Mục lục
[Dịch] Thần Mộ II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Nam rời khỏi Phong Đô sơn, tịnh không về Tây phương Thiên giới, hắn thấy bất an trong lòng, dự cảm tựa hồ sẽ có đại sự kiện phát sinh.

Sau cùng, hắn quay lại Đỗ gia Huyền giới, thấy mười mấy bóng người đang lăng xăng, họ là thám tử của các đại thế lực ở Thiên giới và Nhân gian, quan sát tình huống ở đây.

Thấy họ đi đi lại lại có vẻ bất an, hắn biết có chuyện.

Quả nhiên lúc lao vào Đỗ gia Huyền giới, cảm giác ngay được sát khí lãnh liệt lan tràn, hiu hắt hơn cả gió thu cuốn lá.

Nhưng không phải lạnh kiểu đêm đông, cơn lạnh khiến lòng người tuyệt vọng, nảy ra ý định tự hủy, qua là loại sát ý đầy ma tính dụ hoặc.

Sát ý đáng sợ tà dị đến cực điểm.

Thần Nam nhíu đôi mày kiếm, giới bị tiến vào sâu trong Huyền giới, đi qua thi sơn cốt hải, hắn xuất hiện trên hoang mạc yên lặng. Từ xa nhìn vào không gian chi môn, hắn sững lại, không biết từ bao giờ trên ngọn núi đá có thêm một cột đá cắm xéo vào.

Cây cột đá xanh dài chừng mười trượng, cắm thẳng xuống chừng một trượng, thò lên mặt đất một đoạn chừng sáu, bảy trượng, chỉ chéo lên không gian chi môn. Từ vị trí, cự li, tư thế đều dễ dàng nhận ra nó từ trong cánh cửa bay ra.

“Tuyệt vọng hàn ý” lan khắp Huyền giới bắt nguồn từ nó, sát ý lãnh liệt đầy ma tính dụ hoặc cũng từ đây mà ra.

Cảm giác bất an dấy lên mạnh hơn trong lòng Thần Nam , ngay cả lúc thấy Thiên Quỷ và hai thiên giai cao thủ đấu nhau hắn cũng không có cảm giác này, bây giờ đứng trước cây cột đá xanh lại thấy tim đập thình thịch, thực sự không phải việc tốt lành.

Tài cao mật lớn nên hắn chậm rãi bay tới, định xem nguồn cơn ra sao.

Bay chưa đầy ba dặm đã thấy tình huống dị thường, cây trụ và không gian chi môn hình như có liên hệ quái dị. Hắn vòng qua cây cột đá, đến khoảng trung gian giữa nó và không gian chi môn, cảm giác có một cỗ năng lượng vô hình đang lưu chuyển.

Giữa cây cột và cánh cửa tựa hồ có mối liên hệ năng lượng mà thiên nhãn cũng không nhận ra. Thần Nam không hiểu mối liên hệ này có dính dáng gì đến đệ ngũ giới không.

Hắn xuất ra một đạo kiếm khí, thử cắt dòng vô hình năng lượng nhưng hào quang sáng chói lóe lên, kiếm khí va vào năng lượng liền tan ngay.

Sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Thần Nam kinh hãi, tựa hồ đệ ngũ giới có cường giả liên hệ với cây cột khí vượt giới. Công lực này ắt thuộc nhóm Thái cổ quân chủ.

Hắn nghi hoặc, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Quan sát liền hai thời thần mà không phát hiện gì, sau cùng hắn không nén được, quyết định thử hủy diệt thạch trụ. Bất kể thế nào, thạch trụ và đệ ngũ giới có liên hệ, quyết không phải việc tốt lành.

Hắn lộ ra thần tình ngưng trọng, chầm chậm tiến tới, lúc cách cây cột hơn trăm thước, phương thiên họa kích trong nội thiên địa truyền ra dao động bất an, hung binh lay động dù cách nội thiên địa.

Hung binh có dự cảm hoặc cảm ứng đặc thù?

Hắn nhanh chóng triệu hoán phương thiên họa kích, nắm chắc trong tay, hung binh rung lên, phát ra chiến ý cao vút, chỉ thẳng vào cây cột.

Dù vậy, Thần Nam không hề kinh ngạc, nắm chắc hung binh từ từ tiến tới, cách cây cột hơn mười trượng mới dừng lại, giơ cao hung kích theo thế Lực Phách Hoa Sơn hung hãn bổ xuống.

Lưỡi kích bắn ra hào quang chói lòa như cầu vồng vắt ngang trời, soạt một tiếng, chém trúng cột đá xanh.

Hào quang tỏa sáng, cây cột nổ tung nhưng phát ra một cỗ sát khí lăng lệ hơn, vô tận tuyệt vọng chi ý bùng lên, một lưỡi ma đao sáng rực hiển hiện.

Sát khí phát ra tuy không bằng phương thiên họa kích nhưng “Thế” lại hùng hậu không kém gì.

Lưỡi ma đao cong một đường hoàn mỹ, trên bề mặt điêu khắc ma văn, dạng thức vô cùng cổ lão, cây đao tập trung hết những đặc điểm: đẹp đẽ, thương tang, cổ kính, tà dị.

Ma đao hơn hẳn hung kích ở chỗ nó có bố trí chú văn, từng dải văn tự cổ lão quấn quanh, nổi lên không trung, giữ cho nó đứng yên.

Không còn cây cột đá bao phủ, sát ý của ma đao càng đậm, Thần Nam cũng bị ảnh tưởng tâm thần, dấy lên bi ý.

“Chết tiệt, đúng là ma đao, không thỉ phát ra 'Thế' cực mạnh mà ảnh hưởng được cả tâm thần người khác.” Thần Nam nhanh chóng liên tưởng đến Thái cổ thất quân chủ, tựa hồ có một người cầm ma đao, lúc họ phá phong ấn, hắn loáng thoáng có ấn tượng.

Hắn biết đại sự đã hỏng, ma đao của Thái cổ quân chủ sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây? Lẽ nào người đó sẽ tới?

Dải năng lượng vô hình vẫn liên hệ với đệ ngũ giới, Thần Nam không hiểu vị quân vương kia làm gì, hắn cầm phương thiên họa kích đang xung động, chém vào ma đao mấy lần nhưng không làm gì được, ma văn nổi trên không hóa giải hết công kích của hung kích.

Thần Nam phí liền hai thời thần cũng không phá nổi chú văn cũng không làm gì được thanh ma đao, tuy không biết nó và đệ ngũ giới có liên hệ gì nhưng tuyệt không phải hảo sự.

Ở lại cũng không thay đổi được gì, hắn không hề do dự, rời Đỗ gia Huyền giới, trước lúc đi quát to với các thám tử: “Giám thị thanh ma đao trong nay cho cẩn thận, nếu có gì khác lạ, mau bẩm báo với các đại thế lực ở Thiên giới và Nhân gian.”

Hắn quyết định đi tìm tuyền nhãn của Sinh Mệnh nguyên tuyền, tận lực bổ sung sinh mệnh chi năng cho bát hồn, ma đao chủ nhân sắp tới, hắn cần sức mạnh của bát hồn.

Ở vùng giao nhau giữa đông tây phương Thiên giới, hắn gặp Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, cách rất xa đã nghe tiếng con rồng du côn gào: “Y @#%%…đúng là tà môn, còn chưa chết hả, lại tỉnh rồi.”

Thần Nam đại hỉ, hắn thấy Bất tử lão cường này không đến nỗi đáng ghét, thậm chí hơi khả ái, hắn đang muốn hỏi y vài việc.

Thấy hắn tới, nỗi lo trong lòng Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo được trút bỏ.

“Y còn sống không?”

“Grào....sống dai đến mức làm ta phát sầu, một lúc lại tỉnh lại, phun ra vài câu xui xẻo. Đáng ghét nhất là không lần nào nói trọn vẹn. Đáng đánh.”

“Thật ra là chuyện gì, y nói sao?”

“Y nói có hai thiên giai cao thủ tới, còn cả một quân vương của phe y cũng ở một góc trong không gian thông đạo, đấu với một vị Thái cổ quân chủ…” Tử Kim thần long kể lại cho Thần Nam.

Thần Nam vội quay lại, hỏi đệ ngũ giới tín sứ vừa “tỉnh” lại: “Ta phát hiện một lưỡi ma đao trong Đỗ gia Huyền giới, tựa hồ từ đệ ngũ giới lên, đầy tuyệt vọng sát ý …”

“A” linh hồn hư nhược của đệ ngũ giới tín sứ run lên: “Là cây… Tuyệt vọng ma đao …hung binh đáng sợ…” Đoạn linh hồn chi hỏa của y lập lòe.

“Sao, chết rồi à? Vừa đến lúc quan trọng.” Thần Nam vô cùng ảo não.

“Yên tâm, con gián này bất tử, hơi thở cuối này, ta thấy phải tám ngày mười ngày mới thở xong, chốc nữa sẽ tỉnh lại.” Tử Kim thần long tức giận giải thích.

Vậy sao? Ngất mất.

Thần Nam tắt tiếng.

Cả nhóm nhanh chóng đến Thần Vực, Thần Nam trực tiếp đến Nguyên Tố Thổ Thần điện tìm thổ hệ chủ thần: “Theo lời đánh cá, ta đã thắng, cần mượn lực cảm ứng với mặt đất của thổ hệ thần linh các vị, mong rằng không cự tuyệt.”

“Không, đương nhiên ta không thể tự xuất hiện, vậy để hai vị tộc đệ đi tương trợ, thật ra ngươi định làm gì?”

“Không sao, đào bảo vật đi.”

Nguyên Tố thổ thần đứng trong chủ thần điện gọi hai vị tộc đệ Khải Ân Tư và La Lợi Đức, họ tuy chưa đạt tới Thần Vương cảnh giới nhưng không còn cách bao xa.

Vừa rời khỏi Thổ Thần điện, đệ ngũ giới tín sứ tỉnh lại, đến giờ Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo đã quen với Bất tử lão cường sống dai như gián này, thật sự phải cố nén giận nhưng cục tức vẫn khó lòng nuốt xuống

“Tuyệt vọng ma đao là… hung binh… của quân vương Hắc Khởi… trong Thái cổ lục quân chủ, hắn đang ở một góc khác trong không gian chi môn…đấu với quân vương của bọn ta.”

“Cha nó chứ, chết luôn đi.” Tử Kim thần long giận cành hông.

Thần Nam cũng đã quen với Bất tử lão cường, quay sang nói với Khải Ân Tư và La Lợi Đức: “Tây phương Thiên giới có bao nhiêu cấm địa? Nhất là đại hung đại ác chi địa, tuyệt đối không có ai dám tới.”

Hai thổ hệ thần linh hồ nghi nhìn hắn, không hiểu vì sao lại hỏi vậy.

“Ta muốn thử vận khí xem có đào được bảo bối nào chăng.”

Quỷ mới tin được những lời này, hai thổ hệ thần linh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Hung ác chi địa có khá nhiều nhưng không thể coi là tuyệt đối không ai dám tới. Thần vực không thiếu cao thủ, ở Thiên giới, thần linh là chúa tể, làm gì có nơi nào thần linh không dám đặt chân tới.”

“Thật sao, ở Đông phương Thiên giới có Ma Chủ chi mộ, không thần linh nào dám tới, lẽ nào Tây phương Thiên giới không có nơi như thế?” Giờ Thần Nam chỉ còn cách chọn nơi như vậy, nếu Sinh Mệnh nguyên tuyền còn tồn tại, nhất định phải ở nơi như thế, một nơi thông thường chắc đã bị các thần linh tìm ra.

Khải Ân Tư và La Lợi Đức liên tục biến sắc, đồng thời đáp: “Ngươi không phải muốn chúng ta đến nơi như thế chứ?”

“Thật có nơi như thế?”

“Không có.” Cả hai vội lắc đầu.

Thần Nam mỉm cười: “Được rồi, chúng ta nghỉ một ngày, mai nói tiếp. Ồ, đến chỗ ta, có việc cần hỏi các vị.”

Đến nơi, Thần Nam vội vàng chế trụ hai người khiến họ hôn mê.

Tiểu Phượng Hoàng nghi hoặc nhìn sang, hắn bật cười: “Mượn lực cảm ứng thổ nguyên tố của họ là được, họ ngủ đi thế này càng hay, bằng không đâu có chịu ngoan ngoãn hợp tác.”

Lúc đó đệ ngũ giới tín sứ tỉnh lại.

“Hắc Khởi… là tuyệt thế sát thần. Trong một ngày… giết sạch bốn mươi vạn tiên thần … là lãnh huyết quân vương trong Thái cổ lục quân chủ. Hắn đưa ma đao đến để phát tin cho quân chủ chưa quay về, nếu quá lâu không thấy gì, hắn tất nhiên… tự công lên.”

Sau cùng y cũng nói được hoàn chỉnh ý tứ, Tử Kim thần long tức giận quăng y vào nội thiên địa: “Thi thể sống dai, để ta xem ngươi còn sống được mấy ngày.”

Thần Nam tỏ vẻ ngưng trọng: “Hắc Khởi lúc nào cũng sẵn sàng vượt giới, tất phải chuẩn bị sẵn cho đại chiến. Cổ Tư, ngươi về Nguyệt lượng báo tỉ mỉ tin tức cho Thần gia biết.”

Cổ Tư biết sự tình khẩn bách nên nhanh chóng đi ngay.

Đoạn Thần Nam lại phái Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo đi thăm dò xem Tây phương Thiên giới thật ra có cấm địa nào.

Nửa ngày sau hai con rồng quay lại, thăm dò được không ít cấm địa nhưng đại đa số đều không phải tuyệt đối cấm địa, một vài thần linh vẫn ra vào dễ dàng.

Nhưng Long Bảo Bảo trong lúc vô ý nghe được một tin khiến Thần Nam chú ý, trong Thần Vực có một nơi cực kì đặc thù do các thần điện phái cao thủ liên hợp canh giữ nghiêm mật, không cho ai đến gần nửa bước.

“Trong Thần Vực có nơi như thế hả? Hay lắm, chúng ta đến đó trước.”

Thần Nam khống chế thần trí hai thổ hệ thần linh, mang họ và ba con thần thú ngầm đi về cấm địa.

Đó là một hoa cốc mĩ lệ, cực kì rộng lớn, bốn mặt có núi cao vây phủ một diện tích mười mấy dặm, trong cốc hoa cỏ đua nở, sắc màu rực rỡ, hoa trải khắp nơi, hương hoa thơm nữ thấm vào tâm tì.

Từ xa nhìn lại, vạn hoa lay động, ong bay bướn lượn, một biển hoa trải ra rước mắt

Quanh đó có không ít bóng dáng thần linh, bày bố bên ngoài hoa cố, đi lại trông coi. Cúng không trách được bởi từ thiên cổ đến nay chưa từng xảy ra chuyện gì ở đây nên họ ơ hờ phòng thủ.

Thần Nam dễ dàng đột nhập vào hoa cốc, cả nhóm dùng pháp lực nhấn chìm một khoảng đất để ẩn xuống. Khối đất vừa chìm, Tiểu Phượng Hoàng kêu lên kinh hãi: “Dưới đất sao lại chảy máu, còn có nhiều hài cốt…”

Bọn Thần Nam kinh hãi, vừa chìm xuống, phát giác dưới lớp đất cuồn cuộn huyết thủy, dưới đáy sâu mai táng vô số hài cốt trắng phau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK