Mục lục
[Dịch] Thần Mộ II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên không trung, Huyền Hoàng kỳ bay phần phật, lắc cả phiến thiên địa liêu xiêu theo.

Sát khí vô tận vàng rực che kín nơi nơi, dao động hùng hồn khiến cả trung ương cổ đại lục rung lên.

Vùng địa vực, núi non liên miên gần chiến trường hơn cả bị áp lực vô hình chấn tan.

Thanh thế hùng hậu cực điểm.

Thái cổ cự hung Huyền Hoàng sinh ra từ thiên địa huyền hoàng nhị khí, xuất thân đã có ưu thế hơn hẳn, cơ hồ là vĩnh hằng bất diệt chi thể!

Giờ lại thể hiện tu vi kinh nhân cũng không ngoài ý liệu của mọi người.

Bên dưới, mọi thiên giai cao thủ lui thật xa, đứng trên không quan sát tình hình.

Thần Chiến hiện tại chỉ là khía cạnh ma tính, không phải bản thể hoàn chỉnh nhưng đã lộ ra thực lực cao thâm mạc trắc… lại dám khiêu chiến với Huyền Hoàng.

Kiểu khiêu chiến này thường do những kẻ tự cho là bất phàm, liều mạng với tuyệt đại cao thủ mà tăng cao tu vi. Nhưng đối diện với những cao thủ như Huyền Hoàng, Ma Chủ, mọi kẻ dám khiêu chiến chỉ có một kết quả là diệt vong.

Dần dần, rất hiếm khi có người dám xuất thủ với những cấm kị cao thủ.

Ma tính Thần Chiến cửu tử tái sinh, trong sát khí vàng rực mà khí thế không ngừng tăng cao, thân thể mỗi lần phá toái lại hợp nguyên, sức mạnh cũng tăng theo.

Chín đòn của Huyền Hoàng không hoàn toàn diệt nổi, đúng là chuyện vượt ngoài dự liệu của mọi người, không ai biết Thần Chiến mạnh đến đâu.

Thiên Ma, Độc Cô Tiểu Huyên, Ma Chủ lặng lẽ đứng trên không quan sát, không ai nói gì, tựa hồ muốn đứng ngoài cuộc. Trận chiến giữa Huyền Hoàng và Ma Chủ chuyển biến thành giữa Huyền Hoàng với Thần Chiến.

Thần Nam lúc đầu hơi lo nhưng dần bình tĩnh lại.

“Thật ra ngươi là ai? Bị Huyền Hoàng khí của ta đánh trúng, chín lần chết mà vẫn sống.” Lúc này Huyền Hoàng nhuốm đầy sát khí, bất kể màu da hay tóc đều biến hóa, trở thành màu tía rợn người.

Dao động đáng sợ khiến ai nấy kinh hồn.

“Ta bách chiến bất tử! Vì chiến mà sinh ra, mà sống, tên Thần Chiến.” Mái tóc đen của ma tính Thần Chiến bay loạn xạ, lần đầu tiên lên tiếng một cách trịnh trọng. Khí tức bá tuyệt thiên địa tràn ra, toàn thân y như một ngọn núi lớn khiến người đời ngưỡng vọng.

“Chưa nghe qua.” Huyền Hoàng cười lạnh, tựa hồ không quan tâm, lại như đang lục trong kí ức.

“Từ nay cho đến ngày ngươi chết, ngươi sẽ vĩnh viễn nhớ.” Thần Chiến tỏ ra chiến ý ngút trời, toàn thân phát ra ma khí trải khắp thập phương, các cao thủ quan chiến đều biến sắc.

“Ha ha…” Huyền Hoàng cười vang, sắc mặt lạnh tanh: “Hậu bối tiểu tử cuồng vọng thật! Để ta nhớ sao? Hắc hắc.” Tu vi đến mức của y, các cao thủ đời sau gần như không thể uy hiếp sinh tử nhưng vẫn tỏ ra giới bị cẩn thận với ma tính Thần Chiến, trực giác bản năng cho biết, Thần Chiến không tầm thường.

Huyền Hoàng chín lần phá tan thân thể đối phương nên không vội ra tay, trong lòng y có dự cảm lờ mờ, phải làm rõ trước đã: “Ngươi tìm ta chỉ để chiến đấu?”

“Không sai, hôm nay đến đây chỉ để đấu với ngươi.” Ma tính Thần Chiến lại vươn lên đỉnh cao mới: “Ta vốn vì chiến đấu mà sinh ra, mà sống.”

Ngầm suy đoán hồi lâu, Huyền Hoàng trở nên nóng nảy, không cảm giác được gì, Huyền Hoàng kỳ trong tay phất mạnh khiến bát phương vân động, không gian liên tục vỡ tan. Y quát vang: “Đã vậy, ta sẽ cho ngươi tịch diệt để người biết cấm kị cao thủ không cho phép ai mạo phạm.”

Huyền Hoàng cầm đại kì, thoáng chốc đến trước mặt Thần Chiến, lá cờ trải ra, định mượn tay Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần hút đối phương vào.

Đó không chỉ đơn thuần là ma quang vàng chói xuất ra, mà là thánh khí trực tiếp tập kích. Thánh khí kiểu này, ví như Độc Cô trong tay Ma Chủ từng giết cả Thiên, mà Huyền Hoàng kỳ cũng tương tự, uy lực đương nhiên khủng khiếp.

Ma tính Thần Chiến tựa hồ biết lợi hại, không chân chính xuất thủ nghênh kích mà thân thể phân hóa thành trăm ngàn, khắp trời toàn bóng y.

Huyền Hoàng kỳ chụp xuống, mấy chục đạo hư ảnh bên dưới vỡ vụn, ma tính Thần Chiến chân chính đã lui ra cả ngàn trượng.

“Đón lấy.” Ma Chủ đột nhiên quát vang, tuy chỉ có hai từ nhưng khiến các thiên giai cao thủ ngoài xa kinh hãi vô cùng, Ma Chủ quả nhiên đưa đồ thiên thánh khí Độc Cô trong truyền thuyết cho Thần Chiến.

“Gào.”

Ma tính Thần Chiến không hề do dự, đón lấy rồi ngửa mặt hú vang khiến khắp nơi rung chuyển.

Độc Cô vào tay Thần Chiến, vẫn ảm đạm vô quang như sắt thường, cũng không có gì lấp lánh nhưng thế cũng đủ rồi.

Thần Chiến cầm Độc Cô, phảng phất ngưng kết thành một chỉnh thể, thân hóa thành một đạo ma quang âm u, chủ động lao vào Huyền Hoàng.

Huyền Hoàng rung lên phần phật, tựa hồ có thể giật vỡ cả đệ tam giới, thinh không liên tục vỡ tan, sức mạnh đáng sợ trùm lên địch thủ.

Nhưng Độc Cô dù không tỏa thần quang rực sáng nhưng cực kỳ sắc bén, Thần Nam cầm nó đột phá trùng trùng hoàng quang, nhanh chóng thi triển trận đấu kinh hiểm với Huyền Hoàng.

Thinh không lay động, mặt đất rung lên! Nước biển chung quanh sôi trào, khung cảnh đáng sợ như ngày tận thế.

Độc Cô và Huyền Hoàng kỳ liên tục va chạm, phát ra hào quang kỳ dị, trên lưỡi vẫn không có hào quang nhưng liên tục lóe lên tia lửa. Lá cờ do thiên địa huyền hoàng khí ngưng luyện thành cũng có hoa lửa văng tung tóe, cả hai thánh vật đều không có dấu hiệu tổn hại.

Tàn ảnh bay khắp trời, Huyền Hoàng và Thần Chiến di đông nhanh hơn quang tốc, khắp thiên địa đều là hình ảnh họ, do tốc độ đạt đến cực hạn nên thời gian và không gian cũng bị ảnh hưởng.

Trên chiến trường này, thời gian trở nên hỗn loạn, không gian uốn khúc, thời không đã có dấu hiệu vỡ vụn.

Các cao thủ bên dưới kinh hãi, ma tính Thần Chiến lại đủ khả năng đấu ngang ngửa với Thái cổ cự hung Huyền Hoàng. Công lực này khiến mọi người đều tự nhận không bằng.

“Bình.”

Huyền Hoàng kỳ trải ra, sau cùng hất ma tính văng đi, thân thể bay cả ngàn trượng mới dừng lại được.

“Ngươi còn lâu mới là đối thủ của ta, nếu muốn chết cứ việc lên.” Hai mắt Huyền Hoàng lóe hung quang, sát cơ đã lộ.

Tâm tình bình tĩnh của Thần Nam không còn, hắn xông lên hỏi: “Phụ thân có sao không?”

Ma tính Thần Chiến khẽ đẩy hắn ra, song mục sắc lẹm như đao phong, phát ra ma quang chấn nhiếp hồn người, lạnh lùng nhìn Huyền Hoàng: “Ta sinh tồn và trưởng thành trong chiến đấu.” Chiến ý lại lên cao, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

Đó không phải tìm cái chết mà là hưng phấn và kích động, đúng là đấu chiến thánh giả trời sinh.

“Được, ta thành toàn cho ngươi, tốt nhất là ngươi chết trên chiến trường.” Huyền Hoàng quát vang, trải lá cờ ra quét vào Thần Chiến. Trực giác cho biết không thể để đối thủ lại.

Uy lực của Huyền Hoàng kỳ quá mạnh, uy thế hoành tảo thiên quân quét tới, thoáng chốc cắt đứt trời cao.

Hư không nứt toạc một vết lớn, nhanh chóng tràn ra vô tận hỗn độn quang mang, phân thành hai phiên thiên địa.

Đó là đòn tất sát.

Độc Cô của Thần Chiến chạm vào đỉnh lá cờ, tuy chăn lại được một sát na nhưng sau cùng vẫn bị lá cờ hất văng đi, hỗn độn quang mang do lá cờ làm tràn ra trùm lên y.

Các thiên giai cao thủ ngoài xa kinh hãi, đòn đánh này quá kinh hồn, không ai dám nghĩ mình chặn nổi! Thiên thiên giai cao tầm thường chắc sẽ tịch diệt.

Huyền Hoàng kỳ dựng lên bất động, tầng không bị cắt ra hóa thành hỗn độn, tựa hồ phân ra hai phiến thiên địa! khủng khiếp đến cực điểm.

“Cạch.”

Tiếng vỡ vụn vang lên, trong vùng hỗn độn mở ra một phiến không gian, ma tính Thần Chiến không chết, lại xông ra. Bất qua thân thể y bị cắt thành hai đoạn từ eo.

“Ngươi chưa chết?” Huyền Hoàng kinh hãi, tuy làm địch thủ trọng thương nhưng không giết được khiến y cực kỳ phẫn nộ.

“Ta bất tử.” Thanh âm của ma tính Thần Chiến cực kỳ lạnh lùng, hai đoạn thân thể chắp lại ngay.

Các cao thủ quan sát càng kinh hãi hơn, không ít người lầm rầm nghị luận.

“Đúng là bất tử chiến ma.”

“Một chiến hồn không giết nổi.”

Trên không trung, Ma Chủ quan chiến ở cự ly gần lộ ra nụ cười, khác hẳn cái thế ma uy thường ngày.

“Hắc, giết không chết? Hôm nay ta sẽ diệt ngươi, xưa nay chưa có ai mà ta không giết nổi.”

Huyền Hoàng đã nổi giận, địch thủ của y là Ma Chủ, giờ đột nhiên xuất hiện ma tính Thần Chiến vượt hẳn khỏi dự liệu, không thể đoán nổi cảm giác mù mờ trong lòng, cho rằng chỉ có diệt luôn địch thủ mới yên tâm được.

Tiếng nổ vang vọng, vùng hỗn độn trên cao vỡ tan, Huyền Hoàng tiến lên một bước, quát vang: “Tuyệt diệt!” lá cờ đáng sợ lại quét ra, ép xuống Thần Chiến.

“Vạn - Cổ - Giai - Không.” Ma tính Thần Chiến nói từng chữ, Độc Cô trong tay đâm tới.

Một cỗ hủy diệt khí tức bùng lên, ma quang vô tận và huyền hoàng khí lấp kín không gian, vùng thiên địa sụp xuống.

Phảng phất như muốn diệt thế.

Ma Chủ sau cùng cũng hành động, hai tay xuất ra từng đạo pháp ấn huyền bí, triệt để cấm cố không gian bị tan vỡ, phong tỏa luôn luồng đại lực hủy diệt kia.

Bằng không đó sẽ là một trường tai nạn vô cùng đáng sợ.

Những cao thủ ngoài xa rúng động, thực lực của ma tính Thần Chiến vượt xa tưởng tượng của họ, lại… đấu tay bo được với Huyền Hoàng. Một cao thủ đời sau có thực lực như thế thật không tưởng tượng nổi. Nhất đại nhân kiệt là đây.

Ánh sáng hủy diệt sau cùng cũng tan dần, trong không gian bị Ma Chủ phong tỏa, Huyền Hoàng cầm cờ giận dữ dựng đứng tóc gáy, ma tính Thần Chiến không ngờ lại dám ngạnh tiếp khiến y không tài nào chịu nổi. Vạn Cổ Giai Không đáng sợ khiến y bị thương.

Toàn thân ma tính Thần Chiến đầy vết máu, xem ra cũng thụ trọng thương nhưng không có vẻ gì ủ rũ, ngược lại chiến hỏa cháy lên rừng rực như được đổ thêm dầu, chiến ý cao thêm một tầng.

Chiến hồn chi hỏa cháy rực bất khuất bất diệt!

Tuyệt thế hung diễm của Huyền Hoàng ngút trời, y phẫn nộ cực điểm, một lòng muốn giết ngay ma tính Thần Chiến, ai ngờ lại thành như thế. Y quay đầu quát hỏi Ma Chủ: “Ngươi biết vì sao như thế này không?”

Ma Chủ uy áp thiên hạ, cười lạnh: “Hắc, y bất quá là ma tính chủ thể, trừ phi ngươi diệt được cả thần tính chủ thể, còn không y đúng là vĩnh hằng bất diệt! Bất quá, hiện tại thần tính chủ thể và ma tính chủ thể có ý tránh nhau.”

Thanh âm của Huyền Hoàng vô cùng lãnh khốc: “Ta không tin không giết nổi hắn.” Y ngửa mặt lên trời hú vang, sát khí vàng rực vô tận tràn ra, Huyền Hoàng kỳ rời tay, trải rộng trên không thành thông thiên cự kỳ rộng ngàn trượng, trùm lên ma tính Thần Chiến.

Ma tính Thần Chiến cầm Độc Cô: “Giết không được ta, tất sẽ khiến người máu văng khắp tam giới.” Lời lẽ ma tính Thần Chiến tự tin mà lãnh khốc, đối diện với cao thủ như Huyền Hoàng mà không sợ hãi, mái tóc bay cuồng loạn, chiến ý ngùn ngụt.

“Giết.” Huyền Hoàng đại nộ gầm vang, thông thiên cự kỳ ngàn trượng rung lên phần phật, điên cuồng tấn công Thần Chiến.

“Tuyên Cổ Thông Thông.” Ma tính Thần Chiến gầm lên, lại tung ra pháp tắc này.

Các thiên giai cao thủ ngoài xa hô lên kinh hãi, cả Ma Chủ cũng xạ ra lãnh mang, tựa hồ suy nghĩ gì đó.

“Ầm, ầm.” Thông thiên cự kỳ bị Tuyên Cổ Thông Thông hất văng đi, Huyền Hoàng cũng thổ huyết, văng theo.

Ma thể cao lớn của Thần Chiến đứng ngang nhiên giữa thiên địa, tuy trên mình có mười tám huyết động nhưng lại hiển hiện khí thế khí thôn thiên hạ.

Các cao thủ hoàn toàn bị chấn động, có người hô lên: “Đó… từ thời Thái cổ hồng hoang, hình như có người từng dùng pháp tắc này.”

“Tựa hồ là một cao thủ vô danh.”

“Truyền thuyết rằng đó không phải là pháp tắc hoàn chỉnh, người đó doán rằng hậu thế sẽ có người hoàn chỉnh được.”

Huyền Hoàng gầm vang, lộ rõ vẻ phẫn nộ.

Ma tính Thần Chiến hú vang, sinh ra để chiến đấu, sống để chiến đấu. Ma khiếu vang vang, bát phương vân động, thử hỏi thiên hạ, ai dám tranh phong?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK