Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----Hồi lâu sau, Từ Hoảng mới yếu ớt tỉnh dậy. Nàng thấy Tôn Vũ đã ngồi trong thùng xe, xe ngựa hoàn toàn giao cho Thái Sử Từ điều khiển. Nàng tức giận nói với Tôn Vũ: "Ngươi là đồ lừa đảo, tên buôn người. Ngươi đê tiên, hạ lưu, ác tâm, vô lại..."

"Dừng!" Tôn Vũ vội kêu lên: "Ta chọc giận cô hồi nào vậy? Làm sao vừa tỉnh lại liền mắng chửi ta."

Từ Hoảng cả giận hừ một tiếng, cũng không nghĩ tới việc duy trì bộ dáng ngạo mạn nữa, khuôn mặt đầy vẻ cầu xin: "Ngươi... dám... bán ta cho Sơn Việt. Ta và ngươi thề không đội trời chung!"

"Trời ạ! Lúc nào ta nói qua muốn bán cô cho Sơn Việt vậy?" Tôn Vũ ngẩn ngơ gãi đầu, hắn ngạc nhiên nói: "Ta còn dự định thu cô làm bộ hạ của ta chứ, làm sao lại bán cô đi được?"
"Hơ?" Từ Hoảng sửng sốt: "Không bán ta?"

"Khụ khụ, đúng là đồ trẻ con. Vì sao cũng giống như Thái Sử Từ coi người khác là bọn buôn người vậy?" Tôn Vũ không biết Từ Hoảng bị Thái Sử Từ lừa gạt, hắn tức giận nói: "Từ Hoảng, tốt xấu gì cô cũng là võ tướng cấp kim sắc, tự suy nghĩ một chút được hay không? Làm gì có ai bán một viên đại tướng như vậy cho Sơn Việt?"

Ngưu B muội tử: "..."

"Xin giới thiệu: ta là quân nghị giáo úy trong quân Công Tôn Toản ở Hà Bắc, là một chức quan rất lớn..." Tôn Vũ nói: "Cô tới làm tướng quân dưới trướng ta so với ở trong đám giặc Hoàng Cân tốt hơn nhiều."

"Hừ, không làm!" Từ Hoảng trừng mắt nói: "Sao ta phải nghe lời của một tên lừa đảo?"

"Lẽ nào làm tướng quân lại kém hơn làm tướng giặc?" Tôn Vũ dẫn dụ: "Ta cũng lợi hại hơn Dương Phụng. Cô có thể nghe Dương Phụng, sao không thể nghe ta?"

Từ Hoảng đã hơi động lòng, làm tướng quân quả thực tốt hơn làm tướng giặc. Hơn nữa gã này cũng lợi hại hơn Dương Phụng. Công Tôn Toản danh môn Hà Bắc lại là chư hầu có tiếng. Dù thế nào cũng tốt hơn bị bán Sơn Việt. Huống hồ tên này làm người dường như cũng không tồi. Tối hôm qua hắn để mình ngủ ở trên giường còn hắn thì ngủ bên ngoài, cũng không có hành vi xâm phạm nào. Tuy hắn hù dọa mình nhưng chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Quan trọng nhất là Dương Phụng vốn cũng chỉ lợi dụng nàng, đối nàng e ngại nhiều hơn thân cận, hai bên chẳng có giao tình gì. Ngưu B muội tử không có hảo cảm gì với Dương Phụng, giúp Dương Phụng chỉ để tạm sống qua ngày. Hiện tại giặc Hoàng Cân tan rồi, mình không biết đi nơi nào nữa...

Tuy trong lòng đã dao động nhưng mặt nàng lại đen như than, cao giọng tuyên bố: "Ta nghe lời Dương Phụng hồi nào. Ả cấp tiền cho ta, khi có việc thì tìm ta thỉnh cầu. Rõ chưa? Nhất định cần phải — thỉnh cầu!"

Ôi trời! Nghe cô nàng này nói thì rõ ràng là cảm thấy làm tướng quân rất tốt, đã bằng lòng rồi nhưng vẫn giả bộ kiêu kỳ. Tính cách này kỳ quặc đến mức nào. Thôi được rồi, thấu hiểu tâm tình của tiểu cô nương là trách nhiệm của đàn ông.

Tôn Vũ đành phải chắp tay nói: "Thỉnh cầu Từ Hoảng tiểu thư tới chỗ ta làm tướng quân..."

"Được!" Từ Hoảng lập tức đáp ứng, sau đó tùy tiện nói: "Ngươi phải nhận lỗi vì chuyện ám toán ta! Đồng thời mỗi ngày ta phải được ăn no ngủ kỹ, không được phép bất kính đối với ta. Mỗi ngày phải đến thỉnh an, ngày lễ ngày tết đưa tiền lì xì, bổng lộc hàng năm không thể thiếu một văn tiền..."

Nàng lải nhải các yêu cầu không thể tưởng tượng nổi. Nhưng Tôn Vũ lười để ý đến nàng, hắn đã hiểu rõ cô nàng này rồi. Nàng chính điển hình của loại mạnh mồm bên ngoài, cứ để nàng chiếm tiện lợi ngoài miệng là được, dù sao thu cô nàng này về làm công cho mình rất đã rất hời. Tuy rằng về sau mỗi lần kêu nàng giúp mình làm việc đều phải nói mấy lời mắc ói "Mời cô đi làm việc này". Nhưng với võ tướng kỹ kim sắc của nàng thì mình nhịn một chút cũng không hề gì.

Tôn Vũ cởi dây trói trên người Từ Hoảng ra, còn đưa một cái bánh bột ngô cho nàng, cười nói: "Ăn đi, đói bụng cả ngày rồi, cũng không biết cô lấy sức lực ở đâu mà nói nhiều như vậy."

"Ăn đi?" Hai hàng lông mày của Từ Hoảng dựng thẳng lên: "Ngươi dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta? Nên nói như thế nào ngươi còn không biết sao?"

"Khụ khụ!" Tôn Vũ đổ mồ hôi, nghĩ thầm: cô nàng muốn ta nói "Mời ăn đi?" Có ba chữ này mới bằng lòng ăn? Không được, loại việc nhỏ như thế cũng phải nói mấy lời buồn nôn này sao? Hắn quay đầu đi, hừ nói: "Không ăn thì thôi!"

"Ta không thèm ăn!" Từ Hoảng không chịu thấp kém.

"Ục ục!" Bao tử của nàng bắt đầu kháng nghị, nhưng nàng vẫn rất kiên quyết, dù để bụng đói cũng không thể mất mặt được.

Ôi! Thôi được, ta là đàn ông thì phải rộng lượng, không nên so kè với tiểu cô nương. Tôn Vũ đưa bánh bột ngô tới, nhẹ giọng nói: "Mời ăn đi."

Từ Hoảng nghe vậy liền mừng rỡ. Nàng giật lấy cái bánh bột ngô, ngoạm hai ba cái đã ăn hết.

"Ú... Ớ... Ớ..." Cô nàng ăn quá nhanh nên bị nghẹn. Nàng nôn nóng nói: "Nước... Ợ..."

Tôn Vũ đưa một túi nước tới, nói: "Nước này, uống đi..."

Từ Hoảng vươn tay ra, lại không tiếp nhận. Nàng nghẹn đến đỏ mắt nhưng vẫn cố trừng mắt nhìn Tôn Vũ.

Ta choáng váng! Tôn Vũ liền hiểu ra vấn đề ở chỗ nào. Hắn lại nói: "Mời uống đi!" Hắn cố ý nói to để Từ Hoảng có thể nghe được rõ ràng.

Từ Hoảng không rụt rè nữa. Nàng giật lấy túi nước, dốc túi lên trời uống một hơi hết sạch, cuối cùng mới nuốt miếng bánh ở cổ xuống.

"Hô, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa ta bị tên chết toi nhà ngươi hại rồi." Từ Hoảng sầm mặt lại nói: "Đều là ngươi làm hại!"

Tôn Vũ hít một hơi khí lạnh, chuyện này coi như là ta làm hại? Còn không phải cô muốn người ta nói "Mời" mới bằng lòng uống nước, mới nghẹn suýt chết hay sao? Nói mấy lời vô lý cũng phải có giới hạn chứ.

Lúc này xe ngựa đột nhiên rung mạnh, tựa hồ phanh lại khẩn cấp. Thùng xe lắc qua lắc lại, túi nước Từ Hoảng cầm trên tay rơi xuống, Mi Trinh và Trương Bạch Kỵ thì trực tiếp lăn vào trong lòng Tôn Vũ.

Tôn Vũ a một tiếng, nghĩ thầm: tai nạn xe cộ thời cổ? May không có ai bị thương.

Thái Sử Từ ở phía trước hét to: "Ôi chao... Ngươi đánh xe kiểu gì vậy?"

Sau đó tiếng một người đàn ông truyền tới: "Xe của ta đang đi yên ổn trên đường, là do ngươi chạy từ đường nhỏ ra, sao lại trách ta?"

Tôn Vũ và chúng nữ cùng kéo rèm che nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe tám ngựa kéo đang đứng gần bên cạnh. Thùng xe được trang trí vô cùng rực rỡ, mỗi tấm ván gỗ được nhuộm đủ mọi màu sắc, giống như một con sâu bướm vậy.

Hơn nữa không chỉ có một chiếc xe này, ở giữa đường còn hơn trăm chiếc xe rực rỡ đủ màu kéo dài thành một đoàn... Xe của mình chỉ va chạm với một chiếc xe ở giữa đoàn mà thôi.

Cái này... Đoàn xe sặc sỡ không đứng đắn như vậy, rốt cục là thần thánh Phuong nào? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là meo meo mắt?
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK