“Ầm.”
Trong đại hợp cốc rung chuyển, hai ngọn núi cao ngất bật lên, phát ra tiếng ầm ì như sấm, hai ngọn núi cũng tỏa rạng kim mang, chầm chậm bay lên.
Thần Nam và Tử Kim thần long vô cùng chấn kinh, quả thật không tin nổi.
Hơn nữa biểu hiện của Long Bảo Bảo quá kỳ lạ, bình thường nó vẫn thích giả làm thần côn, nhưng trong lúc tình thế không rõ ràng này nó lại có bộ dạng y hệt thần côn. Bất quá lần này không chỉ có vẻ bề ngoài mà tư thế thần thánh của nó khiến tín đồ trung thành nhất của Quang Minh giáo hội cũng kính nể.
Nó đứng nghiêm trang trong quang trụ ở trung ương tế đài, đôi hoàng kim tiểu trảo tử liên tục vẽ hình chữ thập, lẩm bẩm: “Thần dạy, có sớm chiều ắt có phân chia, cần cả muôn vì sao sáng…”
Hai ngọn núi nổi lên, cách mặt đất hơn trăm trượng, dấy lên sóng khí ào ào khiến mọi tảng đá dưới đất trở nên cuồng bạo. Bất quá không thể tạo thành thương tổn với bọn Thần Nam, càng không thể xuyên qua kết giới của cổ lão tế đài ảnh hưởng tới tiểu long.
Hai ngọn núi bay cao dần, gió lốc dưới mặt đất yên tĩnh lại, đại hợp cốc biến mất, duy có tế đài vẫn ở nguyên vị.
Màu sắc hai ngọn núi chuyển từ vàng nhạt sang hoàng kim, hào quang chiếu sáng thiên địa như hai ngọn kim sơn. Sau cùng chúng dừng yên trên không, nhưng thần thánh kim quang càng sáng rọi.
Cùng lúc, quang trụ vàng rực từ tế đài phía dưới đột nhiên bùng lên trên không, như dòng suối sóng nước mênh mang tụ về hai ngọn núi.
Thời gian trôi đi, khi quang trên không liên tục nổ vang, từ một dòng suối nhỏ trở thành dòng sông vàng chóe rồi hóa thành đại hà gầm gào, lan tràn đến hai ngọn núi.
Lúc đó hai quang trụ thông thiên mới phát ra ánh sáng như sóng biển, từ bốn phương tám hướng ào ào tràn tới, tụ về hai ngọn núi.
Cả hai đỉnh núi gần như dung hóa, liên tục ảo hóa thành các loại hư ảnh, mãi đến khi hai tiếng long ngâm phá tan hư vô hỗn độn, dấy lên âm ba cuồn cuộn trên không, hư không phá toái liên tục, hai long ảnh rợp trời điên cuồng vũ động.
Long ảnh khổng lồ chiếm cứ cả thinh không, chúng gầm gào, đuổi theo nhau, múa tít như làn gió trên cao. Dải sáng vàng rực bao quanh chúng, tô thêm vẻ thần bí, hùng mạnh, nếu lộ ra trước mắt thế nhân chắc sẽ khiến ai nấy há hốc mồm.
Thể tích của chúng quá lớn.
Tử Kim thần long cảm giác dù mình có hiển hiện chân long thân hơn hai trăm trượng cũng không so được với một kim trảo của hai đại vật trên không.
“Grào… ô ô ô ...” Con rồng du côn hú lên nhưng rồi líu lưỡi.
“Đúng là tổ tông của tổ tông… thật quá khoa trương… miên miên bất tuyệt mấy ngàn trượng, một chiếc vảy cũng không kém long đại gia. Ngao ngao ngao ... ô ô ô ... lại còn là ngũ trảo hoàng tộc ...”
Nó kinh hãi đến độ không nói thành lời.
Thần Nam càng kinh dị, lẽ nào hai ngọn núi vốn là thần long bị phong ấn? Thật không tin được.
Cương phong cuồng mãnh từ trên không quét xuống mặt đất, tức thì cát bay đá chạy, vô số cự thạch bị cơn lốc xoáy cuốn lên không trung.
“Thần linh long!”
Thần Nam hô lên, sau cùng cũng phát hiện hai đại vật trên không đều có một đôi thần long dực, đôi cánh màu vàng rợp trời, hoàn toàn trải không biết sẽ chiếm bao nhiêu dặm vuông. Cơn lốc cuồng bạo dưới đất bị thần long dực dấy lên.
Phệ thần thú kêu lên nghèn nghẹt, man thú dám xé các chủ thần nhưng lúc này lại trở nên nhu thuận như tiểu miêu tiểu cẩu, tỏ vẻ cung kính với hai con thần linh long chiếm nửa thinh không.
“Đúng là tổ tông của tổ tông…đây… đây… không phải Thiên Long sao?” Tử Kim thần long ấp úng, lộ vẻ không tin: “Lẽ nào có quan hệ với tiểu đậu đinh?”
“Grào...”
“Grào...”
Tiếng gầm động trời. Hai đại vật uốn lượn long thân, rải xuống phiến phiến kim quang, rồi đột nhiên đáp xuống.
Uy lực hùng hồn, dao động năng lượng đáng sợ khiến mặt đất rung lên, Thần Nam và Tử Kim thần long vội lui lại.
Long Bảo Bảo trên cổ lão tế đài hình như không nghe thấy gì, vẫn thành kính lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên hào quang thuần tịnh nhất.
Hai con thần linh long che kín nửa tầng không đang hứng về mục tiêu là Long Bảo Bảo, chúng hướng đầu xuống đập vào tế đài.
“Chết tiệt.” Thần Nam đại nộ, Đại Long đao và Liệt Không Kiếm thoát khỏi tay hóa thành hai đạo thanh mang lao vào hai con thần linh long.
Hai con thần linh long mấy ngàn trượng động tác quá nhanh, đuôi còn ở trên mây mà đầu đã hạ xuống thấp, sắp đập vào cổ lão tế đài.
Đại Long đao ảo hóa thành bản thể trên không, nửa con rồng nổi lên, uyển chuyển như có linh hồn, vừa thấy hai con thần linh long liền giảm tốc rồi dừng lại trên hư không. Liệt Không Kiếm cũng đã hóa thành xuyên thiên thú, đứng ngang hàng với Đại Long đao, lạnh lùng nhìn hai con thần linh long.
“Grào...”
“Grào...”
Hai con rồng cùng phát ra tiếng gầm chói tai, hai long đầu đập mạnh vào bức tường ánh sáng bên ngoài tế đài.
Không sai, là đập vào.
Vừa chạm vao, đầu hai con thần linh long nhanh chóng co lại, long thân vũ động bên ngoài không biến hóa gì, vẫn che kín nửa tầng không.
Thần Nam cả kinh thất sắc, không hiểu sao Đại Long đao và Liệt Không Kiếm lại để cho hai con thần linh long tiến xuống tế đài mà không ngăn cản.
Đoạn long thể mấy ngàn trượng của hai con thần linh long từ trên không giáng xuống tế đài như dòng sông uốn khúc.
“Grào... xong rồi, đáng thương cho tiểu đậu đinh, sắp bị đánh nát thành tương thịt.” Con rồng du côn có vẻ không nhẫn tâm. Lúc này Thần Nam cũng bó tay, phệ thần thú vẫn gầm lên bất an.
Nhưng quái sự xảy ra, hai con thần linh long mấy ngàn trượng tiến xuống tế đài nhưng hề phá hủy mà liên tục co lại, lúc kim quang khắp trời tan đi, chúng hóa thành nhỏ như Long Bảo Bảo, liên tục bay lượn trên tế đài.
Từ xa nhìn lại như có ba Long Bảo Bảo, trong đó có một tiểu thần côn đang thành kính lẩm bẩm và hai liên tục bay lượn quanh như hài đồng ranh mãnh.
Chuyện này…
Biến hóa kinh nhân này khiến Thần Nam tắt tiếng, con rồng du côn cũng há hốc mồm, không dám tin vào sự thật.
Quái sự còn tiếp diễn, hai tiểu long hoạt bát khả ái đang bay lượn đột nhiến tỏa sáng chói thành hai dải kim quang rồi đột nhiên tiêu tán trên không trung, hóa thành một phiến kim vụ, nhanh chóng ngưng tụ thành một đôi thần long dực, lóe lên hai đạo hư ảnh, tiến vào trong thần long dực mà Long Bảo Bảo có sẵn, lại bùng lên hào quang chói lòa.
Biến hóa quá đột nhiên, không ai ngờ hai ngọn núi lại hóa thành thần long dực nhập vào thân thể tiểu long. Quả thật không lý giải nổi.
Chỉ có man thú tựa hồ thần phục hơn, càng cung kính với tiểu long ở trên tế đài.
Từ xa nhìn lại, thần dực của tiểu long đã khác, màu sắc rõ ràng hơn, kim quang sáng chói mắt. Nhưng nó vẫn không biết gì, vô tri vô giác lẩm bẩm khiến người ta hận không thể tóm cổ nó, buộc phải tỉnh lại.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến tiểu thần côn tỉnh khỏi cơn mê. Cổ lão tế đài đột nhiên sập xuống, nó vẫy vẫy đôi cánh hoàng kim, kêu lên kinh hãi: “Thần dạy, địa chấn sao?”
“Ầm.”
Tế đài sập xuống, kim quang sáng lên, trong đống đá đổ nát lộ ra hai chuôi kiếm màu vàng dài mấy trượng, tuyệt đối nặng đến mấy vạn cân.
“Grào... không tin được, lại có thần binh bảo nhận xuất thế sao?” Tử Kim thần long định tiến lên nhưng bị Thần Nam ngăn lại, hắn đoán rằng đó là cơ duyên của tiểu long, không nên nhúng tay vào.
“Choang.”
“Choang.”
Hai lưỡi tuyệt thế lợi kiếm từ dưới đất vọt lên, dài cả trăm trượng, toàn thân sáng chói kim quang, lưỡi kiếm sắc lẹm phát ra hàn ý, lan tỏa khắp vùng thiên địa.
Tiểu long giật nảy mình vội lắc lư tránh qua một bên, đôi mắt tỏ vẻ mơ hồ.
“Thần dạy, thánh kiếm sắc thật, lớn thế này thì ai vũ động nổi?”
Hai cây hoàng kim thánh kiếm tựa hồ có linh tính, nghe thế liền bay vút lên, chẻ tan phiến phiến hư không rồi hóa thành lưỡng đạo kim long, dấy lên mây gió ào ào. Sát khí xung thiên, lãnh ý thấu cốt cùng thần mang chói lòa khiến chúng càng thêm bất phàm.
“Grào...”
“Grào...”
Hai tràng long khiếu vang lên chín tầng trời, hai đạo kim ảnh nhanh chóng hướng xuống tiểu long ở dưới.
“Thần thánh ơi.” Lúc này Long Bảo Bảo béo tròn như quả bóng lại trơn tuột như con lươn. Vù một tiếng, lao đi mấy trăm trượng.
Nhưng hai đạo kim sắc thần long như bóng theo hình, thoáng chốc chạm vào đầu nó.
“Ai da, thần dạy, ta sắp giải thoát.” Long Bảo Bảo như hài tử bị dọa, ré lên.
Nhưng kết quả lại trái ngược, hai lưỡi hoàng kim thánh kiếm không đâm vào đầu nó mà hóa thành kim vụ, ngưng tụ thành hai cây long giác sáng rực, gắn lên trán nó.
“Ai da, ta không muốn chết.” Tiểu thần côn tựa hồ bị dọa nạt, không biết hai cây thánh kiếm đã dung nhập vào long giác mà nhắm mắt kêu ầm lên: “Cứu mệnh, ta không muốn chết… Thần Nam, con lươn mau cứu ta.”
Tử Kim thần long đờ ra, hồi lâu mới gào lên: “Grào... không tin được, ông nó chứ. Cơ duyên thế này sao lão long ta không có phần. Ta đoán không sai thì đó là Thiên Long dực và Thiên Long giác.”
Thần Nam vừa bực vừa buồn cười nhìn Long Bảo Bảo, tiểu thần côn quả nhiên thần bí.
“Bình.”
Long Bảo Bảo nhắm mắt đợi chết quên cả vẫy cánh, rớt thẳng xuống đất.
Nó mở mắt, tỏ vẻ hiếu kỳ: “Ồ, ta không chết.” Nó cúi xuống đưa đôi hoàng kim tiểu trảo tử lên xoa đầu.
“Long Bảo Bảo, không sao chứ?” Thần Nam thu lại Đại Long đao và Liệt Không Kiếm bay tới.
“Không sao, triệt để khôi phục rồi.” Tiểu long tỏ vẻ kinh dị cảm thụ biến hóa của thân thể, ấp úng nói: “Kì quái, ta thấy thể nội đầy sức mạnh…”
Thần Nam hơi hiểu ra, nói với nó: “Thử long dực và long giác xem nào.”
“Được,”
Tiểu long bay lên, đôi thần dực trải ra đoạn vẫy mạnh.
“Ầm.”
Một cỗ cuồng phong dấy lên, trong phạm vi mười mấy dặm tức thì sạch bách cát bụi, một miệng vực sâu hoắm xuất hiện, nhiều tảng đá nặng cả vạn cân bị cuốn lên không.
Đồng thời, lưỡng đạo quang nhận đan nhau giữa song giác của nó cắm xuống mặt đất theo hướng khác, hai vết nứt nhanh chóng lan dài, tiếng “lốp bốp” vang lên không ngớt.
Nó giật nảy mình rồi giữ vững thân hình, chỉ thấy một bên xuất hiện miệng vực mười mấy dặm vuông, một hướng khác xuất hiện vết nứt rộng mấy trượng, sâu không thấy đáy, vươn dài mười mấy dặm, nhìn xuống tối om.
Thần Nam cũng giật mình, tiểu long quá mạnh, dù hắn có thực hiện chưa chắc được như thế,
Long Bảo Bảo cũng có vẻ không tin, nhưng nó mơ hồ một chốc lại lẩm bẩm: “Hình như có thứ gì đó đang gọi ta…”
“Còn… còn nữa…” Con rồng du côn lắp bắp, chảy cả nước miếng.
“Tiểu long sẽ tụ lại Thiên Long chân thân?” Thần Nam nhìn nó, thầm suy đoán.