Mục lục
[Dịch] Thần Mộ II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạo quân Khôn Đức đột nhiên tới rồi Đạm Đài tiên tử cũng theo chân khiến bầu không khí tại hiện trường thêm phần vi diệu. Cả hai đều là những nhân vật mà các ma thần và chủ thần không muốn trêu vào, họ gia nhập bên nào cũng sẽ phá vỡ thế cân bằng hiện thời.

Nhưng Thần Nam lại thấy kỳ quái, theo hắn biết, Khôn Đức và Ma Viên phu nhân có lẽ đã tiến vào Thần Hoàng lĩnh vực, gần như là cường giả Nhân gian vô địch. Đạm Đài Tuyền mới là Thần Vương đại thành, cùng với Thi Hoàng, Vũ Hinh thuộc nhóm đứng đầu Thiên giới nhưng sao nàng ta lại dám chạm vào Lão bạo quân?

Ngân long thể khổng lồ của Khôn Đức tỏa rạng hào quang chói lòa rồi nhanh chóng ảo hóa thành nhân hình, trầm ổn đáp xuống đất, phát ra khí tức khiến người khác lạnh mình.

Mái tóc màu bạc lất phất theo gió, làn mi kiếm rủ xuống, gương mặt cương nghị, tròng mắt màu bạc sáng rực khiến nam tử cao lớn khôi vĩ này có mị lực đặc biệt của người thành thục.

“Lão tiểu tử này rất được.” Tử Kim thần long lẩm bẩm, nó xưa nay không có hảo cảm với Khôn Đức, dù tương lai có thể thành nữ tế của y nhưng vẫn nói ra những lời khó nghe.

Con rồng du côn hóa thành nhân hình cũng là nam tử anh vũ nhưng so với Khôn Đức khôi vĩ bất phàm còn kém xa. Khôn Đức có khí chất đặc biệt của tuyệt đỉnh cường giả bao trùm thiên hạ tự nhiên phát ra, hết sức tự tin, khí phái thiên hạ duy ngã độc tôn, đó là khí chất không thể diễn tả.

Con rồng du côn chưa đạt đến cảnh giới đó tựa nhiên không thể so sánh, riêng về khí chất, dù nó sống mấy ngàn năm nhưng trước mặt Khôn Đức, vẫn là một mao đầu tiểu tử.

Khôn Đức hiển nhiên nghe thấy lời Tử Kim thần long, mắt xạ ngân mang nhìn sang con rồng du côn dám buông lời bất kính. Nhưng y không vì việc đó mà phát tác, ngược lại chuyển sang một sự tình khác.

“Ta cảnh cáo ngươi không được nhắm vào Giai Ti Lệ.”

Tiểu nữ nhi Giai Ti Lệ được nhất đại bạo quân thương yêu nhất nhưng tiểu nữ nhi cứ quấn quít với Tử Kim thần long khiến y nhức óc.

“Ta khinh, long đại gia ta có coi ra gì. Lão long ngươi sao lại nói như thế, rõ ràng Giai Ti Lệ thích ta, sao lão lại bảo ta quyến rũ? Hơn nữa, sau này long đại gia ta có cưới Giai Ti Lệ, lão cũng không quản được.”

Khôn Đức lạnh giọng: “Hừ, bớt mơ mộng đi, con gái ta sao lại gả cho con rồng có vấn đề như ngươi?”

“Đáng ghét. Long đại gia ta tốt xấu gì cũng là cao thủ Thần Vương cấp, ngươi dám khinh thị ta vậy sao? Khôn Đức, ngươi nghe cho rõ đây, ngươi không cho ta cưới Giai Ti Lệ, ta lại quyết phải cưới xem ngươi làm gì được ta? Sao nào, không phục cứ đến đây, chúng ta quá chiêu.”

Các cao thủ có mặt cười vang, Tử Kim thần long quả thật khốn kiếp, y như một tên du đãng, muốn cưới con gái người ta mà ra vẻ như thế, lại muốn quá chiêu với cha vợ tương lai.

“Grào...” Tuy vẫn giữ nhân hình nhưng Khôn Đức phát ra tiếng long khiếu, đoạn ngân mang lóe lên.

Long trảo khổng lồ chợt ảo hóa, xuất hiện đột ngột cạnh Tử Kim thần long, chộp lấy nó rồi quăng ra xa.

“Grào… lão tiểu tử ngươi dám đánh lén ta…đáng ghét.” Tử Kim thần long du côn bị quăng đi mà vẫn gào lên hung hãn, nó dừng lại trên không, nhất thời không muốn đến gần.

Đoạn Khôn Đức lạnh lùng nhìn sang mấy vị chủ thần và ma thần, buông một câu khiến tất cả chấn động.

“Ta là Tây thổ chấp pháp giả!”

“A…”

Các Huyền giới cao thủ ngoài xa cũng kinh ngạc trước tin tức thạch phá thiên kinh này, không ngờ Tây thổ bạo quân trong truyền thuyết lại là Tây thổ chấp pháp giả.

Thần Nam cũng vô cùng ngạc nhiên, tất cả vượt ngoài ý liệu của hắn. Không lạ là có truyền ngôn rằng Khôn Đức ẩn thế mấy ngàn năm, mỗi lần xuất hiện đều dấy lên phong ba.

Sắc mặt các vị chủ thần và ma thần vô cùng khó coi, tin tức này khiến họ chấn động, vẫn biết Khôn Đức không coi Thiên giới ra gì nhưng không ngờ là vì nguyên nhân này.

Nếu luận bối phận, Khôn Đức là tiền bối của họ, thực lực của y khiến họ mơ hồ, mấy ngàn năm trước có mấy vị chủ thần phân xuất hóa thân hạ giới, bị hóa thân của Khôn Đức dễ dàng tiêu diệt.

Lão bạo quân sớm bị các Thiên giới chủ thần có là nhân vật nguy hiểm, nếu không bắt buộc, họ không muốn chạm vào y, nhưng hiện tại khó tránh được một trường đại chiến. Tây thổ chấp pháp giả có chức trách giữ cho nhân an yên bình, không bị Thiên giới quấy nhiễu nên bị người Thiên giới căm hận.

“Nói chung, chấp pháp giả khá dễ tính bình thường thần linh thiên sứ hạ phàm, ta đều làm lơ, ít khi hỏi đến chuyện phàm trần, chỉ cần họ không làm gì quá ắt ta không chấp pháp. Nhưng hôm nay ta buộc phải quản, ta và Quang Minh giáo hội có uyên nguyên rất sâu.”

Chúng nhân giờ mới hiểu thân phận bí hiểm chấp pháp giả của Khôn Đức.

Nguyên Tố hỏa thần, Quang Minh thần, Hắc Ám đại ma thần khí thế cường thịnh hẳn, đã không tránh được chiến đấu, phải chuẩn bị trường hợp xấu nhất.

“Hù.” Khôn Đức hừ lạnh: “Muốn động thủ? Khôn Đức ta sẵn sàng phụng bồi các ngươi, bất kể thiên thượng địa hạ.”

Lúc đó, Đạm Đài Tuyền lên tiếng: “Khôn Đức, ngươi định làm gì, sao lại bắt đệ tử của ta? Mau giao ra.”

Nàng băng cơ ngọc cốt, phong tư tuyệt thế, thanh lệ xuất trần khiến ai nấy cảm thấy mình ô uế. Nàng nhìn Thần Nam gật đầu chào hỏi rồi quay sang Khôn Đức.

Thần Nam cũng muốn biết đáp án, hắn và Mộng Khả Nhi không có cảm tình nhưng nàng là mẫu thân của đứa con mà hắn chưa thấy mặt. Cách đây không lâu, vì Thần Chiến nên hắn không hỏi đến việc này, giờ gặp Khôn Đức và Đạm Đài Tuyền, hắn tất phải hỏi hạ lạc của nàng.

Khôn Đức đáp: “Ta sẽ trả lại, ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối ta không thương tổn đến nàng ta.”

“Không được, phải trả ngay cho ta.”

Khôn Đức trầm giọng: “Ta cần điều tra một đoạn công án, mà lại có dự cảm sẽ tìm được manh mối trên mình đệ tử của ngươi, nếu ngươi cực lực ngăn trở, ta đành hoài nghi ngươi có liên quan đến đoạn công án đó.”

“Hừ, Khôn Đức ngươi cưỡng từ đoạt lí, khinh người quá mức.” Hiển nhiên Đạm Đài Tuyền không sợ mà muốn động thủ.

“Cho ta nửa tháng ta sẽ trả lại đệ tử cho ngươi, đoạn công án này tất phải phá giải.” Khôn Đức nói với vẻ chém đinh chặt sắt, có vẻ chấp nhận đánh nhau cũng không giao Mộng Khả Nhi ra.

Đạm Đài Tuyền do dự rồi gật đầu: “Được, cho ngươi nửa tháng.”

Khôn Đức quay lại nói với mấy vị chủ thần và ma thần: “Các ngươi muốn đấu với ta thì ở lại, không thì về ngay Thiên giới.”

Lúc đó, Quang Minh giáo hoàng bảo vệ thần bí lão nhân đến gần Khôn Đức, hiển nhiên họ quen nhau, liếc nhìn thay cho chào hỏi.

“Hắc hắc ...” Hắc Ám đại ma thần cười lạnh: “Đơn giản cứ bảo Thần Nam giao thánh chiến thiên sứ cho chúng ta là bọn ta đi ngay.”

Chiến Thần lên tiếng: “Thánh chiến thiên sứ là của chúng ta.”

“Đó là việc của các ngươi, không liên quan đến ta.” Khôn Đức lạnh lùng nhìn quanh.

“Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Ta nói rồi, các người muốn có thánh chiến thiên sứ, công phá mười tám tầng địa ngục cho ta, bằng không cứ theo ý kiến của Khôn Đức tiền bối, về Thiên giới đi.”

“Ha ha…” Nguyên Tố hỏa thần mất chân phải nhưng vẫn thịnh khí lăng nhân, lạnh giọng: “Ngươi muốn lợi dụng chúng ta? Hừ, đúng là nằm mơ, chúng ta theo ngươi đến đây đã là nể mặt lắm rồi. Đừng tưởng có Thần Vương dực là chúng ta không bắt được, Tây phương Thiên giới chúng ta thiếu gì bí pháp bắt ngươi.”

“Hừ.” Hắc Ám đại ma thần cũng hừ lạnh, cười lạnh tanh với Thần Nam: “Kịch không cần phải diễn nữa, Thần Nam ngươi có chịu giao thánh chiến thiên sứ ra không?”

“Không giao, các ngươi làm gì được ta.” Thần Nam lạnh lùng đáp, không hề e ngại.

Bầu không khí lập tức khẩn trương hẳn, Hắc Ám đại ma thần cười ha hả với bọn Quang Minh thần: “Hai bên chúng ta liên thủ, thế nào? Diệt hắn trước rồi xét xem thánh chiến thiên sứ thuộc về ai.”

Nguyên Tố hỏa thần không hề do dự: “Được, diệt hắn đã.”

“Ha ha…” Thần Nam cười vang đoạn lạnh giọng: “Ta biết các ngươi giở trò, thời thời khắc khắc đều muốn động thủ trừ diệt ta. Trời đất mênh mang, mình ta tiêu diêu, để xem các ngươi diệt ta thế nào.”

Hắn vốn không có ý đào tẩu, ngang nhiên đứng trên không, chiến ý ngùn ngụt dâng lên, mái tóc tung bay, kình khí lan tràn, sát khí dâng cao tận mây xanh.

Ngoài xa, các Huyền giới cao thủ đều động dung, Thần Nam dám đối chiến với tám cường giả chủ thần, thật quá ngông cuồng.

Khôn Đức tựa hồ bất mãn Thần Nam dám công phá mười tám tầng địa ngục nên lặng lẽ đứng nhìn, mặc các chủ thần và ma thần xuất thủ, tịnh không có ý ngăn cản.

Đạm Đài Tuyền định nói gì đó nhưng thấy Thần Nam tự tin vô cùng nên lại trầm mặc.

Tiếng phá không liên tục vang vọng, trên không trung quang ảnh lóe sáng, bát vị thần vương cao thủ cùng để lại tàn ảnh, chia thành tám hướng vây Thần Nam vào giữa, phòng hắn bỏ chạy.

“Con lươn, thời khắc kiểm nghiệm tu vi Thần Vương cấp của chúng ta đến rồi.” Thần Nam nói với Tử Kim thần long.

Con rồng du côn hú vang, không hề do sự nhanh chóng lao tới.

Không để nó lắm lời, Thần Nam mặc Huyền Vũ giáp cho nó đoạn đưa tiếp Liệt Không Kiếm.

Hắn luyện thành Thần Vương thể gần như bất diệt, Huyền Vũ giáp mặc lên mình hắn không hiệu quả bằng cho con rồng du côn mặc.

Long Bảo Bảo được Thiên Long tàn thể, nó có thực lực tuyệt đối nên Thần Nam không lo nhưng vẫn đưa hai mảnh cổ thuẫn tàn phiến cho nó, cả hai mảnh liên tục quay tít chung quanh, bảo vệ các nơi yếu hại.

Quang Minh thần lộ vẻ bất nhẫn: “Thần Nam, ngươi có giao thánh chiến thiên sứ ra không.”

“Hừ.” Huyết Hoàng cười âm u: “Dù giao ra cũng khó thoát chết.”

Nguyên Tố hỏa thần cười lạnh: “Hôm nay nhất định diệt hắn.”

“Thử xem ai giết ai.” Thần Nam quát vang: “Giết.”

Long Bảo Bảo hiểu ý, quát lớn: “Giết.”

“Grào...”

“Grào...”

Hai con phệ thần thú gầm lên, từ ngoài xa lao vào, đồng thời bọn Thần Nam, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo cùng xuất kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK