Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----Đám người Tông Bảo, Võ An Quốc trở về nghỉ ngơi dưỡng sức. Khổng Dung và Trịnh Huyền thì đứng trên tường thành nhìn quân Hoàng Cân bên ngoài, hai người không ngừng lắc đầu than thở.

Tôn Vũ đang định về Khổng phủ nghỉ ngơi, đột nhiên hắn nhớ lại: trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” khi thành Bắc Hải bị vây thì Thái Sử Từ xuất hiện. Nếu như... Nếu như trong thế giới này cũng có Thái Sử Từ thì hẳn nàng đang ở trong thành Bắc Hải, chẳng phải là có thể mời nàng ra đối phó với Từ Hoảng hay sao?

Nghĩ tới đây, Tôn Vũ liền mừng rỡ. Hắn sắp xếp cho Trương Bạch Kỵ về Mi Trinh về Khổng phủ đi nghỉ ngơi trước. Thành trì chưa được giải vây thì Tôn Vũ cùng hai người bọn họ không thể đi được. Ngấn lệ trên mặt Mi Trinh đã khô lại. Không ai biết vừa rồi nàng khóc vì cái gì, chính Mi Trinh cũng không giải thích, chỉ liếc mắt nhìn Tôn Vũ đầy thâm ý.

Bố trí ổn thỏa cho hai người xong, Tôn Vũ nói với Khổng Dung: "Khổng đại nhân, ta muốn nhờ ngài phái người tìm ở trong thành một người. Người này tên là Thái Sử Từ. Nếu như có thể tìm được nàng, nói không chừng có thể giải vây cho Bắc Hải."

Khổng Dung không hiểu gì, nhưng Tôn Vũ nói như vậy nhất định có nguyên do, vì vậy liền phái người đến giữa thành gõ mõ rao lên: "Trong thành có cô gái nào tên là Thái Sử Từ không? Thái thú Khổng đại nhân tuyên triệu... Mau lên tường thành gặp Thái thú đại nhân."

Mấy trăm binh sĩ cùng nha dịch, sai dịch ở trong thành kêu gọi một hồi. Chỉ chốc lát sau tin tức đã truyền khắp thành. Có một binh sĩ trở về bẩm báo: "Khổng đại nhân, Tôn tướng quân, trong khu dân nghèo ở đông thành phát hiện một tiểu cô nương gọi là Thái Sử Từ, nhưng cô bé này rất nhút nhát, không dám tới gặp ngài. Hiện tại mấy người tạp dịch đang khuyên bảo nàng, không bao lâu nữa nàng sẽ tới."

Trời ạ! Tôn Vũ nghe vậy liền toát mồ hôi. Nhút nhát - sao có thể dùng từ như như vậy để hình dung về Thái Sử Từ? Đây là trò đùa gì vậy, không lẽ lại còn nhát chết hơn tiểu la lỵ Triệu Vân nhà ta nữa?

Lại đợi một lúc sau, một tên tạp dịch giữ lấy mu bàn tay của mình chạy tới, há mồm kêu lên: "Khổng đại nhân, Tôn tướng quân, tiểu cô nương tên gọi Thái Sử Từ kia trốn vào trong một cái ổ chó, người nào đưa tay kéo nàng ra thì nàng liền cắn người! Mu bàn tay của chúng thuộc hạ bị cắn sưng lên nhưng vẫn không kéo nàng ra được. Thuộc hạ lại không biết ngài tìm nàng có chuyện gì, sợ làm nàng bị thương nên không dám cầm gậy chọc vào. Bây giờ nàng đang lui vào trong chuồng chó, không ai có biện pháp lôi nàng ra được."

Thật quá khác thường rồi! Tôn Vũ trong bụng lấy làm lạ, Thái Sử Từ này là có phải là con cún không? Hắn vội nói với tên nha dịch: "Dẫn ta đi xem! Đừng dọa dẫm tiểu cô nương đó."

Tạp dịch dẫn Tôn Vũ quẹo trái quẹo phải, đi vòng vòng trong thành Bắc Hải. Tôn Vũ cũng chẳng nhớ rõ đường ngang ngõ dọc gì, dù sao cuối cùng cũng đi tới khu xóm nghèo ở đông thành.

Nhà cửa nơi này rất tồi tàn, đúng kiểu nhà tranh vách đất. Rất nhiều nhà ngay cả nóc cũng dột nát, vách tường thì thủng lỗ chỗ, gió vù vù thổi qua. Phía trước các ngôi nhà là một rãnh thoát nước. Dòng nước đen ngòm đầy bùn đất, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc.

Trong một mảnh đất nhỏ có mười tên tạp dịch đang đứng trước một cái chuồng chó tối như mực kêu lớn: "Tiểu cô nương mau ra đi. Chúng ta không phải tới để ức hiếp cô, chỉ là Thái thú đại nhân và Tôn tướng quân muốn gặp cô một lát mà thôi. Nào, mau ra đây!"

Từ trong chuồng chó truyền ra giọng nói run rẩy của một cô bé: "Ta không ra. Các ngươi là bọn buôn người muốn bán ta tới vùng rừng núi..."

Đám tạp dịch dở khóc dở cười nói: "Tiểu cô nương, cô xem quần áo chúng ta mặc. Đây là y phục công sai của thành Bắc Hải mà, sao có thể là bọn buôn người được chứ?"

Cô bé trong chuồng chó yếu ớt nói: "Từ nhỏ ta ở cái xóm nghèo này không đi ra ngoài, chưa thấy công sai bao giờ, ta nào biết được quần áo của các ngươi có đúng là y phục công sai hay không? Nhỡ đâu các ngươi là bọn buôn người, ta mà đi ra lại bị các ngươi bán đi mất."

Tôn Vũ nghe đoạn đối thoại này thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Hắn tiến tới ngăn đám công sai không ồn ào nữa, nói vào trong chuồng chó: "Tiểu cô nương bên trong có phải gọi là Thái Sử Từ hay không?"

"Đúng vậy!" Cô bé bên trong đáp: "Đám buôn người các ngươi ngay cả tên của ta cũng biết rõ, có chết ta cũng không ra."

Ặc... Tôn Vũ suýt thì té xỉu. Hắn nói vọng vào trong: "Tiểu cô nương hãy xem y phục của ta. Ta mặc áo giáp tướng quân, không phải người buôn lậu! Cô mau ra đây đi, ta muốn hỏi một chút. Xem cô có thể giúp đỡ chúng ta việc này hay không?"

Thái Sử Từ bò tới gần cửa hang nhìn ra phía ngoài. Thấy rõ trang phục của Tôn Vũ, nàng yếu ớt nói: "Đúng là mặc áo giáp tướng quân. Bây giờ tướng quân cũng kiêm chức buôn người hay sao?"

Hộc! Tiếng hộc máu vang lên khắp bốn phương tám hướng. Tôn Vũ tức đến thiếu chút ngất xỉu đi. Bảy tám tên tạp dịch bên cạnh ôm bụng cười lăn lộn.

Bà nội ơi, nói chuyện với loại tiểu cô nương này không thông rồi. Tôn Vũ đưa tay định kéo nàng ra, nhưng hắn nhìn mu bàn tay của đám tạp dịch bên cạnh đều sưng đỏ lên thì liền bỏ ý định đó đi.

Làm thế nào bây giờ? Cô nàng Thái Sử Từ này thật vô cùng kỳ quặc, làm thế nào để mang nàng ra?

Trong lòng Tôn Vũ khẽ động, hắn nhớ lại trong lịch sử Thái Sử Từ là một người con rất hiếu thuận với mẹ. Trong thế giới này không chừng Thái Sử Từ cũng như vậy. Chuyện này phải thử một lần.

Tôn Vũ đi sang bên cạnh vài bước, cố ý đi tới vị trí Thái Sử Từ không thể nhìn được, sau đó làm bộ rất kinh ngạc kêu lên: "Ồ, vị này không phải mấu thân của Thái Sử Từ hay sao? Sao bà lại tới đây?"

Đám tạp dịch kỳ lạ quay lại nhìn, nhưng Tôn Vũ bên cạnh trống không, làm gì có bóng người nào? Bọn họ trông thấy Tôn Vũ không ngừng nháy mắt ra hiệu liền hiểu ra, cũng làm bộ kinh ngạc nói: "Ồ, quả nhiên là mẫu thân của Thái Sử Từ tới!"

Tôn Vũ thấy mọi người đều phụ họa rồi, vì vậy cố ý cười hì hì nói: "Lão phu nhân, vừa rồi con gái bà cắn mười mấy sai dịch bị thương, bà phải đền cho chúng ta tiền thuốc men... Cái gì? Không đền? Hừ, người đâu, bắt bà ta lại..."

Hắn vừa dứt lời thì một tiểu la lỵ gầy yếu từ trong hang chó phi ra. Nàng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, thân thể rất kém phát triển, xem ra dinh dưỡng không tốt lắm, vóc người cũng giống như Tôn Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Vân vậy. Nàng mặc áo vải thô rách nát, khuôn mặt lấm lem nhìn không rõ dung mạo.

Tiểu la lỵ Thái Sử Từ mới nhảy ra khỏi hang liền hét lớn: "Đừng bắt mẹ ta..."

Lời còn chưa dứt, Tôn Vũ bước tới chặn cửa chuồng chó lại, không để nàng chui vào.

Thái Sử Từ nhìn trái nhìn phải, một hồi lâu cũng chẳng thấy mẫu thân đâu. Lúc này nàng mới biết mình bị lừa, nhìn lại thì thấy cửa hang đã bị Tôn Vũ ngăn chặn, xung quanh tất cả đều là sai dịch, chắp cánh cũng khó thoát...

"Trời ơi! Ta sắp bị bọn buôn người bắt đi rồi." Khuôn mặt của Thái Sử Từ co rúm lại, cái miệng nhỏ mếu xệu, òa khóc lên.
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK