Mục lục
[Dịch] Thần Mộ II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên tầng không vùng di tích bị tàn phá này huyết quang xung thiên, vô tận oan hồn gào hét, sat khí cuồn cuộn, dao động sinh mệnh không ngừng tuôn ra,

Không hiểu đệ ngũ giới chư cường thật ra huyết sát bao nhiêu sinh linh mới mở được không gian chi môn thần bí đó. Đương nhiên đó là thủ pháp tàn nhẫn cực độ, dùng sinh linh sống làm vật tế mở đương thông hai hai giới, thủ đoạn máu tanh này khiến người ta phải rợn tóc gáy.

Phe Đức Mãnh vốn có năm đại thiên giai cao thủ, bất quá bị lão đại của Thái cổ thất quân vương phát cuồng diệt mất một, rồi bị thần bí cường giả được đánh thức đánh trọng thương một người nữa.

Đó là nguyên nhân khiến bọn Đức Mãnh tâm sinh độc kế, không dám cùng đối phương chiến đầu mà trút họa cho các cường giả Nhân gian giới hứng chịu cơn giận của các quân vương.

Lúc này bọn Đức Mãnh đang trấn thủ cạnh không gian chi môn sát khí xung thiên. Ai nấy đều ngưng trọng vô cùng nhìn vào khung cửa.

Lúc đầu, họ không định tử thủ mà theo kế sách của Đức Mãnh lợi dụng sức mạnh của Thần gia làm công cụ. Y biết Thái cổ thất quân vương còn hận Thần gia hơn, Thần Nam đã chém liền ba vị trong thất quân vương, mối hận này không đội trời chung.

Đức Mãnh cũng biển ở Nhân gian giới còn có thiên giai cường giả ẩn thân như Ma Sư, hoặc cao thủ kinh hồn ẩn thân trong Thần Ma lăng viên, người đã diệt hóa thân của Thanh Thiên.

Đức Mãnh vốn trù tính rằng khi lên Nhân gian giới sẽ lẩn đi, mặc cho các phe khác chiến đấu.

Nhưng sau cùng kế hoạch phải thay đổi, cả bọn phân tích xong đều thấy làm thế sẽ để kích nộ cường giả Nhân gian giới, dụng tâm của họ ai cũng nhìn ra, chưa biết chừng Ma Sư và Thần bí thanh niên đáng sợ kia sẽ trực tiếp tim họ thanh toán.

Lão đại Lâm Đạt quyết định tử thủ không gian chi môn, đây là chướng ngại thiên nhiên, nếu giữ tốt có thể tạo thành trọng thương cho đối thủ, lúc đó đợi người Thần gia tới sẽ nắm được thế chủ động, mà cũng không đến nỗi triệt để kích nộ Nhân gian giới.

Nhưng do ý kiến nội bộ không thống nhất, họ chần chừ khá lâu, để cho lão đại Sở Tương Ngọc của Thái cổ thất quân vương tiến thẳng tới.

Lâm Đạt tuyệt đối là thiên giai cường giả cấp cao, nên nhớ trong quá trình chiến đấu, luôn là y ra tay chặn Sở Tương Ngọc lại. Ở đệ ngũ giới, y cũng được coi là thần thoại cao thủ, kẻ mạnh nhất sau thời Thái cổ.

Nhưng đối diện với Thái cổ đệ nhất quân vương đang dần hồi phục, y dần không chống nổi.

Ở trước không gian chi môn này, Sở Tương Ngọc thể hiện rõ khía cạnh cuồng bạo của mình, được hai vị cổ quân vương trợ lực, suýt nữa y đánh bật được phòng thủ của bọn Lâm Đạt.

Nhưng vì không thể toàn lực xuất thủ nên ba người Sở Tương Ngọc lại bị bức lùi vào không gian chi môn.

Đương nhiên ba vị Thái cổ quân vương không đến nỗi tay trắng, họ đánh trọng thương Pháp Tổ, vốn bị bọn Đức Mãnh lôi kéo đến đây, và một cường giả của phe này hôn mê, mất hết chiến lực.

Lúc Thần Nam cầm phương thiên họa kích lao tới, song phương đang giằng co nhau.

Thấy tình huống không tệ như tưởng tượng, tâm tình hắn vẫn không nhẹ hơn chút nào, âm trầm nhìn Đức Mãnh, sát khí vô tận tràn ra không trung, mái tóc dài của hắn tung bay như ngọn lửa đen ngòm.

Một cỗ “thế” vô hình bao phủ Đức Mãnh, khiến y run rẩy, bầy không khí tại hiện trường càng khẩn trương.

“Thần huynh hiểu lầm rồi…” Đức Mãnh cố rặn ra nụ cười, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy giả dối.

“Đức Mãnh ngươi quá đáng thật.” Thần Nam đưa tuyệt thế hung kích ra, mũi kích sắm lẹm chỉ vào ngực Đức Mãnh, cự ly chỉ chừng nửa thước, sát khí lạnh tanh tỏa ra.

“Đúng là tuyệt thế thần binh, xem ra do khối tuyệt thế thần thiết trong truyền thuyết của đệ ngũ giới được Tùng Tán Đức Bố đúc thành cổ mâu uy chấn thiên hạ trước kia, nay thành chiến lợi phẩm của Thần huynh, luyện chế thành phương thiên họa kích lại càng lợi hại hơn.” Lão đại Lâm Đạt phe Đức Mãnh bật cười giải vây: “Thần huynh, sớm đã được nghe đại danh, mười lăm năm trước chúng ta từng liên thủ đối địch, hôm nay lại đến giây phút như vậy, được kề vai tác chiến với nhân vật như huynh, đúng là việc vui lớn của đời người.”

Pháp Tổ đã trọng thương đến cạnh Thần Nam, tỏ ra vô cùng sầu não, tự nhiên bị Đức Mãnh kéo vào, kết quả trở thành vật tế thần, thương thế tuy không quá nghiêm trọng nhưng cần nghỉ ngơi một thời gian.

“Thần huynh cẩn thận, Sở Tương Ngọc vô cùng đáng sợ.” Pháp Tổ định đi nhưng cảm giác bị một cỗ “thế” vô hình bao phủ, hiển nhiên bọn Lâm Đạt không muốn y ra đi.

Lâm Đạt tuy có ý hóa giải mâu thuẫn với Thần Nam nhưng bị một người cùng phe phá hỏng. Người này tên Mã Tư, tỏ ra hết sức bất mãn với việc Thần Nam dùng phương thiên họa kích chỉ vào Đức Mãnh, không nén được, cất giọng âm dương quái khí: “Thần huynh không thấy cầm ngọn hung kích này giơ lên mãi mà không mệt sao, nên đặt xuống, bằng không lại không kịp đâu.”

“Ngươi tưởng ta không dám?” Thần Nam lạnh tanh hỏi.

“Ta nói ai người đó tự biết, lời không thể nói bừa, người cũng không thể chém linh tình.” Mã Tư lạnh lùng trào phúng, gã cho rằng Thần Nam từng giết ba vị Thái cổ quân vương, Sở Tương Ngọc xuất hiện tất là đại địch của Thần gia, giờ nên lựa lời mà hợp tác, sao lại vô lễ như vậy?

Thần Nam dùng hành động thực tế đáp lời, trực tiếp phá nát hư không, chém vào Đức Mãnh, hung kích lạnh lùng chém đứt tay trái Đức Mãnh.

Đức Mãnh quá hiểu Thần Nam, lúc Mã Tư nói xong, y cũng nhanh chóng tránh luôn, đưa tay ra đỡ tránh bị chặt làm đôi. Y biết lúc sức mạnh bản nguyên của thời không thi triển ra, Thần Nam sẽ nhanh tới mức không tưởng tượng nổi.

Thần Nam không truy kích Đức Mãnh, phương thiên họa kích lại bổ thẳng vào Mã Tư, sức mạnh của không gian và thời gian tác dụng lên hung kích, không gian liền bị nhốt chặt, thời gian gia tóc, thoáng chốc hắn chặt Mã Tư không phòng bị thành hai mảnh.

Tuyệt thế hung kích lắc mạnh, thân thể Mã Tư nát tan.

Lâm Đạt và Đức Mãnh vội thi triển đại thần thông ngăn lại, chặn được đòn tất sát của Thần Nam.

Mã Tư kêu lên thảm thiết, hợp thân thể lại, toàn thân phát ra “thế” cực mạnh, nộ hỏa dâng lên cực điểm, gã không sao tưởng nổi Thần Nam dám xuất thủ trong tình huống đó.

“Chết tiệt, ta phải giết ngươi.” Mã Tư phẫn nộ gầm vang, định tử chiến với Thần Nam.

“Lão nhị, đại địch trước mắt, đừng xung động, vừa nãy là đệ không đúng, đã gây hấn với Thần huynh.” Lâm Đạt giữ lại khiến gã không thể động đậy.

“Nhị ca đừng gây loạn, là đệ sai trước.” Đức Mãnh tuy cũng bừng lửa giận nhưng chưa đến lúc trở mặt với Thần Nam, đành giả bộ khuyên giải, ngấm ngầm nháy mắt với Mã Tư.

Hung kích trong tay Thần Nam chỉ thẳng vào Mã Tư, toàn thân phát ra vô tận sát khí.

Ý tứ rất rõ: Ngon thì qua đây.

Khoa trương và cuồng vọng cực điểm.

Mã Tư suýt nữa ngất xỉu vì tức giận, nhưng sau cùng liếc nhìn Lâm Đạt và Đức Mãnh, gã cũng nén được.

Thần Nam cũng nhận ra, trong tình huống này có chém nát thân thể họ cũng không dám lật mặt, có thể xả được cục tức này, sao lại không thực hiện?

“Nếu là hiểu lầm, ta sẽ tìm hiểu sau.” Lời Thần Nam suýt nữa khiến Mã Tư thổ huyết, “Đức Mãnh huynh, thả Không Không và Y Y ra, ta không muốn chúng bị cuốn vào trường thị phi này.”

Đức Mãnh đành mặt dày nói: “Tiểu đệ là sư phụ của chúng đúng là không ổn, đệ vốn định ngờ lão đại Lâm Đạt chỉ dạy chúng nhưng nếu Thần huynh không vui thì để chúng tùy ý quay về. Bất quá, hai hài tử này hoạt bát quá mức, vào trong nội thiên địa của đệ liền quậy lung tung, chỉ nửa ngày đã khiến đệ khó chịu, không biết phải làm sao, quả là những hài tử tiềm lực vô cùng.”

Đức Mãnh mở nội thiên địa ra, chợt kêu lên thê thảm, suýt nữa hôn mê.

“Oa, Đức Mãnh thúc thúc đến rồi, thúc đúng là người tốt.”

“Đức Mãnh thúc thúc hay thật, lại có nhiều lễ vật quý như thế.”

Y Y và Không Không nhảy loạn xạ trong vùng nội thiên địa tan hoang. Tiên cảnh trong đó không thành hình dạng gì nữa, đủ thấy hai nhóc tì chiếm được không ít tiện nghi.

Sắc mặt Đức Mãnh xanh lét.

Không phải vì nội thiên địa bị hai hài tử quậy tan tành mà vì địa vực ngoài rìa từng được y bố trí mười mấy đạo phong ấn đã bị mở sạch.

Bị phong ấn trong đó là những hạt giống sức mạnh bản nguyên của nội thiên địa, tất cả đều không cánh mà bay.

Đó là những hạt giống trong nội thiên địa của các cường giả đã chết được Đức Mãnh thu thập lại qua vô vàn tuế nguyệt. Y định lúc khôi phục đỉnh cao sẽ luyện hóa, triệt để dung nhập vào nội thiên địa của mình để tiểu thế giới mở rộng vô hạn. Nhưng những hạt giống bản nguyên của cường giả đó, toàn bộ… bị hai tiểu quỷ nuốt sạch.

Năm xưa, Thái cổ thất quân vương vì chiếm tàn phá thế giới mới lên Nhân gian giới đại chiến với “Thương Thiên”, bảy người họ có một bí pháp, cả bảy đều thu thập hạt giống sức mạnh bản nguyên trong nội thiên địa của các cường giả đã chết để tăng tu vi bản thân.

Những gì Đức Mãnh thu được tuy còn lâu mới bằng tàn phá thế giới nhưng cũng là bảo tàng cực lớn.

Không ngờ tâm huyết ngày xưa bị hai tiểu quỷ hủy sạch, thật khiến y phát cuồng.

Thần Nam muốn cười vang, hắn tất nhiên cảm ứng được biến hóa của chúng, trong tiểu thiên địa của hai nhóc tì đầy linh khí, nội thiên địa đang mở rộng gấp nhiều lần, tiềm lực hùng hồn này đợi chúng luyện hóa dần.

Hai tiểu quỷ biết mình lấy được bảo tàng, trơn tuột như chạch chạy đến bên Thần Nam.

“Oa, con nhớ cha quá, ôm con nào.” Y Y cười đắc ý như tiểu tinh linh, lao vào lòng hắn.

Không Không cũng không chịu kém, trèo lên vai hắn, cổ linh tinh quái làm mặt xấu với Đức Mãnh: “Thúc thúc, đa tạ nha, không đùa nữa, cha đến tìm rồi, chúng cháu về đây.”

Y Y tỏ vẻ ngây thơ, vô hại, nháy mắt cảm tạ: “Đức Mãnh thúc thúc, đa tạ món lễ vật đó.”

Trong một sát na, sắc mặt Đức Mãnh liên tục biến đổi, y do dự có nên lật mặt ngay không nhưng sau cùng nén được, quyết định sau này sẽ triệt để luyện hóa hai tiểu quỷ, thu hồi lại bảo tàng.

Thần Nam cũng cảm giác được sát ý của Đức Mãnh, trong lòng hắn cũng cười lạnh, để rồi xem ai giết ai.

Hắn quăng hai tiểu quỷ tinh nghịch vào nội thiên địa, nghiêm trọng cảnh cáo không được quậy nữa.

“Oa, cha à, nội thiên địa này mới là bảo bối, hơn hẳn chỗ lộn xộn đó của Đức Mãnh, hơn cả tiểu thế giới của chúng con. Ở đây có sức mạnh cực kỳ hùng hồn, tựa hồ là một bảo tàng bị vùi sâu.” Hai tiểu quỷ kêu lên kinh ngạc.

Thần Nam rất hài lòng với nhãn quang của hai nhóc tỳ, đồng thời những gì chúng nói đã cảnh tỉnh hắn, có thời gian nên luyện hóa tàn phá thế giới đó.

“Ầm.”

Tiếng nổ vang lên.

Phảng phất nưh trời xoay đất chuyển.

Một tiếng quát vang khắp Nhân gian và Thiên giới: “Ai dám đấu cùng Sở Tương Ngọc ta?”

Đệ nhất nhân trong Thái cổ thất quân vương lại xông ra, tuy tên có chữ Ngọc nhưng toàn thân như được đúc từ hắc thiết, thể phách tráng kiện ánh lên màu đen sẫm, lấp lánh u quang đáng sợ.

Y tay không đứng tại không gian chi môn, toàn thân như một món thần binh sắc bén nhất.

Tứ tổ, Ngũ tổ và Nam Cung Tiên Nhi đã tới, hợp thể giữa Đạm Đài Tuyền với Mộng Khả Nhi bao phủ một tầng hào quang mông lung cũng tới.

Đại chiến kinh hồn sắp nổ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK