Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----
“Ta không thể tin huynh được nữa.” Khuôn mặt Mi Trinh vẫn còn ngấn lệ, lục quang vẫn nhấp nhoáng trên người nàng chưa tan hết. Nàng nói: “Ta thử một lần nữa xem huynh có thật lòng hay không.”

Hai chữ “Vượng phu” màu lục lại xuất hiện trên đỉnh đầu Mi Trinh. Chết nàng cũng không sợ nữa, nào còn để ý đến việc che đậy thân thể mình. Bộ ngực sữa cao vút hiện ra trước mặt Tôn Vũ, hai hạt anh đào màu hồng phấn run rẩy làm Tôn Vũ miệng đắng lưỡi khô.

Mi Trinh giơ ngón tay lên, quầng sáng màu lục lại bao phủ cả người Tôn Vũ.

Tôn Vũ khấn thầm trong lòng: nàng là thiếp của ta rồi. Ta đã đáp ứng rồi. Tự mình phải quả quyết chuyện này.

Lần này ánh sáng không có bắn ngược lại mà là chui thẳng vào người Tôn Vũ. Ánh sáng trên người Mi Trinh đều bị cơ thể Tôn Vũ hút lấy, từng đợt từng đợt chui vào thân thể hắn. Cuối cùng cả hai chữ “Vượng phu” ở trên đỉnh đầu của Mi Trinh cũng biến thành ánh sáng biến mất trong miệng Tôn Vũ.

Tôn Vũ chỉ cảm thấy trong cơ thể đang có một luồng sức mạnh bí ẩn đang giúp mình tẩy gân phạt tủy. NM01 không ngừng báo cáo bên tai hắn: “Cơ bắp phát triển đột biến… Tốc độ gia tăng vượt xa tốc độ bình thường… Thể tích đại não tăng lên… Mạch máu mở rộng… Sức co bóp của tim tăng… Xương cốt cường hóa… Bất bình thường! Thật bất thường! Vượt xa tất cả các chỉ số của người bình thường. Vượt xa nhiểu kỷ lục thế giới được ghi lại. Không thể tham khảo các giới hạn cường độ thân thể nữa.”

Tôn Vũ cảm thấy sức lực đã biến mất bởi nhuyễn cân tán lại quay về. Thì ra thân thể hắn được cường hóa thì dược tính của thuốc tự mất đi tác dụng. Hắn giơ tay phải lên nhìn. Nó không còn giống như trước kia nữa, không phải cánh tay gầy gò yếu ớt của một nhà khoa học bình thường luôn phải trông cậy vào NM01 hoạt tính hóa tế bào mới có thể cầm đại chùy lên được. Hiện tại tay hắn đã trở nên hoàn mỹ, không gầy yếu, nhưng cũng không thô ráp, cơ bắp dẻo dai như báo săn. Hắn lại nhìn tay trái, cũng hệt như vậy. Rồi eo, bụng, ngực, chân….Toàn thân đều sung mãn tràn đầy sức mạnh.

Tôn Vũ nhảy từ trên giường xuống. Hắn cảm thấy thân thể mình linh hoạt như chim yến, đầu óc cũng minh mẫn vô cùng… Quả nhiên “Vượng phu” là một loại võ tướng kỹ cải thiện thân thể của nam nhân trở nên mạnh mẽ hơn.

Thế nhưng… bây giờ bản thân mình cùng lắm cũng chỉ khỏe mạnh hơn người bình thường mà thôi, khi đụng phải nữ nhân có võ tướng kỹ thì vẫn khó chơi như cũ. Đây cũng là lý do võ tướng kỹ của Mi Trinh bị cho là rác rưởi. Mặc dù “Vượng phu” rất mạnh mẽ, nhưng tiếp nhận người “Vượng phu” không có võ tướng kỹ thì vẫn chỉ là một tên lính quèn.

Có điều Tôn Vũ lại không giống vậy. Hắn còn có người máy nano.

“NM0, bây giờ lại hoạt tính hóa tế bào của ta.” Tôn Vũ hưng phấn ra lệnh.

Khi hai chữ “Cự lực” mang theo hồng quang nhảy lên trên đỉnh đầu Tôn Vũ, hắn rõ rằng cảm thấy sự thay đổi của cơ thể mình. Hắc mạnh hơn rồi, thật sự trở nên mạnh mẽ rồi. Chức năng hoạt tính hóa tế bào của NM01 rốt cục cũng chỉ là một loại phụ trợ bản thân, khả nằng hoạt tính hóa tế bào phải phụ thuộc vảo cơ thể Tôn Vũ. Trước kia thể chất của Tôn Vũ chỉ là một người bình thường, sau khi được NM01 hoạt tính hóa thì có thể dùng một quyền đấm gãy cây nhỏ, trên chiến trường có thể múa đại chùy.

Nhưng bây giờ tế bào của hắn đã được ưu hóa, sau khi hoạt tính hóa thì tiềm lực phát ra càng lớn. Hắn đánh một quyền xuống đất. Chỉ nghe một tiếng “rầm”, miếng gạch lát bằng đá xanh đã bị Tôn Vũ đập vỡ. Hắn so với trước kia đã mạnh lên không biết bao nhiêu lần.

Tôn Vũ đi tới đầu giường cầm tam thạch đại cung lên. Hắn nhẹ nhàng kéo dây cung. Rắc! Cây cung đã gãy thành hai nửa. Với lực tay của hắn bây giờ có thể vứt bỏ tam thạch cung rồi, xem ra phải sử dụng ngũ thạch đại cung thậm chí thất thạch đại cung trở lên… Nhưng vượt qua ngũ thạch đại cung không biết có ai có không. Xem ra mình phải đích thân đi tìm cung tượng để chế tạo một cây cung cho riêng bản thân.

Sau khi được cường hóa, Tôn Vũ có chút kích động. Từ khi đi tới thời đại Tam quốc này hắn đã thấy quá nhiều danh thần mãnh tướng, điều đó làm cho Tôn Vũ càng lúc càng thấy được tầm quan trọng của sức mạnh. Nhưng hắn vẫn chỉ dậm chân ở giữa cấp bậc màu đỏ và màu lam. Tôn Vũ cũng không tìm ra cách đề cao thực lực của bản thân nên hắn hết sức rầu lòng, bây giờ thực lực gia tăng… Tôn Vũ vô cùng mừng rỡ. Nếu không phải bây giờ là nữa đêm hắn thậm chí không nhịn được muốn cười thật lớn.

Tôn Vũ không cười nhưng Mi Trinh lại nở nụ cười.

Cười rồi khóc, khóc rồi cười, trên khuôn mặt thuần mỹ của nàng có hai hàng lệ lăn lài. Nàng lẩm bẩm nói: “Mạnh mẽ rồi! Nam nhân của ta trở nên mạnh mẽ rồi… Ha ha… Ta không phải là phế vật. Võ tướng kỹ của ta không phải là phế vật…”

Tôn Vũ lúc này mới nhớ tới đại công thần Mi Trinh. Hắn ngượng ngùng quay đầu lại nói với Mi Trinh: “Mặc dù ta không biết rốt cuộc quan hệ giữa hai ta là gì, nhưng là….ta chân thành cảm tạ muội. Võ tướng kỹ của muội đối với ta mà nói là thứ hữu dụng nhât thiên hạ. Muội không phải là phế vật! Ta sẽ cùng muội trở về Từ Châu chứng minh cho mọi người thấy điều này.”

Mi Trinh cười trong nước mắt, hết khóc lại cười. Tảng đá đè nặng trong lòng nàng đã được gỡ ra, tinh thần buông lỏng, Mi Trinh ngã lên giường Tôn Vũ rồi ngủ ngon lành.

Khụ, cô trần trụi như thế nằm hôn mê trên giường ta, cô nghĩ ta làm sao chịu đựng đây? Tôn Vũ toát mồ hôi, hắn kéo chăn nhẹ nhàng đắp cho Mi Trinh.

Làm sao giờ? Cô nàng này chiếm mất giường của mình rồi. Tôn Vũ thầm nghĩ: hiện tại nàng đã là thiếp của mình, theo lý mà nói mình cùng nàng ngủ chung giường cũng không thành vấn đề ? Thế nhưng có một mỹ nhân lõa thể ở bên cạnh, mình có thể ngủ yên được sao? Lỡ như thú tính bộc phát thì… Sự kiên định trước đây chả phải đều hóa thành bọt nước sao. Haizzz! Thôi, đi tìm chỗ khác ngủ vậy.

Tôn Vũ tiến vào nội viện. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng lơ lửng trên bầu trời đêm, cảm thấy trong lòng nhẹ nhỏm hẳn.

Tập quyền? Luyện chùy? Hay là tìm cái gì đó đó luyện tập? Tôn Vũ thầm nghĩ: với sức mạnh hiện tại của mình, cả tốc độ, sự dẻo dai, tất cả đều đề cao hơn trước. Bây giờ đi cầm đại chùy cồng kềnh thì không đẹp mắt chút nào, thương là bách binh chi vương, hay là mình tập thương đi!

Tôn Vũ quay trở lại phòng, cầm một cái chổi trở ra. Hắn vung tay lên, cây chổi phát ra tiếng gió vù vù. Tốc độ nhanh đến nỗi chính Tôn Vũ cũng phải giật mình.

Tốt, nếu ta có thể múa thương nhanh như vậy thì trong nháy mắt có thể đâm ra vô số thương được hay không? Tôn Vũ vừa nghĩ liền thực hiện. Hai tay hắn khua lên soàn soạt đâm ra vài cái. Trong không trung dày đặc chi chít bong chổi, quả thật tạt nước cũng không lọt.

Ta thực sự đã trở nên cường đại rồi! Trong lòng Tôn Vũ dậy sóng lầm ầm.

Nhật ký khoa học gia:

Nếu như ta nói ta chỉ muốn là một nhà khoa học tự do, chưa từng có tham vọng, có người sẽ không tin, có lẽ thực tế chính bản thân ta cũng không tin. Tham vọng thường gắn lền với thực lực của bản thân. Nếu như ngươi chỉ là một kẻ tầm thường, thực lực nhỏ bé thì dã tâm của ngươi cũng không lớn. Nhưng nếu như thực lực của ngươi lớn lơn, dã tâm cũng từ đó bành trướng, thay đổi.

Bây giờ ta đang ở trong hoàn cảnh đó.

Lúc Mi Trinh bức hôn ta, ta thực không nguyện ý. Nhưng đến khi ta nhận được lợi ích từ võ tướng kỹ của nàng mang đến, trong lòng ta tự nhiên cảm thấy đó là một sự may mắn, may mà ta cưới nàng, không có dâng tặng nàng cho người khác.

Trong đêm hôm đó lúc ta đang luyện thương, đột nhiên phát hiện ra bản thân mình cũng rất ích kỷ, rất tư lợi. Vừa luyện thương ta vừa nghĩ: nếu như về sau lại phát hiện một nữ nhân khác cũng có võ tướng kỹ là “Vượng phu”, bất cứ giá nào ta cũng đoạt lấy nàng, cho dù nàng không thích ta, cho dù ta không thích nàng. Dù phải sử dụng sức mạnh ta cũng muốn biến nàng thành người phụ nữ của mình, sau đó để nàng sử dụng võ tướng kỹ “Vượng phu” với mình.

Khi xuất hiện cái ý nghĩ tà ác này, ta tự trách trong lòng. Nó đã phá vỡ nhân sinh quan, lý tưởng của ta. Ta lần đầu cảm thấy được sự mê hoặc của sức mạnh đối với nam nhân. Ta quyết định chôn chặt ý nghĩ xấu xa này tận sâu trong lòng, vĩnh viễn không chạm đến nó nữa.

Nhưng chắc gì ta có thể làm được. Khống chế dục vọng luôn là vấn đề khó khăn của con người.

Để tự an ủi cái gọi là chính nghĩa trong lòng, ta quyết định dùng toàn lực đi trợ giúp Mi Trinh về Từ châu chứng minh cho mọi người ở đó thấy sự hữu dụng của nàng. Nó là biện pháp duy nhất giúp ta xóa tan sự ray rứt. Ta phải làm cái gì đó cho nàng.

Tôn Vũ
Ghi tại thế giới kỳ dị xưng là “Phùng ma nguyên niên”.
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK