Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----
Meo meo mắt đứng trên đài cao trong doanh trại, trên người tỏa ra ánh sáng màu vàng "Kiêu hùng". Ngự tướng kỹ của nàng khác với Tôn Vũ, tuy hiệu quả không rõ rệt như "Phụ tá" của Tôn Vũ nhưng đối với tướng lĩnh cấp kim sắc cũng có hiệu quả. Lúc này nàng dốc hết toàn lực phụ trợ sáu viên đại tướng đang đánh nhau sống chết trên chiến trường.

Cũng không biết qua bao lâu, Tôn Vũ chỉ cảm thấy trận chiến này dài như thương hải tang điền. Đấu khí tản ra khắp chiến trường. Thanh long và kim xà thỉnh thoảng xuất hiện nhưng đều bị hắc khí nuốt hết.

Người bị loại khỏi vòng chiến đầu tiên là Trương Cáp. Nàng bị Lữ Bố quét một kích trúng đầu vai, ngã nhào xuống ngựa. May mà nàng bị thương không nặng, bò lên chiến mã chạy về trận doanh.

Kế tiếp là Nhan Lương, Văn Sú. Hai người bọn họ lại tấn công Xích Thố làm Lữ Bố nổi giận. Nàng nắm đúng thời cơ đâm hai kích đánh cho Nhan Lương, Văn Sú trọng thương ngã ngựa. May mà Trương Cáp chỉ bị thương nhẹ chạy ra cứu hai người trở về.

Sau khi Trương Cáp, Nhan Lương, Văn Sú bại lui, áp lực lên ba người còn lại càng lớn.

Thị huyết la lỵ phạm phải sơ xuất bị Lữ Bố nắm được cơ hội thúc chuôi kích vào bụng. Nàng cũng phải rút khỏi chiến trường.

Có thể chiến đấu đến sau cùng chỉ còn có "Chiến thần" và "Đấu thần"!

"Nhị tỷ, không trụ được nữa rồi!" Trương Phi kêu lên: "Lần này ngay cả 'Thống khốc' của đại tỷ cũng bị phá!"

Quan Vũ không muốn nhận thua, nhưng thực lực của địch nhân quá vượt trội, không nhận cũng không được. Nàng buồn bực nói: "Nhị tỷ dạy muội điều này. Đây gọi là một phải khuất phục mười... Ối... Đứng trước thực lực tuyệt đối... Ối chao!" Thiếu chút nữa nàng đã bị trúng một kích của Lữ Bố. Quan Vũ vội vàng dùng Thanh long yển nguyệt đao đỡ lấy.

"Hai người các ngươi thật sự quá ầm ĩ!" Lữ Bố nhảy lên lưng Xích Thố, thân thể tỏa ra ánh sáng bảo thạch chói mắt. Nàng đứng từ trên cao nhìn xuống, hung hăng đập xuống một kích. Họa kích đang hướng về phía Trương Phi lại đột ngột chuyển sang Quan Vũ.

"Nhị tỷ! Cẩn thận! Không thể ngồi trên ngựa tiếp chiêu này. Chiến mã không chịu được lực như vậy." Trương Phi bay người ra kéo Quan Vũ nhảy xuống đất. Hai người tiếp đất khá vững vàng. Trượng bát xà mâu và Thanh long yển nguyệt đao cùng giương lên nghênh đón Lữ Bố.

Họa kích từ trên cao đập xuống mơ hồ mang theo tiếng sấm nổ mạnh. Đấu khí óng ánh giống như một khối bảo thạch thật lớn tán ra ánh sáng. Những tia sáng này tụ lại làm một nện thẳng xuống binh khí của Quan Vũ và Trương Phi.

"Choang!"

Âm thanh ngân dài như tiếng rồng ngâm. Tinh quang bắn tung tóe ra khắp bốn phía. Dường như có một trăm vầng mật trời cũng tỏa sáng khiến cho những người đứng xem đều nhức mắt.

Tôn Vũ nhịn không được nháy nháy mắt, lấy hai tay dụi mắt mới có thể nhìn ra xa.

Chỉ thấy Lữ Bố bị Quan Vũ và Trương Phi liên thủ đánh bay lên cao. Nhưng rõ ràng nàng không có thụ thương. Nàng uốn người giữa không trung giống như một con mèo đen đầy ưu nhã, rồi lộn người rơi đúng xuống lưng Xích Thố. La lỵ giáp đen ngồi xuống lưng ngựa thì đột nhiên thu lại ánh sáng trên thân mình, kể cả ánh sáng trên người Xích Thố cũng thu lại, biến thành bộ dáng một thiếu nữ bình thường.

Nàng chẳng buồn liếc mắt về phía chiến trường, hừ lạnh nói: "Lui binh đi! Ngày mai ta lại đến. Nếu như các ngươi còn ở nơi này thì... Hừ hừ!" Nói xong Lữ Bố vỗ vỗ lưng Xích Thố. Xích Thố lập tức tung vó chạy về hướng Hổ Lao quan.

Lữ Bố cứ thế mà đi? Quan Vũ và Trương Phi như thế nào rồi?

Tôn Vũ khẩn trương nhìn về phía chiến trường. Chỉ thấy Quan Vũ và Trương Phi vẫn giữ nguyên tư thế chống đỡ như vừa rồi, nhưng thân thể chợt yếu ớt ngã ngồi xuống mặt đất. “Hộc! Hộc” hai tiếng, Quan Vũ và Trương Phi cùng thổ ra một búng máu tươi...

Thua rồi!
Trận đấu cuối cùng của liên minh quân đã thua rồi!

Viên Thiệu thở dài một tiếng, trong nháy mắt dường như già thêm mười tuổi. Viên Thuật sợ đến trợn mắt há mồm, cũng ngã ngồi xuống đất. Đôi meo meo mắt của Tào Tháo híp lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đào Khiêm thở dài nói: "Đại Hán... Không cứu được rồi!"

Lưu Bị thu "Thống khốc" lại, chạy tới bên người Quan Vũ và Trương Phi, gấp giọng hỏi: "Hai muội bị thương thế nào? Có nặng lắm không?"

"Không sao! Chỉ là... thân thể mềm oặt như mất hết sức lực. Phải nghỉ ngơi một thời gian mới được." Quan Vũ cười khổ nói: "Trong khoảng thời gian ngắn muội không dẫn đường cho đại tỷ và tam muội được rồi."

"Khụ..." Trương Phi lại phun ra một búng máu, châm chọc nói: "Không có nhị tỷ dẫn đường thì chúng ta không phải đi mua đường nữa rồi..."

Còn có thể nói như vậy thì xem ra bị thương cũng không phải rất nghiêm trọng. Lữ Bố cuối cùng đã thủ hạ lưu tình!

Lưu Bị đau lòng nói: "Đều là sai sót của ta, hại hai vị muội muội bị thương, rút cuộc vẫn không đánh hạ được Lữ Bố. Trước tiên chúng ta phải về doanh trại nghỉ ngơi trị thương đã."

Quan Vũ vuốt râu nói: "Đại tỷ, chúng ta nên rời khỏi đây. Chiêu 'Thống khốc' của tỷ đã làm lộ lực lượng của tất cả các chư hầu. Bọn họ nhất định không thể để yên cho người có võ tướng kỹ đáng sợ như vậy. Nếu như chúng ta trở lại doanh trại, Viên Thiệu nhất định sẽ tìm cớ hại chết chúng ta."

Trương Phi cũng nói: "Nhị tỷ nói có lý. Viên Thuật luôn luôn không vừa mắt chúng ta. Chúng ta nên rời khỏi đây thôi."

Lưu Bị đỡ Quan Vũ và Trương Phi lên ngựa. Ba người đi theo đường nhỏ dẫn vào trong rừng, trong khoảnh khắc biến mất không thấy đâu.

Thất bại rồi!

Tôn Vũ quả thực không thể tin được, Lữ Bố vì sao lại lợi hại như thế? Lữ Bố trong thế giới kia bị ba anh em Lưu Quan Trương liên thủ đánh bại, nhưng trong thế giới này sức mạnh của Lữ Bố quả thực là nghịch thiên. Trăm viên đại tướng đều xuất trận cũng không thể đánh thắng được Lữ Bố. Thế giới này thật điên rồ! Nếu cứ như vậy thì lịch sử sẽ biến thành như thế nào đây?

Lẽ nào quốc hiệu thực sự thay đổi thành "Ma", niên hiệu đổi thành "Phùng ma" ? Chuyện này... Chuyện này không phải quá nực cười hay sao?

Hồi lâu sau, bốn mươi ba vạn binh sĩ bị “Khuynh đảo chúng sinh” của Điêu Thuyền đánh ngã mới khôi phục được sức lực, tuy rằng chưa thể vung đao múa thương nhưng có thể đứng lên đi lại được rồi. Viên Thiệu mau chóng hạ lệnh toàn quân rút vào doanh trại, triệu tập mười tám lộ chư hầu bàn bạc về chuyện sau này.

Đại trướng trung quân, mười tám lộ chư hầu ủ rũ ngồi.

"Đấu tướng, chúng ta không phải đối thủ của Lữ Bố. Đấu binh, chỉ một cây quạt của Điêu Thuyền đã phá tan bốn mươi ba vạn đại quân." Viên thiệu trầm giọng nói: "Vấn đề là chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Còn có thể làm gì nữa?" Viên Thuật đảo mắt nói: "Rút quân! Đã không đánh lại được thì mau chóng rút quân. Sau này chúng ta phải ra sức tìm kiếm người tài, tìm người có thể đối phó với Lữ Bố, bằng không chúng ta vĩnh viễn cũng không công hạ được Hổ Lao quan."

Viên Thuật vừa dứt lời, thứ sử Ký châu Hàn Phức, thứ sử Dự châu Khổng Trụ, thứ sử Duyện châu Lưu Đại, thái thú Hà Nội Vương Khuông, thái thú Trần Lưu Trương Mạc, thái thú Đông quận Kiều Mạo, thái thú Sơn Dương Viên Di, tướng Tế Bắc Bảo Tín, thái thú Bắc Hải Khổng Dung, thái thú Quảng Lăng Trương Siêu, thứ sử Từ châu Đào Khiêm, thái thú Tây Lương Mã Đằng, thái thú Thượng Đảng Trương Dương, Ô Trình hầu – thái thú Trường Sa Tôn Kiên, tổng cộng mười lăm trấn chư hầu cùng kêu lên: "Viên Công Lộ nói có lý. Hiện tại quân ta đã không có cơ thắng, đành phải tạm thời lui binh. Chúng ta một mặt vờ hướng Đổng Trác xưng thần, một mặt âm thầm tìm kiếm tướng tài, ngày sau lại tổ chức liên minh quân phản Đổng Trác lần hai."

-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK