Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----Tôn Vũ giết chết Quản Hợi, trên thành dưới thành đều xôn xao.

Mi Trinh trên tường thành tận mắt thấy Tôn Vũ đánh chết Quản Hợi thì nhịn không được hai mắt ứa lệ. Những người xung quanh không biết vì sao nàng khóc, khuyên bảo thế nào cũng không được.

Lúc này Tông Bảo vừa mới bại lui trở về bản trận thấy Tôn Vũ giết được Quản Hợi thì rất vui mừng. Nàng nhanh chóng dẫn hai nghìn kỵ binh tràn lên tấn công. Quân Hoàng Cân tức thì bị đánh tán loạn. Nhưng mà dù sao quân Hoàng Cân cũng có thế lớn, kể cả không có chủ tướng chỉ huy thì ba vạn người cũng không thể coi thường. Tông Bảo xung kích một trận tuy giết được vô số quân địch nhưng không thể dao động được thế địch. Tông Bảo đành phải hội hợp với Tôn Vũ thu binh về thành.

Hai người mới trở vào trong thành liền nghe thấy tiếng hoan hô thật lớn của toàn bộ quân dân. Khổng Dung tự mình tới cửa nghênh đón. Bà cười nói: "Tầm Chân tiên sinh thực sự là đại tài, không đến ba mươi chiêu đã hạ được Quản Hợi."

Võ An Quốc cũng tới nghênh đón, nàng cười nói: "Tầm Chân tiên sinh còn lợi hại hơn ta nhiều."

"Mọi người quá khen! Nếu là Võ An Quốc tướng quân lúc chưa tổn thương thì chỉ dùng một chiêu là đủ rồi." Tôn Vũ khiêm tốn nói.

"Danh sư" Trịnh Huyền đi tới bên cạnh. Bà lo lắng nói: "Không nên vui mừng quá sớm! Theo lẽ thường mà nói chủ tướng quân giặc bị giết thì giặc hẳn là phải tan rã mới đúng. Vì sao bây giờ chúng vẫn còn vây ngoài thành không chịu thối lui? Việc này thật kỳ lạ."

Mọi người nghe Trịnh Huyền nói liền cả kinh, nhìn ra bên ngoài thành chỉ thấy quân của Tông Bảo tập hợp thành một đoàn không chịu tán đi. Bộ phận quân Hoàng Cân còn lại vẫn tiếp tục đốn cây chế tạo thang mây, tháp công thành, xe phá cửa...

Tôn Vũ nghĩ thầm: trận trước tại Đại Hưng sơn cũng là như vậy. Sau khi ta giết chết Trình Viễn Chí quân Hoàng Cân cũng không lui đi, kết quả trên núi còn có đại tướng áp trận. Lần này lẽ nào lại là như vậy? Không có khả năng! Trong “Tam quốc diễn nghĩa” sau khi Quản Hợi chết bọn giặc Hoàng Cân hẳn là phải tan rã.

"NM01, mau đi trinh sát!" Tôn Vũ thấp giọng nói.

Chỉ chốc lát sau, NM01 bay trở về báo cáo: "Phía sau quân Hoàng Cân một dặm còn có một đạo quân Hoàng Cân nữa đang tới. Trên quân kỳ có viết một chữ 'Dương'."

Quả nhiên một lúc sau trong quân Hoàng Cân lại có một lá đại kỳ được dựng lên. Lá cờ có chữ "Dương" đón gió bay phấp phới. Thì ra đây mới là chủ tướng, vừa rồi Quản Hợi chỉ là tiên phong mà thôi.

Một nữ tướng trung niên sắc mặt đen như than đi tới dưới thành ghìm ngựa quát to: "Ta là Bạch Ba soái Dương Phụng. Khổng Dung lão thất phụ, ngươi dám giết bộ tướng của ta, ta phải giết toàn bộ già trẻ lớn bé trong thành chết không có chỗ chôn."

Ôi trời, ta ngất mất! Câu chửi "Lão thất phu" trong thế giới này lại biến thành "Lão thất phụ", người ở đây thật sáng tạo. Tôn Vũ lau mồ hôi, ôm quyền nói với Khổng Dung: "Khổng đại nhân, vãn bối lại ra ngoài thành đối phó với tên Dương Phụng này."

Khổng Dung gật đầu nói: "Thành Bắc Hải của ta không có đại tướng, đành phải dựa vào Tầm Chân tiên sinh xuất chiến rồi. Tông Bảo tướng quân, ngươi làm phó tướng theo Tầm Chân tiên sinh ra khỏi thành, ngươi có bằng lòng hay không?"

Cô nàng Tông Bảo xấu tính kia rõ ràng lại nhận lời: "Mạt tướng nguyện ý." Thì ra tính khí của người này tuy rất xấu nhưng là người có ân tất báo đáp. Vừa rồi Tôn Vũ cứu nàng một mạng, lúc này nếu không để nàng làm phó tướng cho Tôn Vũ, kể cả làm tiểu binh nàng cũng sẽ không từ chối.

Tôn Vũ cùng Tông Bảo điểm hai nghìn kỵ binh ra khỏi thành sắp xếp quân trận đối diện với Dương Phụng.

Số của ta thật là khổ. Ta tới để tìm Hoa Đà, kết quả phải đánh hết trận này đến trận khác. Lũ giặc Hoàng Cân này thật hết nói nổi, suốt ngày đi theo ta làm cái gì. Tôn Vũ lắc đầu. Hắn chạy đến trước trận, giơ đại chuỳ lên chỉ vào Pương Phụng nói: "Dương Phụng, ngươi nhìn thấy kết cục của Quản Hợi chưa? Mau chóng lui binh đi, bằng không ta sẽ cho ngươi xuống hoàng tuyền gặp thuộc hạ của mình."

Dương Phụng cười lạnh nói: "Ta là tổng soái tam quân, sao có thể giao thủ với loại nam nhân thô bỉ như ngươi. Từ Công Minh đâu? Mau đi lấy đầu tên này lại cho ta."

"Từ Công Minh?" Tôn Vũ cảm thấy cái tên này rất quen tai, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi?

NM01 lập tức báo cáo với Tôn Vũ: "Từ Hoảng, tự Công Minh, người huyện Dương ở Hà Đông, vốn dưới trướng Dương Phụng..."

Vừa nghe đến đây toàn thân Tôn Vũ liền nổi da gà. Từ Hoảng?

Quân trận phía sau Dương Phụng mở ra, một nữ tướng cưỡi ngựa chạy tới. Nàng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, người khoác giáp sắt, nhưng bên trong giáp sắt còn mặc một chiếc váy dài màu trắng. Mặc váy thì tất nhiên không thể ngồi chiến mã rồi, cho nên nàng ngồi ngang một bên trên lưng ngựa. Đôi chân trần trắng như tuyết đung đưa tại một bên bụng ngựa trông rất đẹp mắt.

Người này chính là Từ Hoảng Từ Công Minh. Khuôn mặt của nàng tuy đẹp nhưng có vẻ khó đăm đăm, nhìn không thế nào vừa mắt được. Trên lưng nàng đeo một thanh Tuyên hoa đại phủ, cây búa sáng loáng như gương.

Tuy nàng ứng tiếng với Dương Phụng ra trận nhưng cũng không vội vã xông tới, mà mặt mày hằm hằm, lạnh giọng nói với Dương Phụng: "Muốn kêu ta giúp ngươi giết người?"

Dương Phụng nói: "Đúng vậy, đi giết tên kia. Hắn đã giết đại tướng Quản Hợi dưới trướng ta."

Từ Hoảng hừ lạnh nói: "Muốn ta làm việc phải nói từ 'Mời'. Đừng có làm ra vẻ mình tài giỏi."

Đổ mồ hôi... Hai quân đều bị những lời này của Từ Hoảng làm chấn động lặng ngắt như tờ. Lại có người ngang nhiên nói với thủ trưởng của mình những lời như vậy. Phần sau càng làm cho người ta không nghĩ tới, Dương Phụng đột nhiên đổi sắc mặt, thấp giọng cười bồi nói: "Công Minh muội tử... Hì hì, phiền tới cô rồi. Mời cô ra giao chiến với tên kia."

Lúc này Từ Hoảng mới gật đầu, hếch mũi lên trời nói: "Được rồi, nể ngươi đã thỉnh cầu ta, ta đi giết chết tên nam nhân kia." Nàng gỡ đại phủ trên lưng xuống, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ngang một bên trên lưng ngựa mà xông về phía Tôn Vũ.

Ối mẹ ơi, Từ Hoảng muốn tới đánh ta? Toàn thân Tôn Vũ ướt đẫm mồ hôi. Tuy nàng còn chưa có biểu hiện ra thực lực, nhưng mà... người này là một trong ngũ tử lương tướng của nước Ngụy, chỉ sợ rất khó đối phó. Làm sao ta đánh thắng nàng được?

Không được, đánh không lại cũng phải đánh, không thể không đánh mà đã quay đầu bỏ chạy, ta còn là nam nhân sao được? Tôn Vũ giương đại chuỳ lên, cúi người nói với Tông Bảo bên cạnh: "Cô tùy lúc phải chuẩn bị rút lui. Cô nàng kia rất không đơn giản, khả năng ta không phải đối thủ của nàng. Khi thấy ta chạy trốn cô cũng lập tức suất quân lui về trong thành."

Tông Bảo lấy làm lạ nói: "Cô nàng mặt khó đăm đăm, lại mặc váy ra chiến trường này rất lợi hại sao? Thế nào ta lại cảm thấy ngồi ngang một bên trên chiến mã như vậy thì run một cái liền sẽ ngã ngựa chứ?"

Tôn Vũ ho khan một tiếng nói: "Cô tin tưởng ta đi, chuẩn bị rút lui. Ta lên đây!" Hắn vung đại chuỳ lên, phát động đồng thời hai kỹ năng "Kỵ tướng", "Cự lực" rồi xông về hướng Từ Hoảng.

Khuôn mặt của Từ Hoảng đầy vẻ cao ngạo, chiếc váy trắng dài phất phơ trong gió, đôi chân trần cũng dập dềnh theo bước chân chiến mã. Nàng cầm đại phủ trong tay vung vài cái,hàn quang từ phủ ảnh tỏa ra lạnh người.

Trông thấy Tôn Vũ đến gần, người Từ Hoảng lóe lên kim quang, hai chữ "Phủ vương" nhảy lên trên đỉnh đẩu nàng. Kim quang có vẻ rất nhạt, thì ra nàng vừa mới tiến lên võ tướng cấp kim sắc, cũng không khác với đám người Trương Cáp, Nhan Lương, Văn Sú là bao, trên thân cũng không có tỏa ra đấu khí!

Nhưng mà... màu vàng nhạt không đấu khí thì cũng là cấp kim sắc. Võ tướng kỹ hồng sắc của Tôn Vũ trước mặt nàng trông thật thảm hại!
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK