Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----Nhìn Tôn Vũ dùng mấy võ tướng kỹ "Cự lực", "Kỵ tướng" cấp xông về phía Từ Hoảng, Khổng Dung, Võ An Quốc, kể cả Mi Trinh đang đứng trên tường thành đều kinh ngạc. Võ An Quốc lấy làm lạ nói: "Lúc nãy Tầm Chân tiên sinh không phải là ‘Thương vương’ kim sắc hay sao? Vì sao lại chỉ dùng võ tướng kỹ hồng sắc?"

"Danh sư" Trịnh Huyền cười ha hả, bà giải thích với mọi người: "Tầm Chân đang sử dụng kế sách ‘giả heo ăn thịt cọp’. Mọi người đừng khẩn trương, cứ từ từ mà xem."

Từ Hoảng liếc nhìn Tôn Vũ, thấy toàn thân hắn tỏa hồng quang, cây đại chùy hôm qua đã thay bằng một thanh thiết thương. Không biết hắn định giở trò gì nữa, dù sao thì võ tướng hồng sắc cũng chẳng làm nàng bận tâm. Nàng thờ ơ nhìn đôi chân trắng như tuyết của mình đang đung đưa trong không trung, phát huy phong thái cao ngạo đến cực hạn.

Tôn Vũ vọt tới đâm ra một thương. Từ Hoảng đã đồng ý nhường hắn mười chiêu nên nàng chỉ tùy tiện vung búa cản lại.

Choang! Tôn Vũ dường như bị lực phản chấn làm cánh tay tê dại, phải thu thương lại.

Từ Hoảng hừ lạnh một tiếng. Nàng ngẩng đầu nhìn trời giống như một cao thủ tịch mịch, ngọa nghễ nói: "Nhìn bộ dạng vô dụng của ngươi, qua mười chiêu là giờ chết của ngươi đã điểm."

Nàng còn chưa dứt lời, đột nhiên thân người Tôn Vũ phát ra kim quang, hai chữ "Thương vương" nhảy lên trện đầu.

"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!" Một màn thương ảnh mờ mờ bổ về phía Từ Hoảng. Tôn Vũ thừa dịp Từ Hoảng nghếch mũi lên trời liền ra tay tập kích. Trong nháy mắt hắn cũng không biết đã đâm ra bao nhiêu thương nữa, dù sao cũng phải hơn mười thương.

Từ Hoảng cực kỳ hoảng sợ. Nàng nhanh chóng vung búa lên ngăn cản, nhưng lúc này Tôn Vũ đâu còn giống hôm qua nữa, cả sức mạnh và tốc độ của hắn đã ở một cấp bậc khác. Nếu Từ Hoảng dùng toàn lực thì cũng chỉ đánh ngang tay nhưng nàng lại khinh địch nên làm sao có thể đỡ được đòn tấn công liên tục của Tôn Vũ. Sau vô số tiếng đinh đinh đang đang vang lên, thương ảnh cùng phủ ảnh đã tan đi, hai bóng người cũng đã dừng tay. Thương của Tôn Vũ đang chĩa vào cổ họng Từ Hoảng.

"Ngươi…. ngươi chơi xấu!" Mũi của Từ Hoảng phì ra khói trắng. Nàng vốn cực kỳ cao ngạo, lại chưa từng thất bại lần nào nên mới có tính khí như vậy. Giờ thua bởi mưu kế kẻ thù, nàng làm sao chịu phục được.

Tôn Vũ mặc kệ nàng phục hay không phục, vấn đề hiện tại không phải là đôi co cùng tiểu mỹ nhân này mà là đánh giặc Hoàng Cân. Hắn tóm lấy Từ Hoảng đặt lên lưng ngựa của mình, chĩa thương vào sau đầu của nàng rồi nói: "Đừng làm loan! Vốn ta có thể đâm chết cô rồi. Hiện tại không có giết cô, đáng lẽ cô nên cảm tạ ta mới đúng, còn làm ầm ĩ cái gì? Ngồi yên xem ta đánh bại giặc Hoàng Cân đi."

Ngưu B muội tử tức giận không trả lời, tuy không dám giãy dụa vì sợ Tôn Vũ sẽ đâm nàng nhưng nàng cũng có thể dùng phương thức khác để biểu đạt sự bất mãn của mình. Từ Hoảng nghiêng đầu sang một bên, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, cao giọng nói: "Bắt được ta thì đã sao chứ! Cũng không dựa vào bản lĩnh thực sự của ngươi! Hừ, ngươi còn có thể đánh bại được ba vạn quân Hoàng Cân sao? Đợi đến lúc thành bị phá, tự nhiên ta sẽ được cứu, đến lúc đó nhất định sẽ tính sổ với ngươi!"

Hừ… Vịt nhúng nước sôi còn già mồm cãi cố! Rốt cục hoàn cảnh sống thế nào mà tính tình nàng lại trở nên như vậy? Tôn Vũ dứt khoát vỗ một chưởng vào sau gáy Từ Hoảng, đánh cho nàng hôn mê bất tỉnh.

Trên tường thành Bắc Hải liền vang lên tiếng hoan hô ngập trời. Lần này bắt sống được kim sắc võ tướng giúp sĩ khí của toàn quân tăng mạnh.

"Thương vương! Thương vương! Thương vương!" Toàn quân giữ thành Bắc Hải đều hô vang chúc mừng.

Mi Trinh đứng trên tường thành cực kỳ vui mừng. Nằng nắm lấy tayngười bên cạnh lắc lắc nói: "Nhìn thấy không, phu quân của ta trở nên lợi hại rồi! Ta không phải là phế vật, ta đã giúp phu quân của ta trở nên mạnh mẽ!"

"Khụ khụ!" Người bi Mi Trinh nắm tay chính là thái thú Bắc Hải Khổng Dung. Bà ho nhẹ: "Lôi lôi kéo kéo thế này còn ra thể thống gì nữa! Ta đã biết rõ ngươi không phải là phế vật rồi! Này, ta thực sự biết rồi… Ối! Đừng lắc nữa, bà già này không chịu nổi đâu!"

Tiểu la lỵ Thái Sử Từ núp trên tường thành nhìn trò vui cũng ngây người ra. Nàng dụi dụi mắt, nói với Trương Bạch Kỵ: "Trương tỷ tỷ, Tầm Chân tiên sinh bắt được bọn buôn người rồi sao? Đây là lần đầu tiên ta trông thấy bọn buôn người bị bắt ."

"Hả?" Trương Bạch Kỵ choáng váng, nàng đành phải gượng cười nói: "Đó là báo ứng của bọn bắt cóc trẻ con, bắt người thì bị người bắt lại."

Dương Phụng ở trong quân Hoàng Cân thấy Từ Hoảng bị bắt thì luống cuống. Nàng vung lệnh kỳ trong tay lên, một đội quân năm nghìn người xông ra ngoài. Khác với lính Hoàng Cân bình thường, toán lính này áo giáp đầy đủ, trên đầu cũng quấn khăn vàng, chỉ có điều có thêm một lớp vải trắng.

Hóa ra đây là dấu hiệu của "Bạch Ba Hoàng Cân". Giặc Hoàng Cân không phải là một chỉnh thể hoàn chỉnh mà là tập hợp của rất nhiều nông dân khởi nghĩa ở khắp nơi, trong đó có: Hắc sơn, Bạch ba, Hoàng long, Tả giáo, Ngưu giác, Ngũ lộc, Đê căn, Lý đại mục, Tả tỳ trượng bát, Khố tù, Lưu thạch, Bình hán, Đại hồng, Bạch nhễu, Ti đãi, Duyến thành, La thị, Lôi công, Phù vân, Phi yến, Bạch tước, Dương phượng, Vu độc đẳng. Thế lực nhỏ cũng có đến vài ngàn người, lớn thì phải cỡ vài vạn người trở lên.

Thí dụ như Trương Yến mà Tôn Vũ đã từng đánh bại tại Đại Hưng sơn chính là Cừ soái của Hắc sơn quân, mà nhóm giặc này có thêm lớp khăn trắng chính là đội quân tinh nhuệ của giặc Hoàng cân - Bạch Ba Hoàng Cân. Năm nghìn quân hô to một tiếng rồi xông vể phía Tôn Vũ, muốn giải cứu cho Từ Hoảng.

Tông Bảo đứng ở dưới chân thành Bắc Hải thấy vậy liền điều động hai nghìn tinh kỵ binh xông ra đột kích.

Kỵ binh đánh bộ binh chính là ưu thế lớn. Kỵ binh Bắc Hải xông qua Bạch Ba Hoàng Cân liền khiến chúng ngã trái ngã phải. Hơn nữa lại thêm Tôn Vũ tay trái ôm Từ Hoảng, tay phải vung thương tả xung hữu đột giết người vô số. Tông Bảo cũng sử dụng "Thương tướng" càn quét, không ai có thể cản được.

Tuy vậy Bạch Ba Hoàng Cân cũng không phải đám ăn hại. Dương Phụng phát ra hồng quang, hai chữ "Bạch ba" bao phủ toàn bộ Bạch Ba quân. Thực lực của bọn chúng tăng vọt.

"Ngự binh kỹ?" Tôn Vũ hơi kinh ngạc. Thật thú vị! Uy lực của ngự binh kỹ hồng sắc tuy không lớn nhưng nó làm Tôn Vũ nhớ tới nhị tiểu thư Công Tôn Việt. Khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.

Có ngự binh kỹ trợ giúp khiến Bạch Ba quân lập tức khác hẳn lúc trước, quân trận tập kết chỉnh tề. Chúng dùng trường mâu đánh về phía kỵ binh Bắc Hải kỵ làm Tôn Vũ và Tông Bảo không thể lại tùy ý xông loạn trong trận địch.

Hai nghìn tinh kỵ binh bao vây Bạch Ba Hoàng Cân lại. Dương Phụng lại ra lệnh cho mấy vạn Hoàng Cân quân cùng lúc tấn công. Tôn Vũ cảm thấy quân địch quá đông, không thể chống lại nên khuyên Tông Bảo rút quân. Dù sao thì bọn họ cũng là kỵ binh, muốn đi tới đi lui giữa bộ binh của Hoàng Cân quân cũng không có vấn đề. Tông Bảo hô lên một tiếng hô lên, kỵ binh liền nhanh chóng quay về trong thành Bắc Hải.

Quân Hoàng Cân đuổi tới dưới thành, lính trên tường liền bắn tên xuống. Lúc này các khí giới công thành còn chưa tạo xong nên giặc Hoàng Cân đành phải rút quân.
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK