Mục lục
[Dịch] Thần Mộ II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Nam chân đạp bái tướng đài, đứng trên cao vạn trượng, ma khí cuồn cuồn tỏa ra bốn phía, toàn bộ trời đất rung chuyển

Bái tướng đài đã mở rộng ra đến chu vi trăm trượng, một cỗ năng lượng bàng bạc vô cùng mạnh mẽ bành trướng ra ngoại, áp lực khổng lồ giống như cả bầu trời ép xuống mặt đất, toàn bộ khoảng thế giới dường như lúc nào cũng có thể bị hủy diệt.

Bầu trời một màu u ám, hắc sắc ma khí vô cùng vô tận, từ từ bao phủ cả bầu trời, ánh mặt trời sắp biến mất, dường như ma chủ muốn xua quân chiếm đóng nhân gian.

Cả thế giới đó dường như biến thành một thế giới chết, sinh khí từ từ biến mất, tử vong khí tức bao trùm, lan tỏa đến từng ngóc ngách của không gian.

Nhưng, khi cả khoảng không gian đó hoàn toàn chìm trong bóng tối vô tận, khi tử khí trao trùm trời đất, một đạo quang hoa bảy màu đột nhiên bừng sáng lên giữa bóng tối, từ trên cao, bái tướng đài phát ra một đạo quang hoa rực rỡ lóa mắt. Khi rơi vào cảnh giới cuối cùng của tử vong, tử vong khí tức từ bái tướng đài từ từ yếu đi, nó từ từ sinh ra từng đợt sinh mệnh khí tức.

Tử cực thành sinh.

Quang hoa rực rỡ, giống như thiểm điện, từ từ khai phá cả khoảng không hắc ám. Bái tướng đài rộng trăm trượng và Thần Nam đứng trên đó, đều bạo phát ngàn vạn đạo hào quang, soi sáng cả phiến đại địa.

Tử khí vẫn còn bao phủ, nhưng sinh khí đã cuồn cuộn sinh ra, mạnh mẽ lan tỏa, muốn bao phủ lên từng ngóc ngách nhỏ nhất ở đó

Sinh tử cân bằng

Tử cực đến sinh, sinh cực đến tử, sinh tử luân hồi, một sự cân bằng vi diệu.

Bái tướng đài phát tán hào quang rực rỡ, đồng thời bên ngoài cũng bao phủ một lớp ma khí dày đặc. Thần Nam im lặng đứng bất động trên đài cao, giống như một bức tượng được điêu khắc bằng kim cương nham, giống như là đã tồn tại từ thời viễn cổ vậy.

Lúc này bản thân hắn cũng không rõ, vì sao tâm cảnh của hắn lại bình tĩnh như vậy, những cảm giác kinh ngạc, hoài nghi trước đó được giải trừ hết. Bây giờ hắn thật bình yên, dường như phát hiện ra rằng bản thân hắn cần phải xuất hiện tại nơi đây. Dường như ngàn vạn năm trước hắn đã từng đứng tại đây.

Đột nhiên, bái tướng đài chợt động.

Nó mang theo Thần Nam di chuyển trên không đến phía trên Thần ma lăng viên, bên dưới là vô số thần ma mộ.

Đồng thời, các nấm mồ thần ma cũng đang đại loạn.

Vừa rồi, thần ma mộ xếp thành hàng đã sụp xuống, giữa các mộ phần xuất hiện những bàn tay trắng toát, hoặc những bộ xương âm u, chỉ là tất cả đều diễn ra trong im lặng, không có một chút âm thanh nào.

Nhưng vào lúc bái tướng đài đem theo Thần Nam bay đến phía trên Thần ma lăng viên, dần dần hạ xuống, toàn bộ các ngôi thần ma mộ bỗng sôi lên.

Từng tiếng gầm lớn truyền ra từ những ngôi mộ lâu đời, tiếng thần hống đáng sợ, tiếng ma khóc, dường như muốn xuyên qua trời đất, vang vọng tới tam giới lục đạo

“Hống……”

“Hống……”……

“oanh long long……”

Những bia mộ xếp thành hàng bị đổ xuống, mỗi ngôi mộ đều rung chuyển kịch liệt, các ác quỷ bị nhốt trong địa ngục dường như muốn thoát khỏi tù đầy, mặt đất rung lên ầm ầm, không ngừng chấn động. Các thần ma đã chết, những hồn phách chôn dưới đất dường như sắp thoát ra. Cả Thần ma lăng viên huyên náo ầm ĩ

Khí tức sinh tử, thần ma chi khí, vô cùng vô tận, lan tỏa mạnh mẽ, nhanh chóng bao phủ từng ngóc ngách của khoảng trời đất đó

Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm ngây cả người, dung nhan tuyệt mĩ trắng bệch ra, đôi mắt linh động chăm chú nhìn Thần ma lăng viên, đồng thời có chút chấn kinh không ngừng quan sát Thần Nam ở trên không. Nàng thật không hiểu, trước mắt xảy ra những cảnh tượng khủng bố như vậy, nàng chưa bao giờ nghĩ đến, thần ma đã chết hàng ngàn năm, làm sao lại có thể phát sinh động loạn thế này? Lẽ nào bọn họ muốn sống lại? Điều đó chẳng phải sẽ làm cho thiên hạ đại loạn hay sao?”.

Long bảo bảo chớp chớp mắt, tiểu quỷ còn đang nghĩ mình hoa mắt, dùng đôi trảo nhỏ màu hoàng kim dụi dụi mắt, sau đó lầm bầm như người bị mộng du: “Quang minh đại thần côn tại thượng, ngẫu mễ đầu phát tại thượng! Rốt cục là có chuyện gì..cái thế giới này…thật là điên rồ. Những lão quái vật đã chết này chẳng lẽ lại muốn hồi sinh? Ta không tin, lẽ nào các người định mang theo oán niệm vô tận sống lại? Ta dùng thân phận chí tôn của Đại đức đại uy bảo bảo thiên long yêu cầu lão quỷ cac ngươi mau chóng trở lại an tĩnh…”

Con rồng du côn vốn thích ăn nói linh tinh, lúc này cũng đột nhiên yên lặng, sắc mặt nghiêm trọng, hóa thành hình người đầu rồng, một mặt quan sát Thần Nam ở trên cao, một mặt trầm trọng quan sát từng ngôi thần ma mộ sụp đổ.

Tiểu Phượng Hoàng bị dọa đến chết khiếp, đậu xuống đầu Tử kim thần long, run rẩy nói: “ngẫu mễ đầu phát, ta chết mất…ta sợ

Trên những ngôi thần ma ma, vô số những bàn tay khua động, có cái máu thịt mơ hồ (tức là đã rữa ra, thịt vẫn bám trên xương), có cái còn trơ xương trắng, dập dờn như những cơn sóng, nhưng không có một thân ma thi thể nào nhảy ra khỏi mộ, mà đang giãy giụa, dường như có một sức mạnh khó có thể tưởng tượng đang cấm cố bọn chúng, làm bọn chúng không thể thoát ra được các ngôi mộ.

“Bùm:

Một tấm bia mộ cao lớn cuối cùng cũng sụp xuống, phần mộ bên dưới cũng đã vỡ tưng, một tiếng kêu hống vang khắp trời đất, chấn động màng nhĩ vang lên, một thân hình cao lớn nhanh chóng thoát ra khỏi phần mộ.

Đó là một viễn cổ đại thần có mười hai cánh trắng tinh, thân hình cao lớn như núi, phát ra một cỗ khí tức cường hoàng rộng lớn như đại dương.

Mái tóc dài màu vàng dưới ánh dương quang phát ra ánh sáng rực rõ, nhưng khuôn mặt bên dưới mái tóc thì vô cùng đáng sợ. Nửa khuôn mặt máu me be bét, lộ ra xương và răng trắng ởn. Nửa mặt bên kia da thịt còn nguyên vẹn, nhưng trắng bệch ra, phát ra từng trận tử khí, cặp mắt cũng trắng dã, bất động, không có chút sinh khí nào

Trước ngực lão là năm cái lỗ, xuyên từ trước ra đằng sau, nhìn qua mấy cái động này có thể thấy một trái tim vỡ nát treo trên lồng ngực, sớm đã ngừng đập

Viễn cổ thần không ngờ lại bị chết như thế. Không ngờ lão lại bị người ta tiêu diệt như thế. Một đòn trí mệnh, có thể tượng tượng hung thủ phải có pháp lực vô biên, tuyệt đối là một kẻ thông thiên triệt địa.

Viễn cổ thần linh cao lớn đó, phát ra uy thế vô tận, lão ngẩng đầu nhìn bái tướng đài trên cao, có chút do dự, muốn quỳ xuống bái lạy, nhưng lại có vẻ phi thường bất cam, cuối cùng lao lên, cất lên một tiếng gầm ghê rợn, sau đó bay lên không lao thẳng về phía Thần Nam.

Chính lúc này, hai hàng đại tự đỏ như máu nhìn ghê của người trên Bái tướng đài đột nhiên hiện lên giữa không trung.

“Triệu vạn sinh linh làm binh lính, trăm vạn thần ma làm tướng”

Hai câu đó hiện lên giữa không trung, cuối cùng giao thành hình chữ X, phát ra huyết quang vô tận

Viễn cổ thần linh đầu tiên từ thần mộ cổ lão thoát ra, bị bai hàng đại tự đỏ rực như máu giao nhau, ép xuống bên dưới

“Oành”

Một tiếng nổ vang lên, viễn cổ đại thần tan thành khói bụi, dưới hai hàng đại tự đỏ rực như máu, nửa điểm cũng không còn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK