-----o0o-----Phía sau thái thú Đào Khiêm là quan viên văn võ Từ Châu.Tôn Vũ không biết ai trong đám người này. Trong liên minh quân phản Đổng Trác, Tôn Vũ chỉ chú ý đến mấy chư hầu nổi danh, hắn không để ý đến Đào Khiêm, càng không thể nào để ý đến đám tướng lĩnh thủ hạ của bà. Nhưng những người này rất nhanh liền sẽ biết đến mình, bởi vì mình sắp biểu diễn trước mặt bọn họ một phen.
Đương nhiên thời điểm biểu diễn không phải bây giờ! Tôn Vũ dán một bộ râu giả, tô đậm lông mi, hóa trang thành một thương nhân thô hào. Bởi vì Đào Khiêm cũng tham gia liên minh quân phản Đổng Trác nên Tôn Vũ sợ có người nhận ra mình.
Phia trước đoàn xe Tào gia có một lão thái bà ăn mặc sặc sỡ bước xuống. Bà ta và Đào Khiêm chắp tay vấn an với nhau, xem ra lão thái bà này chính là Tào Tung rồi. Không ngờ trong thế giới này, ngay cả Tào Tung, cha Tào Tháo, cũng biến thành lão thái bà. Không biết phụ thân của nàng rốt cục là ai.
Thừa dịp Đào Khiêm mang theo quan viên văn võ nghênh tiếp Tào gia, xe ngựa của Tôn Vũ không ai chú ý đến đi vào trong thành Từ Châu.
Quả thật là một tòa thành phồn hoa sầm uất. Chỉ thấy trên đường ngựa xe như nước, người đi như dệt vải. Cửa hàng hai bên đường mọc san sát. Các loại thương điếm cái gì cần có đều có, cái thì bán công cụ, cái thì bán son, bán vải vóc, bán vàng, đồ trang sức... Mặt khác người bán hàng rong cũng đông nghịt, bán đồ ăn, bán thịt, bán kẹo đường hồ lô...
Tôn Vũ mua cho mỗi người một xâu kẹo đường hồ lồ. Trương Bạch Kỵ và Mi Trinh đều sinh ra trong nhà phú hào, đối với thứ này cũng không có cảm giác gì. Thái Sử Từ sống trong gia cảnh nghèo khó nên ăn mứt quả thiếu chút nữa khóc ra nước mắt. Từ Hoảng thì nhăn mặt lại, trong lòng cảm thấy ăn rất ngon, nhưng mà vừa ăn vừa lên tiếng ca thán: "Thật khó ăn, ta không thích ăn cái thứ này."
Ôi trời! Tôn Vũ tức giận nói: "Không thích ăn thì trả lại cho ta! Ta ném đi cho rồi."
Từ Hoảng xoay người lại, quay lưng về phía Tôn Vũ nói: "Tuy khó ăn nhưng lương thực quý giá không thể bỏ đi. Ta cố gắng nuốt xuống là được rồi."
Ta choáng váng! Cô ăn ngon cứ việc nói thẳng là ăn ngon thì sẽ chết à? Cái loại người gì kỳ quặc? Tôn Vũ vô cùng buồn bực.
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường phố náo nhiệt. Mi Trinh có chút kích động, vài lần thiếu chút nữa nhảy xuống xe ngựa, đều bị Tôn Vũ giữ lại. Dưới sự chỉ dẫn của Mi Trinh, xe ngựa từ từ đi tới trước cửa Mi gia.
Đây là một đại viện điển hình của nhà phú gia thương nhân. Khí thế hiển lộ không thể nghi ngờ. Cửa lớn được sơn son thiếp vàng, vòng cửa bằng đồng bóng loáng lòe lòe. Hai con sư tử đá dương nanh múa vuốt hai bên cửa, rất có khí thế. Đối diện cánh cửa là một bức điêu khắc thi ca, xem ra Mi gia tuy là thương nhân nhưng cũng muốn học đòi văn vẻ.
Tôn Vũ cười hì hì nói với mấy cô gái: "Đến nổi rồi, chúng ta chuẩn bị đại náo Mi gia. Có điều... thân phận mọi người đều phải sửa lại. Từ giờ trở đi, tên ta là Lý Nam, tự... Sơ Kỳ, có ý là trút giận. Mi Trinh là đại phu nhân của ta. Trương Bạch Kỵ làm bộ là đại nha hoàn của ta, Thái Sử Từ là tiểu nha hoàn. Từ Hoảng... Khụ khụ, mời cô làm thiếp thân hộ vệ của ta."
"Vì sao muốn sắp đặt như vậy?" Mi Trinh hiếu kỳ hỏi.
Tôn Vũ cười nói: "Hì hì! Chủ yếu là để hiển lộ rõ ràng thân phận của tra. Mang theo một đám mỹ nữ lão bà nha hoàn, còn có mỹ nhân hộ vệ, thân phận tự nhiên sẽ cao thêm một bậc, trước mặt tỷ tỷ nàng càng dễ dàng diễu võ dương oai. Đúng rồi, nàng đeo khăn che mặt lại, đừng để ngay từ đầu bị người ta nhận ra."
Mi Trinh chỗ hiểu chỗ không. Có điều nàng biết rõ Tôn Vũ có đủ loại võ tướng kỹ, muốn lấy lại thể diện cho mình thật đơn giản nên nàng nhất nhất làm theo sự sắp đặt của hắn. Nàng lấy một chiếc khăn che kín mặt mình lại.
Tôn Vũ sai Trương Bạch Kỵ đi tới cửa hàng văn phòng tứ bảo mua một chiếc bút long thật lớn, to bằng cổ tay, chấm đẫm mực rồi hắn đến bức tường phía trước Mi gia, vung vẩy bút viết mấy chữ nghuệch ngoạc: "Cự thương Hà Bắc Lý Nam đến đây khiêu chiến kỹ năng tính toán với Mi gia! Dám tiếp chiến hay không?"
Mấy chữ này rất khó coi, bức tường của Mi gia mà không tẩy rửa thì coi như bị hủy hoại. Tôn Vũ viết xong lại bảo Thái Sử Từ đi mua một cái thanh la, đứng trước cửa Mi gia gõ vang “Keng keng keng keng”. Âm thanh khiến mọi người đinh tai nhức óc.
Ầm ĩ như thế một hồi, hàng xóm láng giềng đều kinh động chạy lại đây. Một đám đông đứng trước cửa nhà Mi gia xem náo nhiệt. Chỉ thấy Tôn Vũ với bộ râu xấu xí đang đắc ý kêu lớn vào trong nhà Mi gia: "Người nhà họ Mi nghe đây, ta là cự thương Hà Bắc Lý Nam, toán thuật vô song, các ngươi dám ra đây cùng ta so tài hay không?"
"Hả, đúng là đồ bệnh tâm thần. Một gã đàn ông lại dám ngang nhiên khiêu chiến toán thuật với người nhà Mi gia?" Đám đông kêu lên.
"Ngươi không biết ‘Châu toán’ của nhị tiểu thư Mi Phương nhanh đến mức nào sao?"
"Ngươi chẳng lẽ không biết thần kỹ ‘Tâm toán’ của đại tiểu thư Mi Trúc lợi hại thế nào hay sao?"
"Bị điên mất rồi!"
"Đồ ngu! Nam nhân không võ tướng kỹ thì đấu sao lại hai tiểu thư Mi gia."
Đám người vây quanh đều chửi rủa Tôn Vũ là đồ tâm thần. Tôn Vũ cũng không quan tấm đến mấy kẻ giáp ất bính đinh này, chỉ dương dương tự đắc kêu gào vào trong nhà Mi gia.
Lão bộc gác cổng Mi gia đi ra, nhìn thấy bức tường bị viết chằng chịt lên thì tức giận hét lớn: "Cái đồ khốn khiếp nhà ngươi chết chắc rồi. Ngươi đừng có chạy, chờ ta đi vào gọi người."
Tôn Vũ hì hì cười nói: "Cứ từ từ mà gọi, đừng nôn nóng! Ta không chạy đâu."
Chỉ chốc lát sau, lão gác cổng gọi ra một đám người. Những người này đều là giữ nhà, hộ viện gì gì đó. Bọn họ ào ào kéo ra vây Tôn Vũ cùng bốn cô gái ở giữa. Một cô gái từ trong đám người bước ra. Nàng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mặt nhọn, môi mỏng, nhìn khá xinh đẹp nhưng bộ dạng có vẻ đanh đá, tính tình không tốt lắm.
Cô gái lớn tiếng mắng: “Người nào dám đến Mi gia dương oai diễu võ? Muốn đọ toán thuật? Hừ hừ, bước ra để Mi Phương ta xem nào."
Ồ, thì ra cô gái này chính là Mi Phương? Theo sử sách ghi chép, người này không có tài năng gì, lại không hợp với Quan Vũ, sau lại đầu hàng Đông Ngô hại Quan Vũ chết trận ở Mạch thành, quả thực là nhân vật phản diện. Tôn Vũ không có hảo cảm với nàng, hừ hừ nói: "Ồ, cô chính là Mi Phương nổi danh với ‘Châu toán’ đó sao?"
"Đúng vậy! Ngươi là kẻ đã viết bậy lên tường nhà ta à, có muốn chết không?" Mi Phương một tay chống nạnh, đanh đá kêu lên.
Tôn Vũ lạnh lùng cười, học bộ dạng kiêu ngạo của Từ Hoảng nói: "Ta là cự thương Hà Bắc Lý Nam, lần này đi ngang qua Từ Châu, nghe nói hai tỷ muội Mi gia tính toán rất lợi hại nên muốn tới khiêu chiến. Sợ rồi sao?"
"Phì!" Mi Phương nhổ nước miếng: "Ta là nữ nhân có võ tướng kỹ, sao phải sợ nam nhân? Ngươi cũng đừng làm trò cười ở đây nữa, ngoan ngoan đền tiền bức tường này đi. Hừm... Tổng cộng là hai mươi kim. Sau khi đền xong thì quỳ xuống dập đầu cho ta năm mươi cái, ta sẽ thả ngươi đi. Nếu không ta kêu người đánh cho ngươi sống dở chết dở!"
-----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK