Mục lục
[Dịch] Thần Mộ II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thập Phương tuyệt vực khốn Thần Nam vào tuyệt cảnh, khiến hắn cảm nhận được uy hiếp của tử vong.

Hắn không ngờ còn có ngày này, lại chết vì đói khát, từ khi bước chân vào thiên giai cảnh giới, hắn không còn biết ngũ cốc có mùi vị gì, tiên sâm linh quả đều không đáng gì.

Trong tưởng tượng, nếu có ngày phải chết, nhất định hắn sẽ oanh oanh liệt liệt chiến tử, cùng tuyệt thế đại hung đại chiến đến cùng, chảy đến giọt máu cuối cùng trong thân thể, tan nát đến mảnh huyết nhục sau chót, đốt cháy hết linh hồn thánh hỏa.

Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn biến thành người thường, thiên giai tu vi triệt để tiêu tán, bất diệt chi thể dần dần chuyển hóa thành nhục thể phàm thai, hắn không còn là cường giả mà chỉ là một nam nhân tầm thường.

Hơn nữa, đáng sợ là da hắn nhăn nheo, mái tóc đen thành trắng, đang lão hóa dần.

Theo năm tháng thật, hắn không còn là thanh niên, một thân ngạo thế thần thông tan biến, tuế nguyệt phong sương lại hung hãn bủa vây.

Tuế nguyệt như đao, từng nhát cắt lên mình hắn, quá trình lão hóa vô cùng lợi hại, không đầy ba ngày, hắn từ một thanh niên anh tư bột phát biến thành một lão nhân mặt mũi nhăn nheo.

Thân thể đĩnh bạt giờ còng xuống, đôi mắt sáng chói hữu thần giờ mờ đục, anh khí xa xưa tan hết vào mây gió.

Đưa đôi tay run rẩy sờ lên mặt, hắn yên lặng, không ngờ lại chết thế này, sinh lão bệnh tử vốn là thường tình nhưng phát sinh trên mình thiên giai cao thủ lại tàn khốc như vậy.

Mái tóc bạc phơ chỉ cần đưa tay vuốt là rụng xuống từng mớ, tất cả đều đáng sợ, làn da nứt nẻ, trút xuống lớp da dẻ già nua.

Huyết tinh tan chảy, hắn cảm giác sinh mệnh không còn bao lâu, bất diệt ma thể anh vĩ chỉ còn mà túi da bọc xương.

“Soạt, soạt.”

Bàn tay già nua chạm vào Hồng Hoang Kỳ rớt cạnh đó, nhưng không thể rung nổi đại kỳ, hắn vuốt ve chiến kỳ từng cùng hắn chinh chiến thiên vũ, những gì đã qua hiện về trong tim, bầu móng nóng xông pha, đại chiến thiên hạ địa… phảng phất như mới xảy ra ngày hôm qua.

Hồng Hoang Kỳ xa kia, hắn không dung nổi nữa, nắm lấy mà vô hạn cảm khái.

Tuế nguyệt liền lạc, ngày cũ dâng lên, từng tráng chí lăng vân, từng chiến khắp thiên hạ, từng uy trấn đương thế, từng… có bao nhiêu chữ từng là bấy nhiêu thứ đã qua. Hắn lặng lẽ hồi tưởng.

Chinh chiến lục đạo, máu nóng dâng tràn, cả đời hắn lăn lộn với sinh tử, từ thần mộ bước ra, một thanh niên tu vi bình bình nhanh chóng trưởng thành…đến giờ lại kịch chiến trong hỗn độn thiên vũ. Nhưng gì kinh qua đều là hung hiểm xây từ máu và kiếm, lúc nào cũng đối diện với khảo nghiệm của tử vong.

Nhưng quá khứ kinh tâm động phách dù còn trong lòng hắn song đã khắc vào sâu thẳm, đến lúc tử vong sắp tới, sinh mệnh sắp tàn này, hắn mới phát hiện từng có một nữ tử hiện lên rõ ràng, sâu hơn tất cả.

Sinh mệnh dần tan biến, hắn mới biết quá khứ đã sai lầm thế nào, ân hận nhiều lắm nhưng được gì. Lúc nhục thể cạn khô, huyết mạch khô kiệt, dung nhan già nua, tâm trường sắt đá của hắn gần như tan ra, cảm giác đôi mắt mờ đục lăn xuống hai hàng lệ.

Từng mảnh phù hoa, từng khoảnh khắc bình đạm, tất cả quá khứ như mây khói lướt qua trong óc hắn.

Hắn chìm vào trạng thái mơ hồ, trong sát na cuối cùng sinh mệnh chi quang phiêu diêu, hắn thấy một phiến tiên cảnh tường hòa, không có giết chóc, chinh chiến, hắn không cần chiến đấu, không cần đối diện tử vong khảo nghiệm, linh hồn hắn phảng phất nhập vào thánh thổ, ngoài xa có người hắn yêu thương chờ đợi.

Thập Phương tuyệt vực, phong thiên khốn địa!

Thoáng chốc đã qua mười năm, nhiều Thái cổ thần trong Thần Phong học viện lâu ngày không nhận được tin tức của Thần Nam, ai nấy có dự cảm không lành.

Nhiều người muốn đánh đến hỗn độn tộc nhưng bị Thời Không đại thần ngăn lại, mỗi ngày ông đều lặng lẽ quan sát Thần ma đồ khổng lồ trên không chầm chậm chuyển động, Thái cực đồ phảng phất ẩn chứa vô tận hy vọng, khiến toàn bộ tâm tư ông gửi hết vào đó.

Tuế nguyệt liền lạc, sau mươi năm qua thật nhanh, vẫn không có tin tức của Thần Nam, chỉ biết hắn xông vào hỗn độn cổ địa rồi vĩnh viễn biến mất, không xuất hiện nữa.

Tuy có Thái cổ thần từng thâm nhập vào vùng hỗn độn bắt hỗn độn di dân nhưng không ai biết hỗn độn cổ địa ở đâu, càng không ai biết Thần Nam hiện ra sao.

Cảm giác bất tường khắc sâu trong lòng những người có quan hệ với hắn.

Mộng Khả Nhi đứng bên song, lặng lẽ nhìn sóng biếc trong hồ, dung nhan xuất trần bình tĩnh, không ai biết nàng nghĩ gì, hồi lâu chỉ nghe thấy tiếng thở dài, ẩn chứa vô vàn bất lực, tịch mịch, cô độc, thống khổ… những tình cảm phức tạp hòa vào nhau.

Long Vũ trực tiếp bế quan, lặng lẽ đợi suốt sáu mươi năm, không hề có tin tức, nàng bắt đầu tu luyện hà khắc nhất, thành ắt tu vi đại tiến, bại ắt tịch diệt. Nàng muốn nâng cao cảnh giới tu vi, cần thực lực để khi tụ thành lục hồn thiên nữ hoặc thất hồn thiên nữ sẽ khiến chỉnh thể mạnh hơn. Bởi nàng muốn vào hỗn độn cổ địa.

Nhiều người bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, Tiềm Long, Đại Ma, Huyền Trang, Đông Phương Phượng Hoàng biến hóa năm ngàn năm trong không gian kỳ dị mà xuất quan, nhưng họ thấy không đủ, tu luyện năm ngàn năm rồi lại tiếp tục bế quan.

Bảy mươi năm, tám mươi năm… Thời Không đại thần vẫn chăm chú quan sát Thần ma đồ.

Đến giờ, sống chết của Thần Nam không còn nghi hoặc gì nữa, nỗi sầu lan khắp Thần Phong học viện, đè nặng lên những người có liên quan đến hắn.

Mãi trăm năm sau, Long Nhi dẫn Không Không, Y Y cùng hai vì sao quả tạ Huyền Huyền và Tác Tác xông ra khỏi Thời không luyện ngục, tất cả đều mặc cổ lão giáp trụ trên mình, khí tức phát ra khiến cả đại lục hắc ám rung chuyển, tựa như cổ lão chiến thần quay lại.

Long Nhi thân hình cao lớn, càng trầm ổn hơn, tu vi đến mức không thể đo nổi. Không Không và Y Y cũng đã lớn, thành những nam nữ độ tuổi thanh xuân mười bảy, mười tám, Không Không vẫn cười tươi rói nhưng tựa như lưỡi kiếm sắc rời vỏ, khiến người ta có cảm giác linh hồn chấn động. Y Y trở thành một đại cô nương dung nhan thanh lệ khuynh thành khuynh quốc, khí chất phiêu dật lại không linh, hiển nhiên tu vi cao siêu khó tưởng tượng được.

Tác Tác và Huyền Huyền dáng vẻ chừng bảy, tám tuổi, càng cổ linh tinh quái, tuy còn con nít nhưng dao động linh hồn mạnh không tưởng, không kém hơn ca ca, tỷ tỷ, tựa hồ đã hoàn toàn kích phát vô hạn tiềm năng.

Thời không luyện ngục bị đánh tung lối vào, nổi trên tầng không Thần Phong học viện, cách Thời Không đại thần không xa, năm Đồ Đằng chuyển thế chi thân phá quan khiến mọi thiên giai cao thủ trên đại lục hắc ám đều kinh hãi, kinh động cả những hồng hoang cự kình trong thiên ngoại hỗn độn.

Vẫn chưa hết, rời Thời không luyện ngục cuối cùng là một thanh niên cao thủ anh vĩ mặc hoàng kim chiến giáp, khí thế phát ra không kém hơn Long Nhi, chuyển thế chi thân của Thiên Long hoàng. Y chiến ý cao vời, khí thế kinh thiên, đương nhiên đó là Đại đức đại uy Thiên Long tư chất siêu tuyệt khiến Hắc Thủ Quảng Nguyên phải ra tay diệt đi, cũng là Long Bảo Bảo.

Trong luyện ngục, Long Bảo Bảo bị bức phải không ngừng chém giết giữ mạng, trong cảnh cửu tử nhất sinh, nó khiến chiến hồn từng ngủ say hoàn toàn thức tỉnh. Nó là thiên tài của long tốc, là cao thủ duy nhất sánh ngang Thiên Long hoàng, nên đột phá cảnh giới trong luyện ngục.

Bất quá, dù toàn bộ cái thế tiềm lực được kích phát thì nó không còn là Đại đức đại uy Thiên Long nữa, kỳ ức cũ đã tan theo gió, hiện tại chỉ là Long Bảo Bảo.

Bị khí thế của ngần ấy cường giả áp bức, một chiếc kén ánh sáng tử kim trong vùng sâu Thần Phong học viện vỡ dần, Tử Kim thần long biến hóa, vốn ai cũng tưởng nó chỉ mất mấy năm là tỉnh lại nhưng mất cả trăm năm mới phá kén.

Chiếc kén vỡ tan, Tử Kim thần long hoàn toàn đại biến dạng, trút bỏ hết vảy, trảo, sừng, trút bỏ cả huyết mạch long tộc, siêu thoát quá khứ, tiềm lực cua Tử Phong được lấy lại đưa nó tăng lên lĩnh vực hoàn toàn mới.

Thái cổ thần cùng hô lên, Tử Phong không thẹn là nhân vật kiệt xuất thời Thái cổ, trầm tịch vô tận tuế nguyệt liền tỏa sáng.

Năm huynh đệ tỷ muội Long Nhi nhanh chóng lào vào vùng sâu Thần Phong học viện tìm Đạm Đài Tuyền và Mộng Khả Nhi, thoáng sau, năm đạo linh hồn dao động hùng hồn dấy lên, năm hài tử cùng bay lên thiên ngoại hỗn độn.

“Đợi, đợi ta.” Long Bảo Bảo trong hình dáng một thanh niên anh tư bột phát hóa thành một phiến kim quang bay lên thiên ngoại hỗn độn.

“Xảy ra chuyện gì, ta cũng đi xem.” Tử Kim thần long bay lên theo.

“Phụ thân có thật là…”

Long Nhi có vẻ tư lự trong vùng hỗn độn mênh mang.

“Đại ca yên tâm, khẳng định phụ thân không sao.” Không Không tuy thích cười cợt nhưng đối diện với huynh trưởng cũng không dám nghịch ngợm.

“Đúng, đúng, cha sống dai lắm, không thể sao hết, chúng ta chắc sẽ cứu được. Tuy cha đối với bọn muội hung hãn, định nhốt lại nuôi lớn nhưng vẫn là người cha đáng ghét của muội, chúng ta cứu ra thôi.” Hai tiểu quỷ tinh linh cổ quái Huyền Huyền và Tác Tác không chịu giữ mồm miệng, cười hi hi, ngay cả Long Nhi cũng chịu, không quản lý nổi.

“Im nào, trước mặt có một hỗn độn đại lục!” Y Y thanh lệ vô song đề tỉnh, gõ đầu hai tiểu quỷ đầu, “không nói nhăng nữa.”

“Vâng, nghe lời tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ à, bọn đệ nghe nói ai đó lúc nhỏ từng ngậm vú sữa ra ngoài gây họa, không ngoan hơn bọn đệ à.”

“Lắm chuyện.” Y Y vừa giận vừa buồn cười, véo tai chúng.

Lúc đó, Long Nhi lên tiếng: “Có hỗn độn di dân, ta đi xem.”

“Gào…” Long khiếu vang vang khắp thiên vũ, Long Nhi hóa thành Thiên Long thể, khác nào một ngọn núi vắt ngang thiên vũ, uốn lượn xuống, uy lực khiến đại lục phía dưới suýt vỡ tan.

Thiên Long trảo chụp lấy mấy hỗn độn di dân, không rõ do trời sinh đã sợ Thiên Long hoàng hay không mà đám di dân nhũn ra.

“Cho ta biết hỗn độn cổ địa ở đâu, ở đây ai mạnh nhất?”

“Hỗn độn … cổ địa ở nơi sâu nhất của hỗn độn hải. Ở chỗ chúng tôi… mạnh… mạnh nhất là Quảng Thành. Nhưng y … đã đi rồi.”

Linh hồn mấy hỗn độn di dân run rẩy, bị khí thế trấn áp khiến nói năng cũng ấp úng, kể lại toàn bộ sự tình.

Không Không bay tới: “Ca ca không cần lo, khí tức chúng ta phát ra quá mạnh, Quảng Thành đó đã bị kinh động, tốt nhất là hiện tại chúng ta thu liễm hết lại.”

Long Nhi gật đầu: “Đuổi mau, đừng để Quảng Thành đưa tin đến hỗn độn cổ địa.”

Tốc độ của năm hài tử nhanh đến cực hạn, thoáng sau đã lướt đi vạn dặm, tiến vào hỗn độn hải mênh mang. Lúc chúng đi khỏi, từ cổ tinh không xa lắc, Quảng Thành xuất hiện, lau mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: “Sao có thể? Ngũ đại cao thủ… may mà ta ra ngoài.”

Y Y chỉ vào hỗn độn hải: “Đại ca, trước kia lại có một hỗn độn đại lục.”

Long Nhi gật đầu: “Ồ, ta biết ai ở đây, trước đây từng đấu với hắn, năm xưa còn bị y truy sát, hôm nay chúng ta tặng cho U La vương này một ‘niềm vui’ bất ngờ nào.”

Trong hỗn độn đại lục phía trước, U La vương chợt thấy tâm thần không yên, nhảy vọt lên không.

“Hắn phát hiện chúng ta.” Long Nhi nhíu mày.

Huyền Huyền vỗ ngực: “Lão ca nhìn bọn đệ này.” Nó và Tác Tác tiến lên, bọn Long Nhi ở phía sau.

“A, người ở đằng trước kia, có phải U La tiểu tử không?” Giọng nói con nít của Huyền Huyền vang lên.

“Ồ, ngươi thật sự là Tiểu U La?” Tác Tác hỏi với vẻ ngây thơ.

U La vương suýt thổ huyết, hai tiểu mao đầu dám xưng hô như thế, thật khiến y không tài nào nhịn được.

“U La tiểu tử, chúng ta đến giết ngươi.”

“Dựa vào hai tiểu bất điểm các ngươi?” U La vương cũng nhận ra hai tiểu quỷ đáng sợ nhưng không coi là nguy hiểm, sức chú ý dồn hết lên mấy thân ảnh mơ hồ ở phía sau.

“Đúng, chúng ta phải đánh bại ngươi.” Đoạn hai vì sao quả tạ ra vẻ vô hại lao tới.

U La vương quát vang: “Ta mặc kệ các ngươi có phải hài đồng không, giết sạch.” Y tận lực chụp vào đầu hai hài tử, ngọn trảo trùm lên, y sợ có biến cố nên dốc toàn lực, có điều đã đánh giá Huyền Huyền và Tác Tác quá thấp.

“Lão ca, lão tỷ mau tới đây.”

Tác Tác và Huyền Huyền chụp cứng hai tay U La vương, lúc đó y mới cả kinh thất sắc, hai tiểu quỷ mạnh đến kinh nhân, nhất thời y không sao thoát được.

Long Nhi, Không Không, Y Y lướt tới, cảm giác được linh hồn dao động, sắc mặt U La vương biến hẳn, vừa thấy Long Nhi liền kinh hãi: “Đồ Đằng chí tôn!”

Y hết sức quả quyết, không hề do dự, chấn nát hai tay bỏ chạy vào vùng sâu hỗn độn. Không phải y quá nhát gan mà y phát hiện tu vi của Long Nhi, Y Y, Không Không đều không kém hơn mình, tam đại cao thủ cùng ra tay, y chết chắc.

“Giết!” Long Nhi dẫn đầu, bọn Không Không bám sát.

Hôm nay, lịch sử tái hiện, trăm năm trước, ngũ đại cao thủ bọn U La vương từng truy sát Thần Nam không còn đường lên trời xuống đất, giờ đến lượt năm hài tử của hắn đuổi đến tận hỗn độn, U La vương trở thành Thần Nam năm xưa.

Y thầm kinh hãi, nhận ra Long Nhi nhưng mấy thiếu niên cạnh cậu, dao động linh hồn cũng cực mạnh, lẽ nào là cổ lão Đồ Đằng trong truyền thuyết?

“U La vương, ngươi chạy đâu?” Không Không hóa thân thành một thanh thần kiếm, trực tiếp xuyên qua trùng trùng không gian vô danh, xuất hiện trước mặt U La vương, đó không phải là nhảy qua không gian mà là cấm kị đại thần thông.

“U La vương, chịu chết đi.” Y Y khẽ giơ tay, vô tận thần diệp sáng chói như mưa sao băng màu lục trùm lên U La vương.

“U La vương, có dám đấu tiếp trận năm xưa với ta không.” Long Nhi tung quyền, không hề dùng xảo thủ, cương chính hùng hồn, chiến lực vô song!

Quả thật mạnh cực độ.

Tu vi cả ba hài tử đều đạt đến cỡ U La vương khiến y không dám dừng nửa bước, dốc hết đại thần thông bỏ chạy, nhưng bị ba hài tử tấn công khiến y vô cùng nhếch nhác, vô cùng thê thảm, suýt nữa mất xác trong vô tận thần quang.

“Hỗn độn cổ địa!” Y chỉ còn ý niệm này, trong lúc đào vong, liên tục đưa tin cho các lộ vương hầu đến cứu, nhưng phải sống đến lúc đó đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK