Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----Nghe Mi Trinh nói Tôn Vũ mới giật mình cảm giác mình bị người ta để ý tới. Hắn đổ mồ hôi nói: "Ta không muốn ở rể. Ta tuyệt đối không ở rể!"

Không ngờ Mi Trinh lập tức đáp: "Không cần huynh ở rể, ta gả cho huynh! Dù sao Mi gia cũng không còn dung ta nữa, ta kéo huynh vào cái vũng nước đục đó làm gì? Ta sẽ gả vào Tôn gia."

Ặc... Tôn Vũ lau mồ hôi nói: "Ta không thể tiến hành hôn nhân mà không có tình cảm. Không được! Không thể được."

"Tình cảm thì có thể bồi dưỡng." Mi Trinh thản nhiên nói: "Dù sao việc hôn nhân đều do cha mẹ định đoạt, thế gian này có mấy đôi vợ chồng là có cảm tình?"

"Ặc... Ở Bắc Bình đã có một vị cô nương chờ ta cưới. Ta đã đáp ứng chữa khỏi bệnh rồi sẽ thành thân cùng nàng!" Tôn Vũ vội dùng nhuyễn muội tử làm tấm chắn.

Không ngờ Mi Trinh vẫn không từ bỏ, nàng nghiêm túc nói: "Không có gì. Để nàng làm vợ cả, ta làm tiểu thiếp cũng được. Chỉ cần huynh thành chồng ta thì có thể chứng minh võ tướng kỹ của ta không phải là phế vật, có thể chứng minh ta là một nữ nhân hữu dụng, có thể trở về Từ Châu chứng minh với đám người từng khinh thường ta kia. Huynh cho ta thân phận gì ta cũng có thể chấp nhận."

Trời ạ! Cô nàng này vì tranh hơi với người ta mà không thèm đếm xỉa đến bản thân mình. Tôn Vũ á khẩu không biết nói gì nữa. Thế giới này là nữ tôn nam ti, cũng dẫn đến việc nữ giới mạnh mẽ hơn nam giới, các nàng không chấp nhận người khác nói mình là vô dụng... Chuyện này có lẽ do áp lực phải gánh vác địa vị và trách nhiệm xã hội. Cũng như trong thế giới nam tôn nữ ti nào có người đàn ông nào chịu được việc người khác nói hắn là đồ vô dụng?

"Giặc Hoàng Cân đang vây thành, hiện tại làm sao ta có thời gian suy nghĩ mấy thứ này." Tôn Vũ tiếp tục trốn tránh.

Mi Trinh không hề lung lay, nàng mỉm cười nói: "Ban ngày ta đã thấy Tôn tướng quân đối chiến với Từ Hoảng. Tuy rằng huynh đánh không lại được nàng nhưng cũng có thể bảo toàn trở về. Nếu như... có võ tướng kỹ 'Vượng phu' của ta trợ giúp huynh cải tạo thể chất, muốn đánh thắng cô nàng Từ Hoảng kia cũng không phải việc khó. Chỉ cần huynh cưới ta là tự nhiên có thể giải vây thành Bắc Hải."

Lời này làm tim Tôn Vũ đập thình thịch. Việc đó đúng là một phương pháp nâng cao thực lực của bản thân mình, nói không chừng có thể đánh bại Từ Hoảng, làm mình đứng vào hàng ngũ võ tướng đỉnh cấp. Nhưng mà... lợi dụng con gái nhà người ta để đề cao thực lực của mình, hành vi như vậy... thâm tâm ta sao có thể làm được?

"Không được, ta không thể quyết định chuyện này qua loa như vậy. Ta phải suy nghĩ cẩn thận." Tôn Vũ quyết định sử dụng Thái cực quyền, dùng thủ pháp chữ “kéo”.

Mi Trinh nhướng mày, trầm giọng nói: "Tôn tướng quân không thích ta đến vậy sao? Chẳng lẽ bởi vì ta nhìn rất xấu? Vóc dáng rất kém cỏi? Không thông hiểu sách vở? Không lọt vào mắt Tôn tướng quân?"

"Không... Không phải vậy... Chỉ là... Ta đến từ một xóm núi nhỏ gọi là Bắc Kinh. Việc hôn nhân ở nơi đó nhất định phải dựa trên tình cảm. Khụ khụ! Càng không thể lợi dụng nữ nhân để cho mình mạnh lên. Làm như vậy là sẽ bị vạn người phỉ nhổ." Tôn Vũ kiên trì nói.

Mi Trinh nghe vậy lại bình tĩnh nói: "Chúng ta cũng có nền tảng cảm tình. Khi ta đứng trên tường thành nhìn Tôn tướng quân đại chiến với tướng địch thì ta đã thích huynh rồi. Về phần lợi dụng... Ta cả gan hỏi một câu: ở thôn Bắc Kinh của huynh có nữ nhân lợi dụng nam nhân hay không?"

Tôn Vũ nghĩ thầm: có quá nhiều ấy chứ. Đời sau có rất nhiều phụ nữ tìm một nam nhân quyền thế giàu có, sau đó lợi dụng họ để có chức vị, tiền bạc, từ vịt biến thành thiên nga gì gì đó.

Hắn nhịn không được đổ mồ hôi nói: "Chỗ chúng ta quả thực có một số nữ nhân gả cho nam nhân vì tiền bạc, địa vị, danh tiếng hoặc các thứ khác, vì mưu lợi cá nhân. Những người như vậy cô cũng không nên học."

Mi Trinh không để ý đến hắn nói cái gì "không nên học", nàng ngó lơ nói: "Chỉ cần tồn tại loại hôn nhân này là được. Tôn tướng quân, ta cũng muốn dùng lý do này gả cho huynh! Ta muốn lợi dụng huynh để chứng minh võ tướng kỹ của ta là hữu dụng, chứng minh ta không phải là phế vật. Lý do này là đủ rồi. Nếu sơn thôn của huynh cũng có loại hôn nhân như vậy, vì cái gì ta lại không thể ?"

Ta choáng váng! Lý do như thế cũng có thể nói ra được. Người Tôn Vũ đẫm mồ hôi. Nào có cô gái nào lại nói thẳng ra "Ta gả cho ngươi vì ta muốn lợi dụng ngươi"? Hắn nhịn không được cả giận hừ một tiếng nói: "Mi cô nương, ta còn nghĩ cô là một thiếu nữ hiền lành ngoan ngoãn, không ngờ lại nghĩ ra những chuyện như vậy. Xin lỗi, ta tuyệt đối không đồng ý lấy cô với lý do đó."

Tôn Vũ phẫn nộ đứng lên, xoay người muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Không ngờ hắn mới nhấc chân thì đột nhiên người mềm nhũn, ngã gục xuống đất.

"Hả? Ta làm gì mệt mỏi đến mức này." Tôn Vũ kinh hãi. Tuy chỉ số tình cảm của hắn bằng không nhưng chỉ số thông minh lại không thấp. Hắn liền hiểu ra, cả giận nói: "Mi cô nương, cô bỏ thuốc vào trong trà."

"Đúng vậy, ta đã hạ nhuyễn cân tán vào trong trà. Ta nói với Võ tướng quân huynh cần thứ thuốc này." Mi Trinh bình tĩnh đáp, khuôn mặt nàng dưới ánh trăng trông vô cùng kiên định: "Ta muốn huynh lấy ta. Nếu như huynh không chịu, ta sẽ dùng sức mạnh để gạo nấu thành cơm. Đó cũng là một cách giải quyết."

Trời đất ơi, bà chị định làm gì vậy? Gạo nấu thành cơm là chiêu thức nam nhân dùng để đối phó với nữ nhân mà. Tôn Vũ thực sự là dở khóc dở cười. Hắn cố gắng trở mình đứng dậy, nhưng lúc này hắn mới phát hiện toàn thân mình bủn rủn vô lực, muốn nâng một cánh tay cũng khó.

Mi Trinh nâng Tôn Vũ dậy, gắng sức khiêng hắn tới một căn phòng nhỏ rồi ném hắn lên giường.
"Cô muốn làm gì? Cô đừng lại đây!" Tôn Vũ dùng lời kịch mà các thiếu nữ bị phi lễ trong phim thường nói.

Mi Trinh đâu thèm nhiều lời như vậy. Nàng đỏ mặt cởi áo của Tôn Vũ ra, để lộ bộ ngực gầy giơ xương của hắn. Tố chất cơ thể của nhà khoa học quả nhiên không sao mê được, không có một chút cơ bắp nào. Mi Trinh lại kéo quần Tôn Vũ xuống, bây giờ cả người hắn đã trần truồng, nàng đỏ bừng mặt quay đi không dám nhìn.

Mẹ ơi! Không lẽ ta thật sự bị một cô gái ép làm cái chuyện kia? Tôn Vũ thở dài trong lòng, nghĩ thầm: đúng rồi, ta là nam nhân. Nếu như ta không có phản ứng sinh lý, cô muốn OOXX ta cũng không có cửa đâu. Định lực, thời điểm này cần phải có định lực!

Tôn Vũ thầm kêu may mắn. Phân thân của mình rất thành thật rũ xuống, không hề chịu đầu hàng mà đứng lên. Trong tình trạng này nàng không có biện pháp bắt ép mình, ha ha!

Vừa nghĩ đến đây, Mi Trinh đứng trước mặt hắn đột nhiên đưa tay thoát hết quần áo của nàng xuống. Chỉ nghe phịch một tiếng, bộ váy của nàng rơi xuống đât. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào thân thể hoàn mỹ của nàng. Dáng người hình chữ S, tuy không có ánh đèn nên không nhìn rõ lắm nhưng theo ánh trăng cũng có thể thấy da thịt nàng mềm mại như lụa. Quả thật động lòng người.

Tôn Vũ nhịn không được ngây người ra. Đúng lúc này hắn mới bi ai phát hiện vị hảo huynh đệ của mình đã ngẩng đầu lên, kiếm chọc thẳng trời.

Thảm rồi! Ta thua!

Tấm thân thanh bạch của ta xong đời rồi. Đàn ông quả nhiên là thứ vô dụng, còn nói cái gì định lực với không định lực. Tôn Vũ đau xót nghĩ thầm: sự trong sạch của ta xong rồi. Đúng rồi, phải nhắm mắt đếm số Pi. 3,141592654... Ha ha, mềm rồi, rủ xuống rồi, ta đã thắng!

Hắn đột nhiên thấy ấm áp. Thân thể mềm mại của Mi Trinh dán vào trong lòng hắn. Sự đụng chạm ôn nhu làm Tôn Vũ rung động, hương thơm của thiếu nữ chui vào lỗ mũi hắn... Số Pi "vèo" một cái bay tận lên chín tầng trời, cái đồ vật ngu ngốc kia lại dựng lên.

Thảm rồi! Ta lại thua rồi!
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK