Tứ đại thiên giai cao thủ buộc phải nhanh chóng rời khỏi chốn tà dị này, không muốn ở lại một giây nào nữa, đối diện với Thần bí nhân có thể bẻ cong thời không, họ bị uy hiếp quá lớn, hi vọng tránh càng xa càng tốt.
Trong thời không này, họ không thể động thủ, quá mức nguy hiểm.
Sức mạnh thời gian dao động kịch liệt, thân ảnh Thần Nam và ba người mờ dần, nhưng đột nhiên Thần Nam nhớ ra nên dừng phắt lại, cả bốn lại hiện thân trong Thần Ma lăng viên.
“Sao lại dừng?” Đức Mãnh sợ xảy ra biến cố nên giọng nói có phần khẩn trương.
“Ta nhớ ra rồi, chúng ta đã đến lịch sử thời không, cũng nên về Thái cổ một chuyến, không sẽ quá tiếc nuối. Cũng nên quan sát trận chiến ngày đó xem đã xảy ra chuyện gì trọng đại, dù Thần bí nhân nói rằng vạn năm nữa, Thái cổ chư thần quay lại, chúng ta càng nắm vững tình huống càng chuẩn bị được kỹ càng.”
“Về…. Thái cổ? Tiểu tử… ngươi…điên rồi.” Pháp Tổ cả kinh nhìn hắn, gặp Thần bí nhân đã khiến y run người, nếu về Thái cổ, trời mới biết được sẽ gặp phải nhân vật cỡ nào.
Nam Cung Tiên Nhi cũng phản đối kịch liệt: “Không được, không thể mạo hiểm, mục đích của ngươi đã đạt, Thái cổ thời kì thái quá hung hiểm, vạn nhất gặp phải những kẻ như Hoàng Thiên, Thương Thiên, đương nhiên khó thoát tử vong.”
Thần Nam một mực muốn quay về Thái cổ thời kì để hiểu thêm một số việc: “Chư vị không muốn nắm chắc tương lai trong tay? Nếu hiểu rõ Thái cổ phát sinh chuyện gì, Thái cổ chư thần sẽ làm gì lúc quay lại, không phải chúng ta đã nắm hết tiên cơ rồi sao? Rồi theo đó mà bố trí, chuẩn bị sẵn.”
Thật lòng, hắn chỉ muốn “vỗ về” tam đại thiên giai cao thủ, cả ba đều không phải thiện lương gì, nếu làm như hắn nói e rằng sẽ cải biến lịch sử, nhưng nhất định phải mạo hiểm, đương nhiên phải kéo họ theo.
Thời gian lại nghịch chuyển, không gian mờ dần, sau cùng tứ đại thiên giai cao thủ cùng kêu lên, họ tiến vào thời không thông đạo, hỗn độn chi quang lấp lánh cùng ánh sao rực rỡ khắp trời.
Họ đi với tốc độ cực hạn tại lịch sử thời không vô danh, nhằm về Thái cổ thời đại.
“Chết tiệt, ta muốn giết ngươi.” Đức Mãnh gầm lên, nếu chưa gặp Thần bí nhân chắc y không kích động như vậy nhưng hiện tại y đã biết nghịch chuyển thời không về cổ đại, không hẳn đã an toàn hơn đến tương lai mà cũng chứa đầy rủi ro.
Pháp Tổ và Nam Cung Tiên Nhi cũng xanh lét mặt mày, nhìn Thần Nam với vẻ bất thiện, nếu không vì xuyên qua thời không cần hắn điều khiển, họ thật muốn tức khắc ra tay.
Trời sao vô hạn sáng lấp lánh, tứ đại thiên giai cao thủ đi ngược quỹ tích tuế nguyệt trong thế giới cổ đại, lao về Thái cổ.
Không hiểu đã qua bao lâu, bốn người đều cảm thấy khí tức khác lạ: có tang thương xa xưa, có trầm tịch suốt tuế nguyệt vô tận, có khởi điểm của vô hạn thời gian…
Họ biết đã đến gần Thái cổ, sắp về thời đại chư thần xưng hùng, cũng là thời khắc xán lạn nhất, mà cũng không kém phần phức tạp.
Ánh sao sáng mờ dần, hỗn độn thần quang vô tận tắt ngóm, một vùng đại địa mênh mang hiện ra trước mắt họ, khí tức tang thương dấy lên, đó là Thần Châu trong Thái cổ thời đại.
Gần rồi!
Gần hơn nữa.
Tứ đại thiên giai cao thủ sắp bước vào Thái cổ thời đại trong truyền thuyết, chứng kiến những năm tháng huy hoàng.
Nhưng từ trên không truyền đến trận trận dao động, một cỗ sức mạnh hùng hồn như biển, che kín đất trời cắt đứt hẳn đường tiến của họ.
Ánh sáng hỗn độn lóe lên, triệt để phong tỏa thời không phía trước.
Chuyện đó…
Thời gian, không gian bị cắt đứt.
Tứ đại cao thủ vô cùng kinh hãi, sức mạnh không tưởng tượng nổi đoạn tuyệt đường đến Thái cổ thời đại.
“Là chuyện gì nhỉ?” Đức Mãnh cực kỳ không muốn đến Thái cổ thời đại, nhưng giờ đột nhiên xảy ra tình huống này lại khiến y nảy ra nghi vấn trùng trùng, muốn biết nguyên nhân.
Dung nhan mê hoặc của Nam Cung Tiên Nhi, vô hạn phong tình thu lại dần, lộ ra vẻ ngưng trọng cực độ: “Đây…sức mạnh này vượt hẳn tưởng tượng, ngăn lại tất cả! Bất quá…tựa hồ không chỉ chĩa mũi dùi vào chúng ta mà ngăn chặn tất cả mọi người.”
Pháp Tổ cũng kinh nghi bất định: “Đúng, có ai đó không muốn hậu nhân về Thái cổ tìm kiếm.”
“Là ai bố trí?” Thần Nam đứng lặng trên hư không, nhìn vùng hỗn độn vô tận, trong lúc bất ngờ vẫn kịp thấy một vùng đất ở phía trước.
Cả ba người kia đều không tin tưởng lắm, bất kể thế nào, người bố trí được đại kết giới thế này tất nhiên pháp lực vô biên, có lẽ do Thái cổ cao thủ bố trí, hoặc do…địch nhân của họ bố trí.
Bốn người lặng lẽ nhìn nhau, không ai lên tiếng, sau cùng họ cũng đoán ra tình huống, đó là do… “chúa tể” phong ấn Thái cổ!
Bởi họ đều cho rằng chi có những cao thủ hư vô phiêu diêu mới đạt được sức mạnh này.
Thần Nam định thử đột phá, kết quả khiến ba người còn lại biến sắc, cũng may không xảy ra bất trắc gì. Hỗn độn kết giới quá ư kiên cố, sức mạnh của thời gian và không gian cũng không làm gì được.
Đến gần Thái cổ thế này mà bị ngăn cách bên ngoài, không chỉ Thần Nam mà ba người kia đều tiếc nuối, Pháp Tổ và Nam Cung Tiên Nhi tuy là Thái cổ nhân vật nhưng có nhiều bí ẩn trọng đại họ cũng không biết.
Thần Nam cảm thán: “Xem ra chúng ta đành tay không quay về.”
Hắn định rời đi, trong vùng hỗn độn mênh mông chợt phát ra hào quang chói lòa, dao động như biểm gầm bùng lên, bốn đạo thần thánh quang huy đột phá hỗn độn lao tới.
“Là…” Đức Mãnh kinh hãi trợn trừng mắt, run giọng: “Là bốn cỗ sức mạnh từ Thái cổ thế giới tiến tới…”
Từ Thái cổ thời không có bốn đạo thần lực sáng rực đang từ từ xẹt tới, đột phá qua phong ấn của vùng hỗn độn rồi lao vào tứ đại thiên giai cao thủ.
Bốn người liền khẩn trương xen lẫn kích động.
“Ầm, ầm, ầm.”
Bốn tiếng nổ vang vọng, Thái cổ thời không rung lên, bốn đạo sức mạnh đổ tới.
Thần quang lấp lánh tan biến, bốn chiếc là xanh mướt rơi xuống, hiển lộ nét kì dị trong vùng hỗn độn.
Quả nhiên là bốn phiến lá xanh.
Tứ đại cao thủ theo ý thức đưa tay ra bắt, bốn chiếc lá không hề có mảy may thần lực, chắc hao tận trong lúc xông qua hỗn độn phong ấn.
“Soạt.”
Tiếng động vang lên giòn tan, một chiếc lá đột nhiên vỡ vụn, nó qua được hỗn độn phong ấn nhưng sau cùng vẫn không chịu nổi luồng sức mạnh đó, bị hủy diệt hoàn toàn.
Tứ đại thiên giai cao thủ đều cảm giác vạn phần đáng tiếc.
Ba chiếc lá còn lại được họ bắt lấy, là những chiếc lá tầm thường, nhưng đã được người ta truyền vào vô thượng thần lực.
Trên phiến lá xanh là những vết máu ghê rợn, mỗi lá viết một chữ, lần lượt là: “sinh”, “diệt”, “chúng”!
Là ý gì?
Tứ đại thiên giai cao thủ cùng nhíu mày, có cao thủ của Thái cổ thế giới truyền tin tức gì đó cho họ nhưng mất một chiếc lá nên rất khó hiểu.
Nam Cung Tiên Nhi lẩm bẩm: “Theo những tổ hợp chữ xếp xuôi, ngược sẽ có ý nghĩa khác nhau, ‘chúng diệt sinh’, ‘chúng sinh diệt’, ‘sinh chúng diệt’ ……‘diệt chúng sinh’! Dùng cách loại trừ, tựa hồ chỉ còn lại ‘chúng sinh diệt’ và ‘diệt chúng sinh’ có chút liên quan. Chiếc lá thứ tư đã vỡ, không thể hàn lại, nó lại là biến số! Mất một chữ, ý nghĩa sai lạc mười vạn tám ngàn dặm.”
Nàng ta nói không sai, chiếc lá thứ tư là biến số.
Nó không thể doán được nhưng lại là chữ quan trọng nhất, tiếc là đã bị nát mất, khiến tứ đại thiên giai cao thủ không thể nhận được tin tức sau cùng.
Họ định xuyên qua hỗn độn phong ấn, rồi truyền tin tức vào nhưng đều công cốc. Từ cổ thế giới không hề có sức mạnh dao động truyền lại.
Cả bốn đều tiếc nuối, có người muốn truyền đạt gì đó cho họ nhưng lại không lấy được tin tức hoàn chỉnh, đáng tiếc thật…
Thời gian nhanh chóng qua đi, bố người men theo dòng lịch sử lao đi với tốc độ hơn cả ánh sáng, lần này họ muốn thật sự quay về.
Cả bốn phi hành trong lịch sử thời không vô hạn.
Từ Thái cổ quay về hiện thực thời không cách một vạn, tám ngàn, năm ngàn…rồi còn trăm năm.
Thần Nam đã khống chế cực tốt sức mạnh thời gian và không gian, không còn sai lầm như lúc đầu, định vị tại chỗ đã xuất phát – phiến không gian của Thời Không đại thần.
Tám mươi năm, sáu mươi, bốn mươi…một năm nữa là hoàn toàn về đến, nhưng lúc đó, từ trong dòng thời gian, dưới ánh tinh quang chói lòa, một sinh vật khổng lồ nhe nanh múa vuốt lao vào họ.
“Chết tiệt, là gì nhỉ?” Đức Mãnh cả kinh kêu lên.
Thần Nam, Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi đều biến sắc, lúc xuyên qua thời không, e ngại nhất là xảy ra biến cố, không may họ đã gặp.
Một con trùng dài ngàn trượng màu lục, lấp lóe hào quang yêu dị, phá được không gian thông đạo lao vào bọn Thần Nam.
Pháp Tổ kêu lớn: “Mau lên, ta nhận ra rồi, là Thời không yêu thú, mau về thời không hiện thực, không thì phiền hà lớn.”
Trong thời không vô tận có một loại yêu thú xuất hiện trong hỗn độn, có thể nuốt được các loại năng lượng, dễ dàng tiến vào đường hầm thời không.
Đương nhiên, bọn Thần Nam cực kỳ bất hạnh mới gặp phải loại hồng hoang yêu thú hiếm thấy này, nó trôi nổi bao nhiêu năm trong thời không, hôm nay vô tình gặp phải bọn Thần Nam đang quay về.
Pháp Tổ không sợ gì loại hồng hoang yêu thú này, chỉ là trong lịch sử thời không trung, cả nhóm không thể dùng lực, còn yêu thú không bị hạn chế. Nhưng cự ly cách hiện thực rất gần, lúc Thời không yêu thú lao đến, không gian liền vỡ ra, vô tận thần quang sáng lên, cả nhóm rời khỏi thời không.
Một loạt tiếng hô vang lên, chúng thần trong không gian của Thời Không đại thần thấy bốn người biến mất rồi quay lại.
Dù bốn người đã phiêu lưu rất lâu trong lịch sử thời không nhưng thời không hiện thực chưa biến hóa gì.
“Là gì vậy?”
“Trời ạ, rồng sao?”
“Xấu quá, không phải rồng, mà là một con trùng.”
…
Bọn Thần Nam thuận lợi quay về nhưng có một vị khách không mời, Thời không yêu thú bám sát tiến về thế giới hiện thực.
Cả bốn định lập tức xuất thủ diệt luôn yêu thú ngàn trượng.
Con trùng màu lục toát ra yêu khí xung thiên, thể nội hàm chứa sức mạnh đáng sợ, ngang ngửa một thiên giai cao thủ, hiển nhiên nó là sinh vật có trí tuệ, thấy tứ đại thiên giai cao thủ bao vây mình bèn cuộn lại, nổi lơ lửng trên không.
Nhưng có tới bốn thiên giai cao thủ, đối phó một yêu thú như nó không bõ bèn gì.
Đúng lúc đó, từ trên cao chợt vang lên tiếng than: “Thời không yêu thú, loại tuyệt thế thần sủng này lại theo về, đừng giết nó.”
Bất kể là bọn Thần Nam hay chúng thần, đều hiểu người nói là sư phụ của Đại Ma – Ma Sư.
Một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tóm lấy Thời không yêu thú cả ngàn trượng, không để nó kịp phản kháng, bàn tay mở ra một vùng không gian, quăng nó vào đó.
Ma Sư hùng mạnh.
Thời không yêu thú biến mất, bàn tay cũng tan theo nhưng hào quang lại lóe sáng, một quang trụ từ trên ca xạ xuống, một nhân ảnh men theo thần quang hạ xuống, xuất hiện cạnh tứ đại cao thủ.
Đó là một thanh niên cao lớn, mái tóc dài đen như mực, mi kiếm rủ xuống, khuôn mặt góc cạnh như dao khắc nhưng không ai coi y là người trẻ tuổi bởi trong mắt thương tang cho thấy y là bậc cường giả đã trải qua vô tận tuế nguyệt.
“Ma Chủ?” Thần Nam kinh hãi, người này trừ mái tóc đen khác hẳn màu bạc của Ma Chủ, hình dáng hoàn toàn giống nhau.
Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, sau cùng nhớ ra, thay nhau kêu lên thất thanh: “Là ngươi… ngươi không có chết?”
“Ngươi không bị ca ca Ma Chủ giết?”