-----o0o-----
Tôn Vũ và Vũ An Quốc đều giật mình, Trương Bạch Kỵ và Mi Trinh lại càng hoảng sợ. Mọi người vội vàng lên trên tường thành quan sát. Ở phía xa đường chân trời xuất hiện một đám bụi mù mịt, quân địch đếm không kể xiết.
Tôn Vũ thả NM01 ra trinh sát, một lát sau NM01 báo cáo lại: "Quân địch tới đều là bộ binh, có tổng cộng 31427 tên. Tất cả đều là nông dân, trên người họ mặc áo vải thô, đầu cột khăn vàng, hẳn là giặc Hoàng Cân. Trung quân có một viên đại tướng cưỡi chiến mã, trên quân kỳ viết một chữ “Quản”, xem ra viên đại tướng này họ Quản."
NM01 tiếp tục phân tích: "Căn cứ theo bộ nhớ trí năng, kẻ địch hẳn là đội quân Hoàng Cân do Quản Hợi cầm đầu trong hồi mười một ‘Tam quốc diễn nghĩa’".
Ta ngất! Mình đi tìm Hoa Đà, kết quả Hoa Đà tìm không đến mà lại tìm được giặc Hoàng Cân là sao? Tôn Vũ đau đầu. Lũ giặc Hoàng Cân này sớm không tới muộn không tới, lại nhè lúc ta chuẩn bị trở về Bắc Bình thì các người lại tới, định chơi ta hay sao?
Giặc Hoàng Cân tới rồi!
Ba vạn giặc Hoàng Cân đông nghìn nghịt như châu chấu đánh tới. Bắc Hải quận thành rất nhanh liền bị giặc Hoàng Cân vây kín bốn phía. Đại kỳ mang chữ "Quản" đón gió tung bay ở chính giữa quân địch.
Tôn Vũ lo lắng nhìn quân địch ở bên ngoài thành. Quản Hợi tuy không phải là nhân vật lợi hại nhưng binh lính lại rất nhiều. Giặc Hoàng Cân quả nhiên kế thừa truyền thống tốt đẹp của các cuộc khởi nghĩa nông dân, đó chính là - nhiều người!
Trương Bạch Kỵ từng đi theo Tôn Vũ tham dự trận Hổ Lao quan nên đối với những trận chiến kiểu này nàng cũng dần bớt sợ hãi. Nhưng Mi Trinh dù sao cũng chỉ là tiểu thư khuê các, lần đầu tiên ra ngoài lại đụng phải giặc Hoàng Cân vây thành, tính cách nàng vốn trấn định nhưng lần đầu đối mặt với tình cảnh này cũng có chút hoảng sợ.
Mi Trinh hết nhìn trái lại nhìn phải, cảm thấy Võ An Quốc có thể tin tưởng được, thân thể nàng không tự chủ núp ở phía sau lưng Võ An Quốc. Nàng xem ra trong hắc điếm tuy Tôn Vũ đã giết ba tên cường đạo nhưng dù sao hắn cũng chỉ là nam nhân, hẳn là không biết võ tướng kỹ. Võ An Quốc tuy chỉ có một tay nhưng lại có võ tướng kỹ, chắc chắn phải mạnh hơn nhiều.
Một lát sau Khổng Dung cũng chạy tới cửa thành, ngay cả "Danh sư" Trịnh Huyền cũng đi tới. Quân lính Bắc hải quận cũng từ trong quân doanh xông ra, rối rít đứng trên tường chuẩn bị thủ thành. Các đội hương dũng bắt đầu vận chuyển khí giới thủ thành lên trên tường thành.
Chết tiệt, từ sau khi ta tới cái thế giới này đi tới chỗ nào là chỗ đó có đánh nhau. Ông trời có còn để cho người khác sống nữa không?
Lúc này Khổng Dung và Trịnh Huyền đã đi tới bên cạnh Tôn Vũ. Khổng Dung thở dài nói: "Tình hình không ổn cho lắm, Bắc Hải quận chỉ có ba ngàn quân thủ thành, phía bên ngoài lại có ba vạn quân địch… Làm sao chúng ta có thể đánh lui quân địch đây?"
"Chỉ có ba ngàn?" Tôn Vũ đổ mồ hôi, vội vàng hỏi Khổng Dung: "Khổng đại nhân, lúc ở trong liên minh quân phản Đổng Trác không phải ngài mang theo hơn vạn người tham dự sao?"
Khổng Dung buông tay nói: "Đó chỉ là chiêu binh tạm thời, Tôn tướng quân không phải là tướng quân Công Tôn gia sao? Sao ngay cả quân chế ngài cũng không biết? Đại Hán chúng ta áp dụng chế độ chiêu binh chia làm hai loại, một loại là thường mộ binh, một loại nữa là lâm thời mộ binh. Bắc Hải quận chỉ có ba ngàn thường mộ binh, lần trước tham dự liên minh quân phản Đổng Trác ta sử dụng một vạn binh lính chiêu mộ tạm thời."
Nếp nhăn trên trán Khổng Dung dồn lại, bà phiền muộn nói: "Hiện tại giặc Hoàng Cân vây quanh thành, bốn phía đều không ra được. Chúng ta không còn kịp chiêu binh nữa rồi, hiện giờ chỉ có thể tạm thời chiêu mộ hương dũng trong thành. Trong thành Bắc Hải hương dũng có thể triệu tập chắc cũng không quá hai ba ngàn người, tổng cộng binh lực mà chúng ta có thể sử dụng nhiều nhất là khoảng bảy tám ngàn người."
Tôn Vũ nghe xong liền trở nên buồn bực, đúng là cái chế độ vớ vẩn… Nhưng bây giờ không phải là lúc phê phán chế độ, làm sao giải vây cho thành Bắc Hải mới là việc chính. Trong "Tam quốc diễn nghĩa", thành Bắc Hải bị Quản Hợi vây khốn, sau đó ba người Lưu Quan Trương mang binh tới giải vây. Nhưng trong thế giới này ba người đó không thể tin tưởng được, không biết chừng bây giờ họ còn đang lạc đường trong rừng núi cũng nên. Nghĩ trông cậy vào ba người Lưu Quan Trương thì không bằng trông cậy vào sức mình còn tốt hơn.
Đúng rồi, thế giới này cũng không phải là thế giới của mình, binh lính bất quá chỉ là để trưng cho đẹp mắt, mấu chốt là ở võ tướng kỹ. Hai mắt Tôn Vũ sáng ngời, hắn không nhịn được hướng về phía Khổng Dung cười nói: "Bắt giặc trước tiên phải bắt vua, chúng ta chỉ cần phái một vị tướng giỏi dẫn tinh binh ra trận giết Quản Hợi, quân địch tự nhiên sẽ tan rã! Ta bấy lâu nay đến làm khách ở Bắc Hải nhờ Khổng đại nhân giúp tìm kiếm Hoa Đà, vốn ăn uống miễn phí lại còn lấy ngựa của ngài. Bây giờ là lúc ta trả ơn Khổng đại nhân, xin ngài hãy để cho ta xuất chiến?"
Khổng Dung nhìn sâu vào hai mắt Tôn vũ, lắc đầu nói: "Ngươi ở xa tới làm khách, ta là chủ nhà, làm sao để cho khách nhân ra trận giết địch được chứ!"
Võ An Quốc đứng ở bên cạnh liền nói : "Xin đại nhân để cho mạt tướng xuất chiến. Mặc dù mạt tướng chỉ còn tay trái nhưng vung vài chùy vẫn không thành vấn đề."
Mọi người cùng nhìn lại cổ tay phải đã đứt của Vũ An Quốc, đồi nào để cho nàng đi mạo hiểm. Khổng Dung vốn là chính nhân quân tử, làm sao có thể để cho thuộc hạ tàn tật ra ngoài liều mạng được.
Lúc này ngay bên cạnh có một vị nữ tướng tên Tông Bảo đứng ra, ước chừng bốn mươi tuổi. Nàng nói: "Mạt tướng nguyện xung trận."
NM01 báo cáo bên tai: "Tông Bảo, võ tướng dưới trướng Khổng Dung. Theo hồi mười một ‘Tam quốc diễn nghĩa ‘ ghi lại, hắn xuất chiến đánh không lại Quản Hợi, bị Quản Hợi một đao chém ngã ngựa."
Tôn Vũ nghe NM01 giới thiệu xong liền sợ Tông Bảo đi chịu chết vô ích, hắn vội vàng đứng ra nói: "Khổng đại nhân, xin hãy để cho ta xuất trận đi. Tông Bảo tướng quân… tốt nhất là đừng đi."
"Thế nào? Xem thường ta sao?” Tông Bảo giận dữ. Xem ra tính tình nàng rất hay cáu kỉnh. Nàng gàovề phía Tôn Vũ: "Đừng ỷ mình là khách thì có thể nói bậy, nhìn ta đi chém cái đầu chó của Quản Hợi."
Vừa nói xong, Tông Bảo cũng không đợi Khổng Dung phân phó liền chạy xuống cửa thành. Nàng dẫn theo hai nghìn tinh kỵ binh, gọi lính mở cổng thành, tự mình xông ra ngoài. Khổng Dung cũng không ngăn cản nàng. Khổng Dung hiểu rõ tính cách của Tông bảo, người này luôn tự cho mình là đúng, người khác khuyên bảo gì cũng không nghe. Cho dù có ngăn cản nàng cũng sẽ sinh lòng oán hận, không bằng để cho nàng ra ngoài thử một chút.
Tôn Vũ vừa rồi chủ động xin đi khiêu chiến Quản Hợi, Khổng Dung cùng mọi người đều biết Tôn Vũ có bản lĩnh, không thấy có gì kỳ quái, chỉ có Mi Trinh núp ở sau lưng Vũ An Quốc lại kinh ngạc. Nàng không nhịn được hé mặt ra từ phía sau lưng Võ An Quốc, tò mò hỏi: "Ngài định xuất chiến ư? Ngài là nam nhân mà?"
"Ừ? Mà ta là nam nhân thì sao?” Tôn Vũ nghi hoặc hỏi.
"Nam nhân… thì... thì không biết võ tướng kỹ." Mi trinh nghiêm túc trả lời: "Người mang quân ra khỏi thành thì chẳng khác gì tự sát."
A, Tôn Vũ khẽ mỉm cười, cũng không giải thích. Lúc này Tông Bảo đã chạy ra khỏi thành, sắp đối chiến với Quản Hợi, Tôn Vũ nào có thời gian nói chuyện với Mi Trinh.
Tông Bảo nhanh chóng bày một tiểu trận ở trước cửa thành, chuẩn bị cùng Quản Hợi chiến đấu. Khổng Dung không khỏi lắc đầu, nói với Tôn Vũ: "Tôn tướng quân, phiền ngài lặng lẽ bám theo nàng. Nếu Tông Bảo có gì không ổn, xin hãy cứu nàng. Người này tính tình tuy xấu nhưng tâm địa không xấu."
Tôn Vũ gật đầu, mặc vào khôi giáp mà Khổng Dung tạm thời cho cấp cho hắn, mượn lấy đại chùy của Võ An Quốc, lưng đeo tam thạch đại cung, ngang hông treo một túi tên. Hắn cười nói: "Ta đến giúp Tông Bảo tướng quân”.
Nói xong hắn liền chạy xuống chân thành, cưỡi con ngựa trắng của mình xông ra ngoài trà trộn vào trong hai nghìn kỵ binh của Tông Bảo.
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK