Mục lục
[Dịch] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-----o0o-----Tên của Tôn Vũ rời khỏi dây cung, Vu Cấm đã thầm hô không ổn. Những người khác có thể không biết nhưng nàng quanh năm luyện tập với cung tên thế nào lại không nhìn ra uy lực của mũi tên này.

Lực của ngũ thạch đại cung hoàn toàn vượt qua nhị thạch đại cung kèm theo tác dụng “Cung tướng” của Vu Cấm. Mũi tên xé gió mang theo tiếng u u nói cho Vu Cấm biết một tên này lợi hại hơn nàng nhiều.

Cầu vồng trắng lướt qua. “Bùng!”. Mũi tên đuôi lông sói của Tôn Vũ đã ngập vào trong tấm chắn.

Đám binh sĩ nhãn lực tốt nhìn kỹ: “Oa! Ngay cả đuôi tên cung chìm vào trong thuẫn

Quả nhiên, kình tiễn của Tôn Vũ bắn ra hoàn toàn chìm vào trong mộc thuẫn, chỉ để lại một lỗ sâu hoắm tren mặt thuẫn. Nhìn trong lỗ ngây cả đuôi têm cũng không thấy. Nhưng Vu Cấm bắn ra vừa rồi vẫn còn để lại đuôi tên... Không cần biết Tôn Vũ xuyên qua mấy tấm thuẫn nhưng chắc chắn số lượng phải hơn Vu Cấm nhiều.

Lần này binh sĩ Tào quân sĩ liền choáng váng! Trái lại binh Từ Châu thì phá lên cười ha ha.

"Đi đếm xem bắn thủng mấy tấm?" Quân Từ Châu đánh trống reo hò.

Mầy người phụ trách đặt thuẫn bài đều là quân Tào quân, lúc này thấy đã chắc chắn thua nên có chút sợ hãi không dám đi đếm, tiến thoái lưỡng nan trông hết sức khôi hài.

Vu Cấm dù sao cũng là đại tướng có khí độ, nàng vung tay lên nói: "Không cần bận tâm đến ta, nhanh đi đi!"

Binh sĩ Tào quân nghe vậy mới từ từ đi đến đống thuẫn, cẩn thận đếm rồi báo cáo: "Mười cái..."

"Oa!" cả binh sĩ Từ Châu lẫn quân Tào đều nhịn không được kinh hô lên.

Nghe thấy mười tấm, Tôn Vũ trong lngof thở phào nhẹ nhõm. Tuy hắn biết rõ hơn phân nửa là mình thắng nhưng vẫn lo lắng uy lực của ngũ thạch đại cung không hơn được võ tướng kỹ. Nhưng thực tế lúc này đã chứng minh ngũ thạch đại cung còn tốt hơn nhiều. Tôn Vũ thầm nghĩ: với lực tay của ta bây giờ không chỉ kéo ngũ thạch cung, không chừng thất thạch cung cũng được. Nhưng cung tượng bình thường không thể chế tạo được loại cung này, xem ra phải tìm được "Công thần" mới chế ra dược. Về sau mình cần phải lưu ý.

Tôn Vũ bắn thủng mười tấm, Vu Cấm chỉ bắn thủng năm tấm, ai cao ai thấp không cần phải nói ra. Quân Từ Châu lớn tiếng reo hò, trái lại Tào quân ai cũng đều buồn bực cúi đầu.

Hạ Hầu Đôn liếc nhìn Vu Cấm, con mắt phải phiền muộn nhấp nháy, bỉu môi nói: "Tôn tướng quân ức hiếp người! Rõ ràng huynh có thể bắn tên mạnh như thế mà cố ý lừa chúng ta." Nàng niệm tình cũ ở Hổ Lao quan, rất thân thiết với Tôn Vũ, kết quả Tôn Vũ chạy tới phá, hơn nữa còn dùng thủ đoạn lừa các nàng. Hạ Hầu Đôn không vui trong lòng, con mắt duy nhất đã ngân ngấn nước mắt.

Khục khục, bắt nạt tiểu la lỵ quả thật áy náy. Tôn Vũ chảy mồ hôi! Có điều chuyện làm xong đã không cách nào thay đổi. Hắn buông tay nói: "Lần này việc gia quyến nhà họ Tào bị giết thực sự không phải lỗi của Đào Khiêm, đều là do tên Trương Khải kia thấy hơi tiền nổi máu tham. Ta giết ả coi như là giúp Tào gia báo thù. Sự tình chỉ có thể tính là thiên tai nhân họa, không nên đổ lỗi lên đầu dân Từ Châu. Mạnh Đức tỷ tỷ dấy binh tới nhuộm người ta thành ngũ sắc quả thực không đúng, không thể nói ta tới phá hoại."

Hạ Hầu dẩu miệng nói: "Nhuộm thành ngũ sắc thì có gì, lại không có giết bọn họ... Được rồi, ta nói cũng không được. Hiện tại bắn cung thua, hôm nay bên ta không kiến lập doanh trại nữa."

Nàng nhấp nháy mắt, nước mắt lưng tròng nói: "Tôn tướng quân xấu lắm, không để cho chúng ta lập trại. Đêm nay lại phải ngủ bờ ngủ bụi rồi... Ư ư, ta không thích ngủ trong bụi cỏ, có rất nhiều sâu bọ bò tới bò lui!"

Khục, không được rồi, ta áy náy tới cực điểm rồi. Tôn Vũ vội vàng quay đầu ghìm ngựa về thành, ngang ngạnh quăng một câu: "Bây giờ muội không phải tiểu cô nương nữa, là tướng quân rồi. Nếu đã là tướng quân thì không nên sợ rắn rết sâu bọ."

Hạ Hầu Đôn cắn môi, gật gật đầu.

"Thu quân, ngày mai gặp lại." Tôn Vũ siết ngựa, dẫn Từ Hoảng, Tào Báo cùng binh sĩ Từ Châu trở về thành. Mới vừa đi vào trong thành, dân chúng Từ Châu đã ầm ầm reo hò: "Oa, Tôn tướng quân Thần tiễn vô song."

"Lý Sơ Kỳ tiên sinh, không, Tôn Tầm Chân tiên sinh là thần tượng của ta..."

"Tầm Chân... Thiếp là tiểu Đào Hoa ở Di Hồng viện thành bắc. Ngài tới đây thiếp sẽ không lấy tiền..." Còn chưa nói hết câu Mi Phương trong đám đông giận dữ hét lên: "Tiểu Đào Hoa? Ngươi dám quyến rũ muội phu ta?"

"..."

Đám người im lặng.

Mi Phương hiển nhiên là bá vương ở Từ Châu, tiểu Đào Hoa đã chuồn đi rất xa rồi.

Không ngờ lại có một cô gái kêu lên: "Mi Phương! Tiểu Đào Hoa sợ ngươi, tiểu Hạnh ta không sợ. Mấy hôm trước ngươi mới bị bêu xấu ở Ba Vương lâu, bị người quét sạch mặt mũi, bây giờ còn dọa được ai? Tầm Chân đại soái ca chớ để ý đến người đàn bà chanh chua kia, tiểu Hạnh không chỉ miễn phí cho ngài, còn cung cấp... Đặc thù... Thù... Phục... Vụ... A!" Tiếng nói ỏn ẻn ngọt ngào làm lòng người ngứa ngáy, hiển nhiên là một danh kỹ thanh lâu.

Tôn Vũ trong lòng run lên, thiếu chút nữa ngã ngựa xuống đất. May mà sau khi tới tam quốc sau mỗi ngày đều sống giữa vòng vây của nữ nhân, khả năng chống đả kích đã tương đối mạng nên hắn mới đứng vững.

Nhưng mà Tôn Vũ vừa vất vả ổn định lại, hắn đã nghe Mi Phương hét lớn: "Ngươi có thể cung cấp phục vụ đặc thù được cái gì chứ? Hừ hừ, ngươi là nữ nhân ta chẳng nhẽ không phải? Nhưng thứ kia ta cũng biết! Lão thụ bàn căn, thiên nữ tán hoa, lão hán đẩy xe, Quan Âm tọa liên..."

"Ngươi biết cái rắm, chắc chỉ nghe qua tên những chiêu thức này chứ gì?" Tiểu Hạnh cười to nói: "Làm gì có kinh nghiệm phong phú như lão nương."

"Hừ!" Mi Phương cười lạnh nói: "Ngươi không biết có thiên tài trên đời này sao? Những thứ này ta chỉ nghe tên là sẽ rồi! Nếu không ngươi tới Mi phủ, ta làm với muội phu cho ngươi xem!"

Phụt! Lần này Tôn Vũ thực sự ngã ngựa rồi. Hắn vội vàng kêu NM01 quan sát trong đám đông tìm Mi Phương rồi chay qua nhấc cổ nàng lên như xách gà con, nói: "Cô không phải muốn làm người tốt hay sao? Giữa bàn dân thiên hạ cãi nhau với nữ tử phong trần làm gì? Còn nói mấy lời như thế! Theo ta đi về nhà."

Nói cũng lạ, Tôn Vũ vừa ra tay Mi Phương liền dịu dàng lại như mèo con, không ầm ĩ náo loạn nữa.

Vốn là Tôn Vũ thắng lợi trở về, Đào Khiêm còn muốn đến nói lời cảm tạ rồi thương lượng với hắn nên ứng phó với Tào quân thế nào. Kết quả Mi Phương làm ầm ĩ như thế, mọi người đều lau mồ hôi nhìn Tôn Vũ, nghĩ thầm: "Vợ của ngươi không phải là Mi tam tiểu thư hay sao? Thế nào Mi nhị tiểu thư lại cung cấp phục vụ dặc thù cho ngươi... Đây là tình huống gì? Khục khục, mi gia thật phức tạp, người ngoài chúng ta xem không hiểu."

Đào Khiêm không tiện đi tới, đành phải đứng nhìn xa xa.

Tôn Vũ lau mồ hôi, xin lỗi Đào Khiêm: "Đào đại nhân, hiện tại Tào quân không dám làm loạn rồi. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đến thương nghị với ngài cách đối kháng Tào quân, bây giờ về nhà xử lý một ít việc trước."

Đào Khiêm cũng không biết nên khuyên cái gì, cười khổ nói: "Được rồi, ngươi mau về đi. Để Mi Phương náo loạn một hồi nữa không biết Từ Châu biết thành cái gì rồi."

Tôn Vũ xách cổ Mi Phương hấp tấp chạy về Mi phủ, ném nàng vào trong đại đường: "Ta không quản được cô, chờ tỷ tỷ trở cô về giả quyết." Vừa rồi lầm náo loạn ở cửa thành như vậy Mi Trúc chắc chắn đã biết, một lúc nữa trở về nàng sẽ xử lý bà cô này. Tôn Vũ nhìn thấy nàng là đau đầu, chẳng muốn để ý đến nữa.

Trời tối, vầng trăng khuyết treo cao cao bên trên, Tôn Vũ nằm trên giường trở tới trở lui, trong lòng nghĩ đánh trận này có đáng gia hay không. Trước đây đối thủ của mình đều là kẻ xấu, trong lòng chẳng có chút áy náy nào cả. Mhưng lần này lại là quân đội của meo meo mắt, làm sao ra tay độc ác được chứ? Đêm nay nếu như Hạ Hầu Đôn tuân thủ lời hứa, một tiểu la ly như nàng không có doanh trướng chỉ đành ngủ bờ ngủ bụi, thật là đáng thương!

Tôn Vũ đứng dậy đi ra tiền viện, lấy một cái túi trong xe ngựa ra. Nó được thiết kế phỏng theo túi ngủ hành quân vừa mềm lại vừa ấm. Tôn Vũ nhảy lên con ngựa trắng phóng đến cửa tây thành trong đêm tối. Binh sĩ gác đêm trông thấy Tôn Vũ liền mở cửa thành cho hắn.

Tôn Vũ phóng ngựa đi phía tây, quân Tào đang ngủ lung tung trên bình nguyên. Bởi vì không có doanh trại nên mọi người đều ngủ trên mặt cỏ, binh khí và giáp trụ bày lung tung bên cạnh. Mấy đội tuần tra ban đêm cầm đuốc đi vòng quanh đám binh sĩ này.

Trông thấy Tôn Vũ một mình một ngựa chạy tới, lính tuần khẽ kinh hãi, khẩn trương dò xét: "Ngươi là Tôn Tầm Chân? Ngươi tới làm cái gì?"

Tôn Vũ giơ ngủ túi lên, thở dài nói: "Ta mang túi ngủ tới cho Hạ Hầu Đôn tướng quân."

Lính tuần tra đâu chịu tin hắn, tất cả nhìn hắn chằm chằm như lâm đại địch. Nếu như không phỉa Tôn Vũ đến một mình chỉ sợ Tào quân đã đánh kẻng gọi mọi người dậy rồi. Binh lính cho rằng hắn là tiết sứ nên mới không náo loạn lên.

Chỉ chốc lát sau, lính tuần tra gọi Vu Cấm tới! Nàng ôm quyền với Tôn Vũ, than thở: "Tôn tướng quân không phải giúp Đào Khiêm hay sao? Chạy tới tặng đồ có phần không tốt."

Tôn Vũ cũng thở dài nói: "Vu tướng quân, chuyện này... Ta có một phu nhân là người Từ Châu... Khục khục."

Vu Cấm lắc đầu nói: "Được rồi, ta không nói chuyện này nữa. Hai bên giao binh là chuyện khác, chủ công của chúng ta rất yêu thích tướng quân, cũng không cần phải coi ngài là địch nhân. Mời vào trại... Ơ, mời ngồi xuống đây đi." Nàng thuận miệng mời vào trong doanh trại nhưng bây giờ không có trại, chỉ đành giống quân Tào ngồi trên cỏ... Chuyện này còn không phải Tôn Vũ làm hại?

Hai người bối rối, nhưng Tôn Vũ vẫn cầm túi ngủ đi vào.

Vu Cấm nhẹ giọng nói: "Nói chuyện nhỏ một chút, Hạ Hầu Đôn tướng quân và Điển Vi tướng quân đều ngủ rồi. Đánh thức bọn họ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang