bị vỡ thì thế gian này bắt đầu xuất hiện võ tướng kỹ. Mỗi khi thiên đại loạn chắc chắn sẽ có mười đại thần tướng xuất thế, mỗi người họ đều sở hữu một loại võ tướng kỹ cấp thần tướng. Chỉ cần mười người họ liên thủ lại thì có thể vô địch thiên hạ, dù có là Lữ Bố đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ của họ. Nếu như tập hợp đủ mười đại thần tướng thì chúng ta có thể đánh bại Lữ Bố, đến lúc đó thì thiên hạ sẽ được hưởng thái bình!"

"Hả? Còn có chuyện này sao?" Tôn Vũ cảm thấy hứng thú. Bệnh hiếu kỳ lại phát tác, hắn vội hỏi: "Mười thần tướng gồm những ai?"

Trịnh Huyền nhíu mày, khổ sở suy tư một hồi rồi thở dài nói: "Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng trước mắt đã có vài thần tướng lộ diện rồi."

Tôn Vũ hai mắt sáng ngời, nói tiếp: "Ta hiểu rồi! Chiến thần Quan Vũ, Đấu thần Trương Phi, Y thần Hoa Đà... Chúng ta ít nhất đã biết ba đại thần tướng này, còn có bảy người khác không biết ở đâu nữa! Tiền bối nói ta mới nhớ ra, lúc cùng Lữ Bố đối chiến dường như chỉ có Chiến thần và Đấu thần mới có thể tạo uy hiếp cho nàng còn các tướng lĩnh khác hoàn toàn không thể đối kháng được."

Tôn Vũ nói đến đây, đột nhiên nhớ tới cảnh Lữ Bố và Điêu Thuyền cúi đầu trước kỹ năng "Soán quốc" của Đổng Trác, hắn đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ rất đáng thương. Hắn nói với Trịnh Huyền: "Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Tranh thủ thời gian ghi hịch văn cho các chư hầu, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm kiếm mười đại thần tướng rồi sau đó cùng nhau đối phó với Đổng Trác!"

Khổng Dung nghe xong lời Tôn Vũ liền cười khổ một tiếng, thở dài nói: "Nào có dễ dàng như vậy... Ai biết mười đại thần tướng hiện đang ở đâu? Ai có tư cách điều khiển mười đại thần tướng? Cho dù thật sự có tập hợp đủ mười đại thần tướng đi chăng nữa thì liệu các chư hầu có để cho các nàng cùng tiến lên hay không?"

Khổng Dung thở dài nói: "Nhìn trận Hổ Lao quan thì biết. Nếu như không nhờ chiêu "Thống khốc" của Lưu Huyền Đức thì chúng ta không thể biết rõ ở trong doanh trại cất giấu hơn trăm viên đại tướng. Ngay từ lúc đầu đánh Hoa Hùng họ đã không chịu xuất lực, vẫn phải nhờ Tôn Kiên tướng quân và Tôn Vũ tướng quân liên thủ mới có thể xử lý được Hoa Hùng. Sau đó khi đánh Trương Liêu vẫn không có ai chịu xuất lực, nếu không nhờ Tào Mạnh Đức đi ra khoe khoang thì không biết bên ta sẽ tổn thât bao nhiêu nữa. Lại nói đến hai cái đồ khốn kiếp Viên Thiệu, Viên Thuật, dưới trướng bọn họ mãnh tướng nhiều không đếm xuể nhưng lại cất giấu hết đi. Nếu không phải Lưu Huyền Đức dùng "Thống khốc" thì chỉ sợ các tướng lĩnh đó vẫn còn ngủ ngon trong doanh trại."

Tôn Vũ tò mò hỏi: "Sao chúng ta không đợi tập hợp đủ mười đại thần tướng rồi nhờ Lưu Huyền Đức dùng "Thống khốc"?"

Trịnh Huyền ngồi ở bên cạnh nói: "Hài tử, theo ngươi võ tướng kỹ của Lưu Huyền Đức lợi hại như thế nhưng vì sao chỉ là lam sắc?"

"Đúng rồi!" Tôn Vũ tò mò hỏi: "Vì sao vậy?"

Trịnh Huyền cười khổ nói: " Màu sắc của võ tướng kỹ luôn có đạo lý của nó. Võ tướng kỹ của Lưu Huyền Đức nhìn qua tưởng như vô địch thiên hạ nhưng chỉ là lam sắc bởi vì điều kiện sử dụng nó rất hà khắc, không phải chỉ cần nàng giơ một ngón tay thì tất cả mọi người đều phải nghe theo."

"Điều kiện sử dụng rất hà khắc?" Tôn Vũ thầm giật mình trong lòng. Hắn vốn là nhà khoa học nên có khả năng phân tích rất mạnh, kết hợp với tình huống cuộc chiến Hổ Lao quan, hắn suy nghĩ một lúc liền hiểu được: "Không lẽ chiêu thức của nàng chỉ có tác dụng đối với đồng minh thôi sao?"

Trịnh Huyền khẽ gật đầu.

Tôn Vũ nghĩ thầm, nói như vậy tuy khống chế của Đổng Trác rất lợi hại nhưng cũng chỉ là lam sắc, chứng tỏ võ tướng kỹ của nàng cũng có điều kiện vô cùng hà khắc hoặc là có sơ hở cực lớn. Vậy sơ hở kia là gì đây? Vì sao Lữ Bố và Điêu Thuyền trúng Soán quốc của nàng nhưng vẫn không chịu giết người?

Không lẽ… Tôn Vũ rung động trong lòng. "Soán quốc" chỉ có thể khiến người khác cho rằng nàng là hoàng đế nhưng hoàng đế cũng không thể khống chế được hoàn toàn hạ thần dưới tay mình. Nàng có thể ra lệnh cho thủ hạ đi làm việc nhưng lại không thể thay đổi nhân cách của họ. Chẳng hạn như nàng không có cách nào làm cho Điêu Thuyền và Lữ Bố tính cách thiện lương đi giết người, nhiều nhất chỉ có thể ra lệnh cho bọn họ giúp đỡ mình đánh bại địch nhân. Lại chẳng hạn như hoàng đế ra một lệnh khiến hạ thần khó có thể tiếp nhận, còn có thể dẫn đến gian thần mưu phản hoặc là trung thần tự sát.

Lúc này Trịnh Huyền lại nói tiếp: ""Thống khốc" của Lưu Huyền Đức chỉ có thể khiến cho minh hữu của mình ra tay giúp đỡ chứ không thể khiến cho đại tướng phe địch tự giết lẫn nhau. Nếu như đám người Viên Thiệu, Viên Thuật, Lưu Biểu không muốn cùng Lưu Bị kết minh, nói cách khác là họ không muốn lại kết thành liên minh phản Đổng Trác thì võ tướng kỹ của Lưu Huyền Đức sẽ không hề có tác dụng đối với họ. Hơn nữa nếu như trong tay họ có người nắm giữ mười thần tướng thì chúng ta vĩnh viễn cũng không thể tập hợp lại mười thần tướng để chống lại Lữ Bố."

Tôn Vũ nghe xong liền thở dài. Quốc phá gia vong, tất có yêu nghiệ nổi lên. Viên Thiệu, Viên Thuật cũng coi như hai tên yêu nghiệt. Còn có các chư hầu không chịu đến tham gia cần vương kia, chẳng hạn như Kinh Châu Lưu Biểu, Tứ Xuyên Lưu Chương, Giang Đông Nghiêm Bạch Hổ vân vân. Bọn người kia đều là vì tư lợi, lỡ như mười đại thần tướng rơi vào trong tay bọn họ thì đừng nghĩ đến ngày mười đại thần tướng đứng lại bên nhau.

Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng, muốn khiến cho tất cả các chư hầu dốc lực là không có khả năng, trừ phi... Hừ, chỉ có một biện pháp, đó chính là xuất hiện một chư hầu hùng mạnh tiêu diệt hết các chư hầu khác! Đến lúc đó họ không muốn hợp cũng phải hợp lại rồi. Tuy nhiên nếu làm như vậy thì chỉ có một kết quả: sau khi đánh bại được Đổng Trác, chư hầu nào nắm giữ mười đại thần tướng trong tay sẽ trở thành độc tài, giang sơn càng không có khả năng trả lại cho Lưu gia.

-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK