Mục lục
[Dịch] Thần Mộ II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên không vô cùng u ám, không biết từ bao giờ, vầng dương đã mất bóng, không phải mây đen hay ma vân che kín mà chỉ là một màu đen lan tràn, như thể sắc trời vốn thế.

Trong vô tận hắc ám, hao con ngươi như hai ngọn núi vô cùng băng lãnh, phát ra hàn ý thấu cốt lóe sáng.

Không có gương mặt hay đầu, chỉ có hai điểm lãnh quang!

Nhưng người ở dưới dù vận dụng thiên nhãn thông, mở thiên mục ra cũng không nhận ra điều thần bí trên vòm trời đen ngòm kia.

“Gào...”

Đầu ma tính Thần Chiến đã sống lại, nhanh chóng phục hồi sức sống, vô tận ma khí cuồng mãnh bùng lên, khí thế khiến người ta kinh tâm động phách, xứng danh ma trung chi ma!

Đôi mắt băng lãnh chợt mở bừng, hai dải hào quang phát ra như hai tia sét, xé toang hư không. Tứ tổ dừng bước trước đầu Thần Chiến một quãng, hơi trù trừ, nhìn thủ mộ lão nhân rồi nhìn đôi mắt thần bí trên không với vẻ ngưng trọng, sau cùng từ hư không tiến tới chỗ đầu Thần Chiến.

Thần Nam lơ lửng cạnh chiếc đầu, hai mắt mơ hồ, kích động hô lên: “Phụ thân…”

Chiếc đầu như ngọ núi chậm rãi quay về phía hắn, thần sắc băng lãnh trong mắt dần tan đi, tỏ vẻ nghi hoặc xen lẫn mê mang.

“Hài tử của ta…”

“Đúng vậy, con là Thần Nam, phụ thân, lẽ nào người quên con?”

Toàn thân Tứ tổ kim quang vạn đạo, lạnh tanh nói với Thần Nam: “Hài tử đến đây, cháu là đệ thập nhân của Thần gia, ta sẽ không làm tổn thương cháu, không được đến gần chiếc đầu quá, bằng không nó sẽ hủy diệt cháy.”

“Ngươi nói láo, đó là phụ thân ta.”

“Y là phụ thân cháu nhưng đã nhập ma. Năm ngàn năm trước, ngay cả mẫu thân cháu suýt nữa bị giết, vì sao phụ thân cháu lại bỏ bản thể, phân ra thân thể thần tính? Vì y không thể khống chế ma tính! Ma thân này tuy đã bị phong ấn năm ngàn năm nhưng ma tính chưa tan bao nhiêu, y sẽ biến thành một sát lục ma vương, mau lại đây.”

Khó nói được ma tính hay thần tính Thần Chiến mới là hóa thân.

Thân thể ma tính Thần Chiến là bản thể nhưng nguyên thần lại bị phân hóa, còn lại ham muốn giết chóc vô cùng. Thân thể thần tính Thần Chiến tụ lại chính là hóa thân nhưng tình cảm lại là bản nguyên.

“Không, phụ thân sẽ không thương tổn ta, mẫu thân đã đánh thức linh thức của ngươi được, vì sao ta không thể.” Thấy thân nhân, lòng Thần Nam lại run lên.

Vô cực kim thân của Tứ tổ sáng rực thần quang, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nói với Thần Nam: “Lúc đó thần tính của phụ thân cháu vẫn còn, hiện tại không có, chỉ còn ma tính, mau lại đây.”

Đôi mắt từ chiếc đầu như ngọn núi loé lên hai đạo hào quang băng lãnh, ngưng tụ thành lưỡng đạo thần kiếm chém vào Tứ tổ. Dù có vô cực kim thân, lão cũng không dám ơ hờ tiếp đón, để lại tàn ảnh trên không, lách sang một bên.

Chiếc đầu lại nhìn Thần Nam, vẻ lạnh lẽo tan biến, ánh mắt hiện lên nét nhu hòa, khẽ gọi: “Hài tử….hài tử của ta… ta cảm giác được tiếng gọi của máu mủ…”

“Phụ thân...” Thần Nam nghẹn ngào, Thần Chiến do ma tính chủ đạo, tuy quên quá khứ, còn mỗi ý muốn giết chóc nhưng trong lòng vẫn còn sợi thân tình chưa bị cắt đứt, cảm ứng được sức mạnh của huyết thống.

“Một vạn năm rồi, hài nhi không thể tận hiếu đạo, con cúi lạy người.” Thần Nam quỳ xuống trên không.

Một cỗ ma khí nhu hòa chầm chậm đỡ hắn dậy, trong mắt ma tính Thần Chiến, lãnh quang và nhu tình giao nhau.

“Hài tử… mau rời xa ta, ta không nhịn được muốn giết người. Gào…”

Tiếng ma khiếu chấn thiên vang lên khiến thinh không rung động, ma tính Thần Chiến sau cùng cũng tỉnh lại.

Mái tóc dài như dòng thác đen nhánh tung bay cuồng loạn khắp trời, hư không bị chấn vỡ, Thần Nam bị một cỗ sức mạnh nhu hòa bao lấy, đẩy ra xa tắp.

Ma tính Thần Chiến phát cuồng.

Ngoài xa, thủ mộ lão nhân thần tình ngưng trọng nhìn đôi mắt thần bí trên không, lão chầm chậm bay lên đối diện.

Tứ tổ không do dự gì, nhanh chóng lao tới tấn công chiếc đầu.

Tuy không có tay chân nhưng chiếc đầu vẫn đầy nét kiêu ngạo, mái tóc dài vũ động như dòng song tử vong quét ngang tầng không, kéo thành những dải tàn ảnh đáng sợ.

Tứ tổ như đúc thành từ hoàng kim, tuy bị mái tóc quét trúng, văng xa mười mấy dặm nhưng không bị thương nặng nề, toàn thân lại cháy lên thần hỏa rực rỡ, thoáng chốc biến mất, ảo hóa ngay cạnh chiếc đầu, hai đạo kim quang bài sơn đảo hải nhanh chóng ập vào mắt Thần Chiến.

Thần Nam cảm giác nặng trĩu trong lòng, Thần Chiến tuy mạnh nhưng đây chỉ là một chiếc đầu, không có tay chân nên mất đi những đòn công kích mạnh nhất.

“Soẹt.”

Hai mắt Thần Chiến bắn ra hai đạo ma kiếm chặn đứng sức mạnh bài sơn đảo hải đoạn há miệng gầm vang, vô tận ma khí như biển lớn tràn lan, che kín Tứ tổ, hất lão văng xa mấy ngàn trượng.

“Không thẹn là đệ cửu nhân của Thần gia chúng ta.” Tứ tổ có vô cực thể chất đặc thù, lời lẽ không lộ ra chút tình cảm nào, nói như chiếc máy nhưng ai cũng thấy lão vô cùng trọng thị Thần Chiến.

“Ma thể ở đâu?” Thần Chiến ngửa mặt hú vang.

Mặt đất rung lên như xảy ra địa chấn, Ngũ tổ tiến tới, thần thể cao nhập mây phát ra kim quang, nhuộm đầu huyết tích, hiện rõ mười mấy vết thương đáng sợ, tâm tạng bộ vị bị đâm thủng, nhiều chỗ thấy hở cả xương hoặc bị xuyên hẳn qua.

Ngũ tổ ôm một thi thể tan nát, thân thể bị xé tan, tứ chi phân ly, máu nhuộm đỏ mặt đất, là ma tính Thần Chiến không đầu.

Thần Nam vô cùng kinh hãi, thân thể run lên, suýt nữa ngã xuống.

Ngũ tổ tuy thắng lợi nhưng không vui vẻ tý nào, lão biết trường đại ác chiến giờ mới bắt đầu.

Tàn thể của Thần Chiến lão ôm trong tay không chịu khống chế, rung lên rồi phát ra ô quang kinh nhân, hất văng lão, tứ chi và lồng ngực như năm ngọn núi nhỏ lao tới chỗ chiếc đầu.

“Bình.”

Như Ngũ Nhạc lay động trời xanh.

Tất cả va vào nhau tổ thành vô đầu ma thân, đoạn cái thế ma thể bay lên, lao vào chiếc đầu.

“Ầm.”

Tiếng nổ vang vọng, vô tận ma khí che kín mặt đất, tầng địa ngục mười bảy triệt để chìm vào hắc ám, tiếng gầm khí tráng sơn hà trỗi dậy, màn đen mới tan dần.

Vô tận ma khí phảng phất như sóng biển tràn vào Thần Chiến, cái thế ma thể cao lớn hoàn mỹ hoàn tất tụ lại, sừng sững như ngọn núi đỉnh thiên lập địa.

Hai mắt ma tính Thần Chiến phát ra lãnh quang, tựa hồ không có tình cảm nhân loại, lãnh mạc vô tình cực độ.

Y không nói gì, rảo bước tiến đến phía Ngũ tổ.

“Tiểu Chiến, xem ra cháu không thể quay đầu…” Ngũ tổ than: “Xé thân thể cháu là ta cũng bất đắc dĩ…”

Hồi đáp lão là một quyền bá tuyệt thiên địa, tốc độ của ma tính Thần Chiến nhanh đến không tin nổi, quyền vừa phát, thân thể cao lớn đã biến mất, xuất hiện ngay trước mặt Ngũ tổ.

Ngũ tổ tuy biết ma thể mạnh đến mức khiến lão e dè nhưng không chịu kém hơn ngay từ đòn đầu tiên, vung bàn tay như ngọn núi chống đỡ.

“Bình.”

Không trung tan vỡ như sao trời lấp lánh rơi xuống, thân thể khổng lồ của Ngũ tổ văng xa tít, đập tan mặt đất phía xa.

Thần Chiến đứng yên, mái tóc đen tung bay cuồng loạn, cái thế ma thể uy thế lăng nhân!

Ma tính Thần Chiến sau khi huyền công bát chuyển mạnh đến đáng sợ, vượt hơn dự liệu của Tứ tổ, cả hai lao tổ không nói gì, lao thẳng vào Thần Chiến.

Thần Nam tuy còn hơi lo lắng nhưng không còn như lúc trước, hắn tin vào phụ thân, Thần Chiến đã chân chính tụ lại, sẽ phát huy được trăm phần thực lực của ma thể, không bị động như lúc trước nữa.

Thần gia tam đại cao thủ kịch liệt giao phong, tuy có hai người thân thể cao nhập mây nhưng động tác còn nhanh hơn cả chớp, để lại đạo đạo tàn ảnh trên không, phá toái phiến phiến hư không, không ai nhìn rõ thực thể của họ, chỉ thấy dải sáng đập vào mắt.

Cao thủ đẳng cấp trên tranh đấu, vạn năm khó thấy, mạnh như các Thần Vương, bọn Quang Minh thần, Hắc Ám đại ma thần cũng lần đầu chứng kiến, họ đứng ngoài xa, chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Trường đại chiến này mà phát sinh tại Nhân gian hoặc Thiên giới, không biết sẽ hủy diệt bao nhiêu sinh linh, phạm vi của tam đại cao thủ quá rộng, trong phạm vi mấy ngàn dặm đều chìm xuống, nham tương dưới đất phun lên.

Hiện tại bọn Quang Minh thần tự hỏi không biết thiên địa đại kiếp vạn năm trước do những cao thủ cỡ này gây ra diệt thế? Tuy hơi hoang đường nhưng hoàn toàn có thể.

Nửa thời thần sau, tiếng ma khiếu cuồng bá trải vạn dặm, truyền khắp tầng địa ngục mười bảy, ánh mắt Thần Chiến như điện, mái tóc cuồng loạn nhuộm đầy huyết vũ, giơ cao thân thể Ngũ tổ, xé làm đôi.

Thân thể cao mấy ngàn trượng của Ngũ tổ kim quang ảm đạm, tàn thể không ngừng run lên, huyết thủy phun trào như vô số dòng thác rải xuống đất.

Tình cảnh vô cùng kinh nhân.

Tứ tổ kinh nộ, vô cực kim thân lấp lóe, để lại từng đạo tàn ảnh trên không, thaóng chốc lướt đi mấy ngàn trượng, cuồng bạo tấn công Thần Chiến.

Thần Chiến quăng tàn thể bị xé làm hai của Ngũ tổ, đại chiến Tứ tổ.

“Bình.”

Một đòn cái thế ma quyền đánh tan mặt đất, ấn Tứ tổ ngập xuống mấy ngàn trượng, chìm vào nham tương cuồn cuộn trào lên.

Thần Chiến đứng sừng sững giữa thiên địa, hai mắt băng lãnh vô cũng, trận đại chiến khốc liệt dường như không mảy may ảnh hưởng.

“A...”

Tàn thể của Ngũ tổ gầm lên thống khổ, hai nửa va vào nhau, lại khôi phục nguyên dạng, cao thủ như lão đã đạt mức thể phách vạn cổ nan diệt, không có thủ đoạn đặc thù, đừng hòng hủy diệt được.

Đồng thời Tứ tổ từ dưới đất bay lên, toàn thân sáng lóe kim quang, rũ sạch mọi nham tương bám vào.

“Tiểu Chiến, cháu thật khiến ta hoảng sợ.” Ngũ tổ thở dài, hai mắt xạ ra hàn quang: “Xem thân thể hoàn chỉnh của cháu có chịu nổi pháp tắc của ta không. Nghịch không loạn trảm!”

Không gian quanh Thần Chiến đột nhiên sụt xuống, xuất hiện một không gian đa tầng trùng điệp, năng lượng từ không gian bí ẩn này sắc như thần đao, chém vào thân thể Thần Chiến, định cắt nát.

Đương nhiên vừa nãy Thần Chiến không đầu bị thủ đoạn này cắt nát, hiện tại Ngũ tổ lại thi triển.

Dao động kinh hồn từ không gian thần bí khiến Thần Nam ở ngoài xa cũng rùng mình, đủ thấy đáng sợ đến đâu, Thần Chiến ở giữa cơn phong ba đương nhiên còn chịu áp lực mạnh hơn.

Thủ mộ lão nhân không có ý định xuất thủ tương trợ, vẫn lạnh lùng nhìn đôi mắt khổng lồ trên không.

Lần này “Nghịch không loạn trảm” của Ngũ tổ bị chú định thất bại, cái thế ma thể của Thần Chiến không bị tổn hại gì, mà phát ra ô quang chói lọi, triệt để phá tan không gian trùng điệp, tất cả chìm vào yên lặng rồi hư không khôi phục nguyên dạng.

Thần Chiến vẫn đứng sững, sắc mặt Ngũ tổ nhợt nhạt, lùi lại mười mấy bước.

“Tử tịch quy hư!” Tứ tổ quát vang.

Không gian ảo diệt, quay về nguyên thủy, hỗn độn mênh mang bao phủ Thần Chiến.

Nhưng thoáng chốc, từ trong hỗn độn truyền ra dao động đáng sợ, hỗn độn nát tan như biển gầm núi lở, ma thể cao lớn đứng sững trên không.

Ngũ tổ và Tứ tổ nhìn nhau, đều tỏ vẻ hoảng sợ, họ biết ma tính Thần Chiến hoàn chỉnh cực kỳ đáng sợ nhưng không ngờ đến trình độ này.

“Nghịch không loạn trảm!”

“Tử tịch quy hư!”

Ngũ tổ và Tứ tổ đồng thời quát vang, dốc hết sở năng, liên hợp thi triển những pháp tắc sánh cùng thiên địa.

Thần Chiến không trầm mặc nữa, hai mắt tỏa sáng như điện, ung dung thi triển pháp tắc độc đáo của mình.

“Vạn - Cổ - Giai - Không.”

Lời vừa dứt, Ngũ tổ và Tứ tổ hét lên kinh hãi, họ cảm giác thời gian trôi đi, cảm giác khó tả đè nặng trong lòng khiến họ hoảng sợ hét lên.

“Không…”

“Không…”

Nhưng tất cả đã muộn, thời gian thật sự quay ngược.

Thân thể Ngũ tổ và Tứ tổ nhanh chóng biến hóa, thoáng chốc cả hai như trải qua vạn năm.

Tứ tổ cao một trượng tan biến, chỉ còn lại một hài đồng vàng chóe cao nửa thước, vô cùng hoảng sợ nhìn tứ phía, khua khua hai tay, cơ hồ không tin vào mắt mình.

Ngũ tổ cao nhập mây cũng không còn, một hài đồng khoảng ba tuổi, mũm mĩm như búp bê xuất hiện, tựa hồ vô cùng kinh sợ, lớn tiếng gầm lên: “Thần Chiến, ngươi…ngươi làm gì bọn ta?” Tuy lão rất phẫn nộ nhưng giọng nói giống hệt hài đồng, so với Ngũ tổ thần uy cái thế lúc trước khác nhau một trời một vực.

Tình cảnh tuy đáng cười nhưng không ai cười nổi, những cao thủ quan chiến ngoài xa nín khe, Vạn Cổ Giai Không quá đáng sợ.

Quả nhiên có thể nghịch loạn thời không, cải biến thời gian.

Thử hỏi ai đỡ nổi?

Mạnh như thủ mộ lão nhân cũng động dung, lẩm bẩm: “Đúng là bá đạo.” Đoạn lại cười vang: “Ha ha…hai lão tiểu tử các ngươi càng ngày càng trẻ, đúng là hạnh phúc của đời người, có mấy khi được quay lại thế này, những các ngươi lại được tắm trong hạnh phúc hồi thơ trẻ, ha ha…”

Hiện trường chỉ mình lão cười nổi, ai nấy đều bị pháp tắc của ma tính Thần Chiến chấn trụ.

Hồi lâu sau, Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long tỉnh lại đầu tiên.

“Grào... ha ha, hai tiểu đệ đệ khỏe không?” Lão du côn bay tới với vẻ bất thiện.

Ngũ tổ và Tứ tổ kinh nộ vô cùng, định thịt lão du côn nhưng thể nội trống không, pháp tắc cũng không thi triển được.

Long Bảo Bảo nhắm tít mắt lại, bay vòng quanh Tứ tổ thân thể vàng óng, cả hai cùng màu vàng nên nhìn khá giống nhau.

Thần Chiến cũng bay lên, vẫy tay, thần kiếm ngàn trượng luyện hóa từ Kinh Thiên kiếm chủ bay tới, y cầm kiếm chỉ vào đôi mắt thần bí trên không.

Kiếm ở trong tay, bát phương vân động, hỏi thiên hạ ai mới là anh hùng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK