Ai cũng biết Bách Hoa cốc vốn là cổ tiên di địa, khắp nơi cỏ thơm rờn biếc, hoa tươi trăm sắc đua nở, thánh khiết khí tức lan tràn, nhưng họ không biết nơi sâu nhất của cốc lại là quỷ vực âm u, khí tức lạnh lẽo che kín từng thốn không gian.
Những quỳnh lâu ngọc vũ, kì hoa bảo thụ phía ngoài chỉ là vật che mắt, nơi đây đâu phải di chỉ của tiên nhân mà chính là u minh địa ngục.
Nếu Vũ Hinh nói không sai, đây chính là nơi do Quỷ Chủ đứng đầu thiên địa sáng lập.
Quỷ chủ là người thống trị u minh địa vực, một trong những người kiến tạo Tiểu lục đạo khi xưa, cùng thuộc nhóm cao thủ siêu tuyệt như Ma Chủ, Thời Không đại thần.
Vũ Hinh nhận y làm sư phụ, hơn mười năm nay ở lại học nghệ, lại được y ban cho toàn bộ sức mạnh còn lại, tu vi của nàng đã đến mức không tưởng.
“Oa!” Tiểu công chúa cả kinh kêu lên, lục quang âm u nơi u minh quỷ vực chi môn như tiếng dao cạo qua gióng xương khiến nàng ta đau nhói trong hồn, cơ hồ linh hồn bị đoạt mất.
Vũ Hinh đã khống chế hủy diệt chi quang nơi đây, bằng không hậu quả còn khủng khiếp đến đâu? Lần trước tiểu công chúa chỉ vào đến đây là phải dừng bước.
Thần Nam kinh ngạc, Quỷ Chủ quả nhiên bất phàm, bố trí phong ấn mạnh đến mức ngay cả thiên giai cao thủ cũng không vào nổi nửa bước, không thẹn là nhân vật ngang cấp với Ma Chủ.
Càng nghĩ hắn càng muốn gặp Quỷ Chủ, nhân vật pháp lực thông thiên này nhất định biết được nhiều bí ẩn, ngay cả những việc từ thủa khai thiên tích địa chắc cũng biết. Thần Nam không tin một siêu tuyệt đại nhân vật như thế lại chết đi.
Xuyên qua quỷ vực chi môn âm u, ba người vào một thế giới kì dị nhưng không hề rải đầy xương trắng, sóng máu ngập trời như họ tưởng tượng.
Ở đây tương đối yên bình, tất cả đều yên ả, những đóa hoa rực rỡ nổi lập lờ trên không, rễ cây cũng lộ ra, không ăn xuống đất.
Mọi đóa hoa đều lấp lánh hào quang, từ xa chỉ thấy màu sắc rực rỡ, cả vùng không gian chói lòa, vô cùng mĩ lệ, khó lòng tưởng tượng đang ở trong quỷ vực.
Đó là một biển hoa, như trong thế giới đồng thoại.
“Oa, đẹp quá.” Tiểu công chúa kinh thán, đưa cánh tay nõn nà cầm một đóa hoa màu tím, hít một hơi: Kì quái, hoa đẹp thế này mà sao không có mùi thơm?”
“Đừng loạn động.” Linh thi Vũ Hinh quay lại nói: “Đó không phải hoa thường mà quỷ binh của sư phụ năm xưa. Sau khi họ chiến tử, sư phụ dùng đại pháp lực khiến tàn hồn hóa thành đóa hoa, hi vọng có ngày họ sống lại.”
“A, là tàn hồn?” Tiểu công chúa vội vàng quăng ngay đóa hoa tím rực rỡ đi, cánh tay ngọc phất lên như vừa chạm vào bò cạp.
Những linh hồn say ngủ phảng phất bị đánh thức, mọi đóa hoa sặc sỡ trên không gian chợt quang mang đại thịnh, toàn bộ rung lên, đoạn phát ra âm thanh khản đặc, sau cùng quay tít, vây quanh Vũ Hinh rồi dập dềnh lên xuống.
Hoa bay đầy trời rực rỡ quả thật mĩ lệ cực điểm, tô thêm nét thuần chân cho Vũ Hinh vốn thuần khiết như đồng hài đồng khiến dung nhan nàng lấp lánh khác nào băng tuyết, ấm ám như gió xuân, trong vắt như nước biển sâu.
Thần Nam hoang mang, hắn tưởng Vũ Hinh năm xưa quay trở về. Quả thật linh thi Vũ Hinh trừ toàn thân quỷ khí thì khí chất và thần thái hệt như nàng năm xưa… nếu nàng có kí ức…đương nhiên chính là Vũ Hinh ngày đó.
Thái Thượng vong tình lục là Thiên giới đệ nhất kì công, linh thi Vũ Hinh chỉ là bản thể bị chia ra, truy đến gốc rễ, Vũ Hinh hiện tại chính là nhục thể năm xưa của nàng.
U minh địa vực không lớn lắm, vốn chỉ là một nơi bí mật do Quỷ Chủ khai sáng nối liền địa ngục của Tiểu lục đạo.
Được Vũ Hinh dẫn đường, bọn Thần Nam đến nơi Quỷ Chủ an nghỉ. Nơi đó mới giống địa vực, khắp nơi đầu là xương trắng, một con đường bạch cốt dẫn thẳng tòa cốt điện, chung quanh có u minh hỏa diễm màu lục nhảy nhót.
Nói chung, nơi đó không vượt ngoài dự liệu của Thần Nam.
“Sư phụ…ngủ trong đó, các người đừng nói nhiều, so không muốn ai quấy rầy.” Vũ Hinh dặn chân thành.
“Được, chúng tôi biết.”
Vào trong bạch cốt đại điện, ánh sáng cực kỳ ảm đạm, chỉ có năm sáu điểm quỷ hỏa lấp lánh, càng tạo thêm nét âm u.
Trong đại điện rất đơn giản, không có nhiều bài vị như tưởng tượng, đừng nói là những trần thiết cầu kỳ, ở giữa có một toàn bạch cốt đài, bên trên có một khô lâu đầu hết sức bình thường, không có gì đặc biệt.
Không có màu vàng hay chất liệu như ngọc giống thần linh hài cốt khác, khô lâu đầu hết sức phổ thống, chỉ có màu trắng xóa, không lấp lánh rực rỡ hay có dao động năng lượng, cũng không có linh hồn khí tức.
“Đó là Quỷ Chủ?” Tiểu công chúa đi quanh cốt đài hai vòng, không thấy gì đặc biệt liền tỏ vẻ nghi vấn.
“Ồ, đừng quấy nhiễu sư phụ nghỉ ngơi.” Vũ Hinh thật thà dặn nhỏ.
“Được, có thể để ta một mình ở đây bày tỏ kính ý với bậc tiên thánh chăng?”
“Hừ”, nghe Thần Nam nói vậy, tiểu công chúa tỏ vẻ khinh khỉnh.
Vũ Hinh do dự một chút rồi gật đầu.
Trong cốt điện chỉ còn lại một mình Thần Nam, hắn mở miệng: “Vãn bối không tin tiền bối đã tiêu tan, hôm nay ở đây xin bái kiến tiền bối.”
Vượt khỏi ý liệu của hắn, dù hắn đã đoán được Quỷ Chủ chưa chết nhưng chắc sẽ không dễ dàng ra gặp mình, nào ngờ lời vừa dứt, Quỷ Chủ đã đồng ý, truyền ra tinh thần dao động.
“Bái kiến thì miễn đi nhưng ngươi nhấc chân ra, nó đang giẫm lên bàn tay của ta.”
Lời lễ cất lên đột ngột, không hề có linh hồn rung động. Thần Nam cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên hắn đang giẫm lên một bàn tay, nhưng hắn nào biết đấy là thân thể của Quỷ Chủ, chỉ là một bàn tay của bộ bạch cốt bình thường ngồi trên đài.
Hắn vội lui lại, bàn tay bay lên lúc lắc mấy vòng rồi nói: “Vậy phiền ngươi đi chỗ khác, lại đang đứng trên đầu gối ta?”
Quay cuồng.
Thần Nam lại lùi bước, một khúc xương chân bay lên.
“À, lại phiền tiếp, ngươi đang đứng trên ngực ta.”
Thần Nam lui liền mấy trượng mới dừng lại, trong cốt điện nổi lên một đống xương vỡ, chầm chậm tổ hợp lại, sau cùng chân hắn bị giữ cứng lại, một bàn tay trắng toát bay tới khiến hắn hoàn toàn tắt tiếng.
Không lâu sau một bộ khô lâu cốt không đầu tổ hợp xong, bộ xương trắng muốt ung dung cất bước đến trước cốt đài, cẩn thận nhấc đầu lên rồi đặt vào cổ.
Thần Nam hoàn toàn tắt tiếng, không biết nên nói gì.
“Người trẻ tuổi, ngươi có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, ồ, để ta điểm hóa một chút vậy.” Khô lâu chỉ vào hắn, một đạo u quang nhập vào thể nội, ma khí tích tụ dần tan đi khiến hắn trở lại bình thường.
“Tiền bối quả nhiên bình an.”
“Không phải, kì thật ta đã chết rồi, triệt để tiêu tan. Hiện tại chẳng qua là chết không nhắm mắt, muốn biết một vài kết quả sau cùng, nhất là ta thấy ngươi có sát tâm với truyền nhân của ta, buộc ta phải sống lại.”
Lời lẽ của Quỷ Chủ khá đặc biệt, không khiến hắn có cảm giác âm u đáng sợ mà liên tưởng tới hoan lạc quỷ năm xưa.
“Tiền bối đã nhìn thấu lòng vãn bối, xin chỉ cho con đường sáng.” Thần Nam cực kỳ kính trọng Quỷ Chủ, tuy đối phương tựa hồ không có uy danh lớn lắm nhưng ngồi ngang hàng trong Tiểu lục đạo với những Ma Chủ, Thời Không đại thần, chắc chắn phải là một trong những cường giả mạnh nhất thiên địa.
“Nói xem ngươi đã trải qua những gì.”
Thần Nam không giấu giếm, kể lại toàn bộ những chuyện về Vũ Hinh.
Quỷ Chủ chắp tay sau lưng, thong thả đi mấy vòng trong cốt điện: “Có thể cho ngươi biết, Thái Thượng vong tình lục mà luyện đến đến nơi đến chốn, diệu dụng vô cùng nhưng luyện không ra gì ắt cực kỳ nguy hại, rất có thể trở thành vật dẫn cho người ta. Đó là hậu chước của Thiên nhân để lại, định nhờ đó mà sống dậy, nếu có thể qua đó mà thanh toán hắn, hắc hắc…”
“Tại hạ sẽ không để Thiên nhân đắc chí, xin tiền bối cho biết, nên giải quyết vấn đều phức tạp này thế nào? Tại hạ đã bó tay.”
“Ngươi cứ thử giết trước, chưa biết chừng sẽ có những việc không ngờ xảy ra.”
Nghe Quỷ Chủ nói vậy, Thần Nam suýt nữa nện cho y một trận, việc này mà lại đem giết chóc làm trò đùa sao?
“Không cần vội, ngươi không phải tìm được Sinh Mệnh nguyên tuyền sao? Nếu tình huống không ổn, bất kể thương thế nghiêm trọng thế nào, tiến vào linh tuyền ắt sẽ sống lại. Hắc chắc, ta mà đoán không sai, chỉ cần ngươi hạ thủ, sẽ có người không nén lòng được mà xông ra.”
“Tiến bối nói là … Thiên nhân?”
“Không nói, ta không nói gì.” Khô lâu lắc đầu: “Vì bảo bối đồ đệ của mình, ta tặng ngươi một món lễ vật.”
“Gì vậy?”
“Định Hồn châu! Đến lúc cần thiết cứ quăng vào Sinh Mệnh nguyên tuyền là được.” Đoạn Quỷ Chủ tỏ vẻ hồ nghi: “Sao ta cảm ứng được khí tức của người quen trên mình ngươi nhỉ? Để ta coi nào.”
Khô lâu cốt tầm thường đột nhiên bùng lên lục mang chói mắt, u quang trong hốc mắt càng sáng hơn xạ lên mình Thần Nam, nhưng việc xảy ra gần đây lướt qua như điện, lần lượt hiển hiện trong cốt điện.
Lúc xảy ra Phong Đô sơn đại chiến, Quỷ Chủ đột nhiên gầm lên, mọi hình ảnh tắt ngóm, tỏ vẻ kinh nghi bất định: “Là ai mà bày bố hậu chước, quyết không chịu thiệt thòi nhỉ?”
Đoạn y tập trung toàn bộ tinh lực, mắt xạ ra hai đạo huyết quang, trong một sát na rọi qua thân ảnh Thần bí nhân rồi tan ngay.
Y thất thanh: “Là hắn, quả nhiên là hắn vẫn còn sống.”
“Tiền bối, hắn là ai?”
“Đừng hỏi nữa, ngươi mau đi đi.”
“Tiền bối, tại hạ còn nhiều điều muốn hỏi.”
“Mau đi đi, mang theo Định Hồn châu, lão nhân gia ta chuẩn bị chết rồi, còn gì mà nói.” Quỷ Chủ vẫy tay đẩy viên châu màu lục bay tới chỗ Thần Nam đoạn ngã xuống, bộ xương tan tành, một chân đá trúng mông Thần Nam, một chiếc quỷ trảo ấn lên lưng hắn, trực tiếp đẩy mạnh.
Thần Nam, Vũ Hinh, tiểu công chúa bị một cỗ sức mạnh thần bí trực tiếp hất khỏi u minh quỷ vực, văng khỏi Bách Hoa cốc mời dừng thân lại được.
“Vĩnh viễn không cần quay lại! Đúng rồi, ta quên nói với ngươi, còn có một cách khác, nếu tìm được nửa bộ công pháp còn lại của Thất Tuyệt thiên nữ sẽ có hiệu quả không tưởng nổi. Mau đi đi, lần này lão phu triệt để tiêu tan, đóng hẳn u minh.” Thanh âm nhòe hẳn.
Thần Nam ngơ ngẩn, trong lòng rúng động.
“Vũ Hinh cùng ta lên Nguyệt lượng được không?”
“Được, ta cũng muốn đến đó.” Vũ Hinh vui vẻ đáp, nữ tử thuần chân thế này, hắn sao nỡ lòng hạ thủ? Bất quá hiện tại đã có chuyển biến, Quỷ Chủ tuy không chịu nói rõ ràng nhưng chỉ cho hắn một hướng đi sáng sủa.
“Nguyệt lượng?” Mắt tiểu công chúa sáng lên, mở lắn ra: “Bản tôn cũng muốn đi xem.”
“Hoan nghênh!” Thần Nam cũng muốn mời luôn Thất Tuyệt thiên nữ nữ này lên Nguyệt lượng.
Cáo biệt chúng yêu Côn Luân xong, Thần Nam, Vũ Hinh, tiểu công chúa nhanh chóng tiến lên Thiên giới, quay về Nguyệt lượng.
Linh thi Vũ Hinh vừa vào Nguyệt lượng liền xảy ra biến cố, Vô Tình tiên tử bế quan mười mấy năm cơ hồ tâm sinh cảm ứng, phá quan tiến ra.
Cùng lúc tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, cả Tiểu Thần Hi thiện lương khả ái như giác ngộ thấy gì đó, cùng bay lên không, chia thành bốn hướng nhìn nhau.
Nguyệt lượng chìm vào bóng tối, mọi ánh sáng tan biến, trên không xuất hiện một ảo ảnh: đầu Vũ Hinh! Hình ảnh như bóng u lình nhìn xuống dưới.
Định Hồn châu trong lồng ngực hắn rung lên bần bật.