Mục lục
[Dịch] Thần Mộ II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma Chủ và ma tính Thần Chiến tàn hồn nhập chủ đi khắp đông Tây phương, tung hoành thiên địa, cải biến định cục của tam giới.

Nhân gian giới, Thiên giới, tàn phá thế giới tuy chưa triệt để quán thông nhưng giữ tam giới xuất hiện nhiều không gian thông đạo, không còn là ba thế giới hoàn toàn phong bế.

Sau cùng họ quay lại tàn phá thế giới, bay đến gần bọn Thần Nam, một đạo sức mạnh kinh hồn trói hắn rồi lại bị giải trừ.

Trong khoảnh khắc đó, hắn không hề hoảng loạn, vào đệ tam giới cũng không có gì đáng sợ, càng sớm đoàn tụ với cha mẹ.

Nhưng nếu bị động tiến vào đệ tam giới như thế, hắn sẽ vô cùng ân hận, Vũ Hinh ra sau đây? Hắn đã thề phải đưa Vũ Hinh chân chính quay lại, chỉ khi đó hắn mới không còn gì lo lắng mà vào đệ tam giới.

Thần ma đồ chăm chắm vào Long Bảo Bảo, bất quá còn do dự.

Long Bảo Bảo là hoạt lưu tiểu quỷ đầu, nó biết hậu quả khi bị Thần ma đồ chú ý, lòng khẩn trương cực điểm, làm ra vẻ ngây ngô: “Thần dạy, ta không phải muội muội, đừng nhìn ta như thế, ta thẹn.”

Sức mạnh hùng hồn sau cùng tan đi, trong Thần ma đồ vọng ra tiếng Ma Chủ nới với thủ mộ lão nhân: “Ngươi là người cuối cùng, mời vào đệ tam giới.”

Thủ mộ lão nhân lắc đầu: “Ma Chủ, ngươi tưởng tam giới thanh bình? Thật sự mọi cường giả đều đã vào đệ tam giới?”

“Chắc vậy, ta nghĩ không còn lọt ai, nếu thật sự có người khiến ta không cảm ứng được, dù tìm ra họ thì trạng thái này của ta cũng không làm được gì.”

“Ha ha… ngay cả ngươi cũng không dám khẳng định trăm phần, chưa biết chừng sau cùng sẽ có đại loạn, lão nhân gia ta đến đệ tam giới.”

“Đợi chút…” Thần Nam vội gọi thủ mộ lão nhân và Thần ma đồ sắp biến mất.

Hắn mở nội thiên địa, thả hai hài đồng ra.

“Tiểu tử khi sư diệt tổ, chúng ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, tạm thời ở trong dó, đừng quấy nhiễu.”

Hai tổ tông sống là tù đồ mà quát mắng hắn ầm ĩ, hắn không biết xử lý sao cho hợp, nếu là người khác ắt hắn đã cho một trận nhưng đây là tổ tông, vấn đề khiến hắn dở khóc dở mếu.

“Mời hai vị vào đệ tam giới, giao cho người Thần gia.”

“Ha ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười vang: “Hai hài tử ngốc lại đây…”

Không chỉ Tứ tổ và Ngũ tổ đại nộ, Thần Nam cũng tai xì khói, dù sao họ cũng là tổ tiên của hắn.

Ma Chủ lạnh lùng cất tiếng: “Không cần, nếu không có gì bất ngờ, không đủ một ngàn năm họ không thể khôi phục nguyên khí, trong thời gian đó đã xảy ra rất nhiều việc.”

“Ha ha… hay lắm, lão nhân gia đi trước một bước.” Thủ mộ lão nhân nói xong, nơi lão đứng sáng lòa bạch quang rồi tan biến.

Thần ma đồ cũng tiến vào đệ tam giới, Thần Nam quỳ xuống trên hư không, nói với ma tính Thần Chiến: “Phụ thân, con sẽ vào đệ tam giới tìm các người.”

Thân thể ma tính Thần Chiến hơi run, chầm chậm quay người, lộ ra thần sắc cực kì đặc dị, nguyên bản khí chất tan biến, trong mắt lộ ra nét nhu hòa hiếm có: “Thế giới này không có ai tùy tùy tiện tiện thành công. Được và mất cân bằng, mất bao nhiêu cũng sẽ được bấy nhiêu và ngược lại, một vạn năm chỉ là sớm chiều.”

Thần Nam ngẩn ra, hắn có ảo giác rằng đó không phải ma tính Thần Chiến mà là Thần Chiến chân chính quay lại, phụ thân muốn nói gì với hắn?

Hào quang chói lòa lóe sáng, Thái cực đồ bao lấy Ma Chủ và Thần Chiến rồi tan biến.

“Hận trời lấy mất của ta một vạn năm… ta mất quá nhiều, nhưng được gì?” Hắn đứng yên trên hư không.

Tương lai mờ mịt, ta phải về đâu?

Hiện tại, thế giới đại biến dạng, đương nhiên sẽ có nhiều trọng đại sự kiện phát sinh.

Trên hư không lóe sáng, một thân ảnh màu vàng xuất hiện trước mặt bọn hắn, đó là một lão nhân quang chất hóa, thể chất điển hình của người Tây phương nhưng không phải chân thật nhục thể, gần như hoàn toàn do kim quang ngưng tụ, cơ hồ trong suốt.

Hắn lập tức tỉnh lại, nhìn với vẻ giới bị: “Ngươi là ai?”

“Ta là Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất.”

Thần Nam kinh dị, không ngờ Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất vẫn ẩn thân trong bóng tối đã hiện thân, lại có thể chất đặc thù như vậy.

Tựa hồ nhận ra nghi vấn của hắn, y cười khổ: “Thân thể ta đã tiêu tan từ lâu, hoàn toàn dự vào công pháp do Quang Minh thần truyền lại mới ngưng tụ hồn phách, chuyển thành quang hóa thể chất. Bất quá không thể như nhục thể, chiến đấu kịch liệt trong thời gian dài.”

Đoạn, lão lại làm một việc khiến cả Thần Nam và Tử Kim thần long cả kinh: quỳ xuống trước mặt Long Bảo Bảo, cung cung kính kính thi đại lễ.

Cử động này khiến con rồng tham ăn vù một tiếng, bay lên vai Thần Nam, nó hết sức cẩn thận với vị giáo hoàng hùng mạnh này.

“Thần dạy… thần dạy… ngươi định làm gì?”

“Tiểu thần vừa được tin rằng phong ấn trong Thiên đường đã bị ngài phá, tội nhân bái kiến thần thượng.”

“Ngươi nói cái gì?” Long Bảo Bảo hiển nhiên vô cùng mơ hồ nhưng nó vốn là thần côn, lại thuận miệng nói: “Quang Minh đại thần côn. Thần dạy, cho ngươi vô tội, lui cách ta trăm trượng.”

Giáo hoàng đời thứ nhất ngạc nhiên nhưng cũng lui đủ trăm trượng.

“Thần dạy, có âm mưu.” Long Bảo Bảo nhỏ giọng: “Thần Nam, con lươn, chúng ta chạy hay đánh?” Nó làm ra vẻ sẵn sàng chuẩn bị.

“Ngươi đúng là tiểu thần côn!” Thần Nam vừa bực vừa buồn cười: “Y mà có ác ý tất không cần làm vậy, phải hỏi rõ ràng trước đã.”

“Được.” Long Bảo Bảo nhỏ giọng: “Sao ta thấy y là toàn thân không thoải mái?” Hai mắt nó hấp háy, tựa hồ nghĩ ngợi.

“Giáo hoàng, mời ngài tới.” Thần Nam lên tiếng.

Nhưng giáo hoàng lại nhìn Long Bảo Bảo, tựa hồ đợi nó quyết đoán.

“Thần dạy, ngươi đến đây…” Tiểu long bất mãn.

Thần Nam cố giữ bình tĩnh, hỏi giáo hoàng: “Ngài vừa… xưng hô nó là thần thượng, ‘thần thượng’ này… có phải là Quang Minh thần đời thứ nhất?”

“Chính thị.” Giáo hoàng hồi đáp.

“Grào… có nhầm không? Ta điên mất, tiểu thần côn lại là Quang Minh thần đời thứ nhất? Ha ha ha… cười chết mất, nó là Quang Minh thần đời thứ nhất chắc ta là Thiên Long hoàng, là Hắc Ám đại ma thần đời thứ nhất, là chúa tể Đông thổ, là…”

Tử Kim thần long vừa cười vang vừa phản bác.

Tiểu thần côn Long Bảo Bảo tỏ vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, bập bẹ lên tiếng: “Thần dạy, dù trí tuệ của ta cử thế vô song, thực lực của ta không ai sánh kịp nhưng ngươi không cần cung kính như thế. Quang Minh thần là kẻ đã chết, ta…. là long thượng chi long tiềm lực vô biên, tiền đồ vô hạn, sao lại có liên hệ với tử quỷ được?”

Thần Nam có cảm giác muốn cười vang lên.

Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất ngạc nhiên, tuy có chuẩn bị tâm lý nhưng lão vẫn suýt ngã ra đất. Tiểu long đang nháy mắt, giọng nói ngọng nghịu, như hài đồng ngây thơ đang bất mãn này là Quang Minh thần sao? Lão hơi nghi hoặc.

“Không sai.” Tựa như lên gân cho mình, lại như chứng thực, Quang Minh giáo hoàng nói: “Ngài là Quang Minh thần.”

“Thật ra là sao? Theo ta biết, nó thuộc long tộc.” Thần Nam hỏi.

Quang Minh giáo hoàng tựa hồ rất thoải mái, không buồn chấp Thần Nam xưng hô Long Bảo Bảo như vậy.

“Sự thật, chúng ta chưa từng thấy chân thân của Quang Minh thần…”

“Không nhìn thấy mà sao lại bảo là ta…” Long Bảo Bảo bất mãn.

“Quang Minh thần xuất hiện trước mặt người đời chỉ là một hóa thân…”

Được giáo hoàng thuật lại, bọn Thần Nam, Tử Kim thần long mới minh bạch chân tướng.

Quang Minh thần đời thứ nhất trong truyền thuyết là một cao thủ cực kì đặc thù, hầu như lang thang khắp Nhân gian, ít khi quay về Thiên giới, y có một đặc thù rất giống Long Bảo Bảo: Thích món ngon và thực lượng kinh nhân.

Y vô cùng thần bí, gần như không có ai thấy qua chân thân, chỉ có mấy người được thấy hóa thân nên gọi đó là Quang Minh thần. Cũng chỉ có năm, ba người biết được rằng Quang Minh thần đời thứ nhất là hóa thân của một nhân vật siêu tuyệt, không ai biết chân thân là ai.

Rất ít người biết gì về y, không ai biết chân tướng trận chiến hủy diệt nọ, mà chỉ biết y và Thiên Ma liên thủ cũng thảm bại cáo chung.

Nhưng khiến người ta kinh ngạc là lúc Quang Minh thần tan thây, thần hồn tiêu tan liền tiến vào Thiên đường, phong ấn mấy vật không muốn cho ai biết, không buồn quan tâm đến thân thể tan tành. Lại còn phân phó rằng dùng thân thể nát tan đó hấp dẫn mọi người để họ chú ý, sẽ có ngày hài cốt tụ hợp hoàn tất, y tất phục sinh.

Đến đây, Thần Nam dựa vào vài dấu vết đoán được Long Bảo Bảo tất nhiên là Quang Minh thần đời thứ nhất.

Hiện tại có nhiều vấn đề cần giải quyết.

Thánh khí của Quang Minh giáo hoàng – Xạ Nhật tiễn vì sao lại hóa thành chiếc vảy nghịch của Long Bảo Bảo? Đương nhiên dễ hiểu.

Tàn thể Thiên Long bị phong ấn trong Thiên đường là một phần chân thân của nó, thân thể phá toái chỉ là hóa thân dùng để hấp dẫn chú ý của ngoài giới, dùng kế Ám độ trần thương, chân thân ở địa vực khác từ từ khôi phục.

Vì thế nó mới nuốt được xá lợi của Quang Minh thần, sức mạnh của hóa thân.

Chân tướng đã xuất hiện nhưng khiến ai nấy tắt tiếng.

Long Bảo Bảo quả là Quang Minh thần đời thứ nhất, nói cho đúng, hóa thân của nó là thế.

Nó có hai tầng thân phận.

“Grào… quá quá hoang đường, tiểu đậu đinh tham ăn lại là Quang Minh thần? Ta @#%#...”

Thần Nam hoàn toàn tắt tiếng, thần côn này mà là Quang Minh tổ thần được vạn nhân sùng bái và kính ngưỡng? Lão thiên đúng là thích đùa.

Long Bảo Bảo ngây ngô nháy mắt, bất mãn nói: “Các ngươi nhìn ta cái gì?”

Thấy biểu tình của nó ngây thơ, ai nấy suýt ngã lăn ra đất, kể cả Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất.

“Hắc hắc...” Mắt Long Bảo Bảo lóe lên tia trí tuệ, bập bẹ nói với Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất: “Thần dạy, ta là Quang Minh đại thần côn, không, là Quang Minh thần. Hiện tại ta nhân danh thần truyền cho ngươi…”

Quang Minh giáo hoàng vội trở nên nghiêm túc, cực kỳ trịnh trọng nói: “Quang Minh thần vạn năng trên cao, nô tài trung thành nhất của ngài xin nghe lời dạy.”

“Thần dạy, ta đói..”

“Bịch.”

Quang Minh giáo hoàng không nhịn được, ngã lăn ra đất.

“Thần dạy, ta thật sự đói..”

Quang Minh giáo hoàng run rẩy bò dậy như bị đả kích cực kỳ trầm trọng, cố khắc chế tình cảm, cung kính nói: “Thần thượng, tiểu thần đi chuẩn bị thực vật cho ngài.”

“Thần dạy, ngươi đúng là nô tài trung thành nhất của ta.” Tiểu long chậm rãi mà trịnh trọng tán dương, đoạn nó liệt kê một lô đồ ăn: “Ta cần một ngàn đôi cánh gà nướng, không, một vạn đôi, năm ngàn chiếc hương tô vừng cay, năm ngàn chiếc hoa nhuận thật mềm, thêm năm ngàn cân gan ngỗng, năm ngàn cân thịt bò, năm ngàn chiếc đùi dê nướng, năm ngàn cân sườn chiên, năm ngàn… sau cùng là năm ngàn thùng hồng tửu, à, ta thích đệ nhất danh tửu Lạp Phỉ Trang.”

Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất run rẩy lui ra.

Thần Nam và Tử Kim thần long há hốc mồm, tiểu long được tôn là Quang Minh thần, những ngày bận rộn của Quang Minh giáo hội còn tiếp nữa.

Lão giáo hoàng quả thần thông quảng đại, một thời thần sau đã mang núi thức ăn tới, lại vận dụng quang minh ma pháp giữ cho chúng nóng hổi.

“Thần dạy, ta thích quá.” Long Bảo Bảo lao vào trong núi thức ăn.

Thần Nam đến gần lão giáo hoàng, hỏi: “Ngài có biết cách đây rất lâu có một con Thiên Long là Đại đức đại uy?”

“Biết chứ, tên đó loăng quăng khắp đông Tây phương, tuy được gọi là đại đức đại uy nhưng nên gọi là tham ăn tham uống mới đúng… A!”

Quang Minh giáo hoàng chợt dừng lời, quá khứ không biết bản thể của Quang Minh thần là Thiên Long, giờ đã biết, lão đoán ra Long Bảo Bảo là ai?

“Đó, đó, đó là…”

Quang Minh giáo hoàng triệt để sửng sốt, tổ thần phe mình lại là nhân vật có vấn đề, đại đức đại uy Thiên Long đương nhiên tham ăn đến trình độ này mà sáng lập ra một giáo hội nổi danh.

Đại đức đại uy Thiên Long quả là cao nhân.

Đương nhiên, Thần Nam không coi đại đức đại uy Thiên Long vì ăn uống là kiến lập Quang Minh giáo hội. Đoạn hắn hỏi những vấn đề quan tâm.

“Quang Minh thần và Thiên Ma thật ra đại chiến với ai, lẽ nào không có dấu vết sao?”

“Vấn đề này ta không biết, chỉ biết đó tựa hồ là kẻ nhắm vào Quang Minh thần. Thiên Ma và một thần bí nhân là trợ thủ Quang Minh thần mời tới.”

Thần Nam biết không thể hỏi ra tin tức gì hữu dụng, không tiện truy vấn mà hỏi tiếp: “Có thể để Long Bảo Bảo, à không, Quang Minh thần đi theo ta.”

“Không vấn đề gì.” Bất ngờ là Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất thống thống khoái khoái đồng ý đoạn mở ra một phiến không gian, rút thần cốt sáng lòa ra: “Đây là hài cốt hóa thân của Quang Minh thần, sẽ giúp tổ thần phục nguyên.”

Thần Nam thu vào nội thiên địa, hắn biết sẽ hữu dụng với tiểu long, lần này đến Tây phương, nó mấy lần có cảm ứng bất ngờ, đều liên quan đến Thiên Long tàn thể và hóa thân hài cốt.

Nhưng hắn biết tiểu long muốn khôi phục lại chắc vô cùng khó khăn, địch thủ từ vạn năm trước chuyên nhắm vào nó, vết thương tạo thành làm gì có chuyện dễ dàng phục nguyên.

Lúc đó chỉ có Cổ Tư đứng cạnh hắn, Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo đang tranh nhau núi thức ắn.

Hiện tại tàn phá thế giới đã có thông đạo nối với Nhân gian, hắn quay lại rất dễ, mọi việc đã rõ, tin tức về Thần Chiến cũng đã biết, không còn gì lo lắng nữa nên hắn quyết định quay lại Nhân gian.

Nửa thời thần sau, hắn, Tử Kim thần long, Cổ Tư và Long Bảo Bảo vốn rất lưu luyến Quang Minh giáo hoàng đời thứ nhất, đi ba bước lại quay nhìn, cùng bay đi.

Nó khua khua hoàng kim tiểu trảo nói với lão giáo hoàng: “Thần dạy, ta sẽ rất nhớ ngươi, sẽ thường đến thăm.”

Thân hình lão giáo hoàng run lên, không biết vì kích động hay hoảng sợ, đưa tay vẫy vẫy.

Thần Nam rời khỏi tàn phá thế giới, nhưng chóng bay về Đông thổ.

Núi rừng mênh mang, Thập vạn đại sơn ở miền trung Thiên Nguyên đại lục trải qua lần thiên địa kịch biến lại càng rộng hơn mấy lần.

Thần Nam thử tìm tử vong tuyệt địa nhưng không phát hiện dấu vết, tuyệt địa tựa hồ biến mất, không biết Vô Danh thần ma và Tiềm Long đi đâu.

Chợt một quang ảnh mờ mờ bay tới, tuyệt mĩ thân ảnh bay qua đỉnh núi như cửu thiên thánh nữ giáng lâm phàm trần, là Đạm Đài Tuyền băng cơ ngọc cốt, mắt như nước hồ thu, phong hóa tuyệt đại nhưng thần sắc bất thiện chặn đường bọn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK