-----o0o-----Một âm thanh chát chúa vang lên, đại chùy của Tôn Vũ đã giao kích với đại phủ của Từ Hoảng. Cây chùy mang theo hồng quang hiển nhiên không phải là đối thủ của cây búa mang theo kim quang. Tôn Vũ cảm thấy cánh tay mình tê dại, đại chùy thiếu chút nữa văng ra khỏi tay.
Động tác của Từ Hoảng cực nhanh, búa chùy vừa tách ra nàng lập tức vung búa quét vòng về phía lưng Tôn Vũ. Cánh tay Tôn Vũ lúc này vẫn còn tê dại, không thể nâng chùy tiếp chiêu lần nữa.
May mà Tôn Vũ còn có "Kỵ tướng". Hắn giật dây cương thúc con ngựa trắng lủi ra ngoài, tránh được một búa này của Từ Hoảng.
Chỉ đấu một chiêu Tôn Vũ đã rơi vào thế hạ phong, thiếu chút nữa bị người ta chém ngang eo. Tôn Vũ sợ đến mức tim đập thình thịch.
Từ Hoảng nhíu mày nói: "Ồ? Nam nhân cũng có bản lĩnh này? Thảo nào cái đồ ngốc Dương Phụng kia lại mời ta tới đối phó với ngươi."
Ôi trời, giọng điệu thật khiến người ta khó chịu. Cái gì mà "Nam nhân cũng có bản lĩnh này" ? Khinh thường nam nhân cũng phải có giới hạn chứ. Trong lòng Tôn Vũ vô cùng phiền muộn. Chờ khi ta có thực lực nhất định phải chà đạp cô nàng lúc nào cũng có vẻ mặt hầm hầm này một phen.
"Từ Công Minh, cô có dám nhường ta đánh trước ba chiêu rồi mới đánh lại hay không?" Tôn Vũ thấy Từ Hoảng là người kiêu ngạo, rất dễ dàng trúng phép khích tướng.
Quả nhiên Từ Hoảng ngạo nghễ nói: "Ngươi chỉ là một võ tướng cấp hồng sắc, nhường ngươi ba chiêu thì sao được, ta để ngươi đánh trước mười chiêu!"
"Được, tiếp ta mười chiêu!" Tôn Vũ không hề khách khí.
Tôn Vũ dùng "Kỵ tướng" điều khiển ngựa chạy vòng quanh Từ Hoảng, không ngừng vung chùy ra tấn công. Hắn vốn không dám khiêu chiến với Từ Hoảng, nhưng Từ Hoảng lại xem thường nhường hắn mười chiêu, không đánh mới là đồ ngu, đánh trước mười chiêu rồi tính sau.
So chiêu với tướng lĩnh cấp độ này cũng là một loại học tập, kinh nghiệm chiến đấu của mình sẽ tăng lên. Tôn Vũ tính toán như vậy nên không ngừng xoay quanh Từ Hoảng, đại chuỳ liên tiếp đánh ra.
Có điều Từ Hoảng không hổ là "Phủ vương", cây búa trong tay nàng xuất quỷ nhập thần, linh hoạt tự nhiên. Bởi tốc độ ngựa không nhanh bằng Tôn Vũ nên Từ Hoảng thường phải quay lưng về phía Tôn Vũ để chống đỡ. Nhưng Từ Hoảng không lo ngại chút nào, dường như nàng có mắt sau lưng vậy, cây búa nhẹ nhàng vươn ra sau đỡ đòn của Tôn Vũ. Đây còn là Từ Hoảng ngồi ngang một bên trên lưng ngựa, nếu nàng không mặc váy mà là mặc quần, thật sự ngồi thẳng trên chiến mã thì sức chiến đấu còn mạnh nữa.
Tất cả các đòn tấn công của Tôn Vũ đều bị Từ Hoảng đánh bật, nếu như nàng thuận thế phản kích không biết chừng Tôn Vũ đã thụ thương ngã ngựa. Tôn Vũ càng đánh càng kinh, trong bụng thầm đếm số lần. Vừa đủ mười chiêu Tôn Vũ không dám dùng Từ Hoảng làm đối thủ luyện tập nữa, ghìm ngựa bỏ chạy.
"Hả? Cái đồ khốn nhà ngươi mới đánh xong mười chiêu làm sao đã bỏ chạy rồi? Ta đang muốn phản kích chứ!" Từ Hoảng hầm hầm nói.
Dương Phụng phía sau nàng vội kêu lên: “Công Minh muội tử, cô còn đứng đấy kêu cái gì? Mau truy đuổi hắn cho ta!”
"Ngươi dám ra lệnh cho ta?" Từ Hoảng hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Dương Phụng: "Ngươi đã quên phải nói như thế nào với ta sao?"
Dương Phụng đổ mồ hôi, vội vàng hạ giọng nói: "Công Minh muội tử, mời cô truy đuổi hắn đi."
"Hừ, nói vậy còn được." Từ Hoảng quay đầu lại định đuổi theo Tôn Vũ, không ngờ hắn đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa. Tôn Vũ lủi vào trong quân trận của Tông Bảo, trong nháy mắt toàn bộ quân Bắc Hải lùi vào trong thành. Cửa thành đóng lại, binh sĩ trên thành nhanh chóng kéo cầu treo lên. Bây giờ còn truy cái rắm gì, cơ hội quý giá đã bị mấy lời cãi cọ nhảm nhí của Từ Hoảng và Dương Phụng làm lãng phí rồi.
Dương Phụng giận dữ quát Từ Hoảng: "Xem đi, đều là tại cô cố ý dây dưa kéo dài, quân địch chạy thoát về thành rồi."
Hai hàng lông mày của Từ Hoảng dựng thẳng đứng. Khuôn mặt hầm hầm của nàng càng lãnh khốc như muốn giết người: "Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy? Ta giết ngươi liền bây giờ!"
Dương Phụng hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại. Nàng quay đầu hét lớn với đám thủ hạ: "Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không chế tạo khí giới công thành đi? Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, phải chế tạo một trăm chiếc thang mây, xe phá cửa mười chiếc, tháp công thành hai mươi cái. Nếu không xong sẽ chém đầu toàn bộ các ngươi." Nàng giận cá chém thớt, trút giận lên đầu đám thủ hạ. Quân Hoàng Cân bị mắng một trận mà còn không biết vì cái gì.
Kỳ thực Dương Phụng nếu muốn bọn lính xông lên vây công Từ Hoảng, Từ Hoảng cũng không có khả năng địch nổi ba vạn giặc Hoàng Cân. Nhưng Dương Phụng còn phải dựa vào Từ Hoảng giúp đánh trận nên đành phải nén giận.
--------------------------
Tôn Vũ và Tông Bảo lui vào trong thành Bắc Hải, mau chóng lên tường thành gặp Khổng Dung.
Trên thành Khổng Dung và Trịnh Huyền đều cau mày. Tôn Vũ ôm quyền nói: "Có lỗi với Khổng đại nhân. Tướng địch quá mạnh, vãn bối không phải đối thủ của nàng, đành phải lui về trong thành."
Khổng Dung gật đầu: "Không ngờ trong quân Hoàng Cân lại có võ tướng đỉnh cấp kim sắc, chuyện này không thể trách tướng quân được. Ngài có thể toàn thân trở về đã là rất giỏi rồi."
Võ An Quốc dùng tay trái vỗ vai Tôn Vũ nói: "Ngài thật lợi hại! Đấu với võ tướng đỉnh cấp kim sắc mà không mảy may tổn thương gì, thật sự quá lợi hại!"
Mọi người khen ngợi Tôn Vũ một hồi, lại lo lắng nhìn ra phía ngoài thành. Giặc Hoàng Cân đang trắng trợn chặt cây cối, chế tạo khí giới công thành. Việc này đúng là phiền phức..
.
Tôn Vũ thấyquân giặc thế lớn, trong thành lại không có nhiều binh sĩ. Hắn nhịn không được nói với Khổng Dung: "Khổng đại nhân, quân địch thế lớn như vậy, kế hoạch bắt giặc trước phải bắt vương cũng thất bại rồi. Bây giờ chúng ta phải mau chóng chiêu mộ hương dũng, tổ chức lại quân đội trước khi giặc Hoàng Cân chế tạo xong khí giới công thành."
Khổng Dung ừm một tiếng, than thở: "Đành phải như vậy! Xem ra chiêu mộ bình thường vẫn chưa đủ, còn phải dựa vào võ tướng kỹ của lão bà này rồi! Ôi, đến tuổi này còn bị ép phải sử dụng võ tướng kỹ, thực sự là mất mặt." Bà đứng thẳng người lại, trên thân bắn ra một luồng ánh sáng màu lục.
Tôn Vũ lấy làm lạ, đã lâu không thấy võ tướng kỹ lục sắc. Võ tướng kỹ lục sắc tựa hồ đều là loại hình nội chính, có vẻ không hề lợi hại. Không biết thời điểm này Khổng Dung dùng loại võ tướng kỹ này làm gì.
Hai chứ lớn màu lục nhảy lên trên đầu Khổng Dung: "Danh vọng". Hai chữ này càng lúc càng lớn rồi bay lên trên bầu trời.Ánh sáng màu lục bao trùm toàn bộ quận thành Bắc Hải.
Khổng Dung nói với Võ An Quốc: "Võ tướng quân, bây giờ ngươi đi chiêu mộ hương dũng đi. Có võ tướng kỹ của ta hỗ trợ, việc mộ binh sẽ rất thuận lợi, có hơn phân nửa nam đinh trong thành sẽ chủ động đầu quân. Ta nghĩ... Tập hợp được hơn vạn hương dũng hẳn là không có vấn đề gì."
Hóa ra “Danh vọng” của Khổng Dung là một loại võ tướng kỹ dùng cho việc mộ binh, không chỉ hấp dẫn nam đinh đi bộ đội mà còn có thể hấp dẫn tướng tài xung quanh đến. Có điều tướng tài quận Bắc Hải sớm đã được khai thác nhiều lần, khả năng tìm thêm được là rất ít, nhiều lắm chỉ có thể triệu tới một ít hương dũng đi nhập ngũ.
Kỹ năng thật lợi hại! Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng, chiêu này tuy chỉ là lục sắc nhưng công dụng không hề kém chút nào. Xem ra hiểu biết của ta đối võ tướng kỹ quá nông cạn. Kỹ năng nội chính lục sắc cũng vô cùng hữu dụng, về sau không thể chỉ chăm chăm nhìn vào màu sắc của võ tướng kỹ được.
Khổng Dung nói với mọi người: "Hôm nay quân Hoàng Cân không có khí giới công thành nên sẽ không vội vã tiến công, chư vị tướng quân nghỉ ngơi trước đi. Ta phỏng chừng ba ngày sau mới là lúc quân Hoàng Cân công thành, chúng ta thừa dịp này triệu tập hương dũng, nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy sức nhàn giết địch."
Chúng tướng rầm rầm đồng ý, mọi người phân tán ra các hướng để chuẩn bị.
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK