Mục lục
[Dịch] Thần Mộ II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khụ khụ…” Thần Nam đành giả bộ ho để giấu nỗi lúng túng, hồi lâu mới tạm trấn áp được không bật cười lên: “Tiền bối có nhầm không? Hai con rồng này tuy là thần thú, nhưng không liên quan gì đến thần điểu Phượng Hoàng, dù ngài muốn Tiểu Phượng Hoàng sớm xuất thế cũng nên tìm như khổng tước hoặc thiên nga, sao lại tìm hai tên gây họa này?”

Đoan Mộc bật cười: “Đều tại ta không nói rõ mới khiến chúng sợ chạy mất. Là thế này, từ thời viễn cổ, thần điểu Phượng Hoàng đã là yêu chủ của Côn Luân thánh địa, sinh ra một quả trứng rồi tiêu tan, chưa kịp ấp nở ra Tiểu Phượng Hoàng. Bao nhiêu đời Yêu tộc đều tìm mọi cách nhưng không thể ấp nở được Tiểu Phượng Hoàng xuất thế. Cách đây ít lâu tiểu thần long tinh ranh dùng hoàng kim chân hỏa nướng trứng thần điểu, tuy khiến cả yêu tộc thánh địa hoảng sợ nhưng sau đó, mấy lão yêu quái chúng ta phát giác trứng thần điểu truyền ra những tia dao động sinh mệnh, rõ là điềm báo Tiểu Phượng Hoàng muốn xuất thế.”

Thần Nam há hốc mồm, không ngờ con rồng tham ăn lại khiến trứng thần điểu có dao động sinh mệnh, đúng là… khiến người ta tắt tiếng. Hắn đã đoán ra là việc gì, bèn nói: “Đó là việc đáng mừng.”

“Đúng, là việc đáng mừng! Sau cùng chúng ta cũng hiểu cách nào mới khiến Tiểu Phượng Hoàng xuất thế. Phượng Hoàng thuộc hỏa phải có hỏa mới trùng sinh được, đời sau của thần điểu phải có thần hỏa mới ấp được. Dưới gầm trời, chỉ có hoàng giả Long tộc và vương giả Kì lân mới có thần hỏa trời sinh, thần điểu Phượng Hoàng không còn, chỉ có hai loài này mới khiến Tiểu Phượng Hoàng xuất thế được.”

“Ha ha…” Thần Nam nghĩ đến cảnh Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long phải bận bịu, không nén được bật lên tiếng cười.

Đoan Mộc nói tiếp: “Hai con rồng đó, một là ngũ trảo hoàng kim thần long, một là ngũ trảo tử kim thần long, đều thuộc nhóm hoàng giả trong long tộc. Dùng thần hỏa của chúng ấp trứng thần điểu không gì thích hợp hơn.”

“Không thành vấn đề, ta sẽ đi tìm hai tên gây họa đó về.” Thần Nam nén cười thay mặt hai con rồng nhận lời.

Hai con rồng lén vào tiên quả viên, còn đang hưởng thụ mĩ vị, nào ngờ đã bị Thần Nam bán đứng cho lão yêu ma.

Đoan Mộc rất quan tâm đến tiến cảnh tu vi của Thần Nam cùng những tao ngộ ở ngoại giới của hắn, Thần Nam cũng có nhiều điều muốn thỉnh giáo. Hai người đàm luận rất lâu.

Lúc kể lại chuyện thiên sứ đến đông thổ, Đoan Mộc nhíu mày: “Tây phương thiên giới xảy ra loạn, khẳng định sẽ di họa đến nhân gian giới, các thánh chiến thiên sứ đều rất hùng mạnh, ngàn năm trước ta từng tận mắt chứng kiến…”

Lão yêu ma không kể kĩ lưỡng, Thần Nam cũng không tiện hỏi gặng.

Lúc nghe Thần Nam kể hắn đã giết chết Lý Uyên của Loạn Chiến môn, Đoan Mộc liền động dung, tỏ ra ưu tư: “Nên nhớ bất kể tu vi của cậu đạt đến cảnh giới nào, cũng ngàn vạn lần không nên tự tiện xông vào Loạn Chiến môn. Giờ đã kết thành huyết cừu với chúng, ta e tương lai sẽ xảy ra chuyện không hay.”

Thần Nam nghi hoặc: “Loạn Chiến môn có gì mà đáng sợ, hiện tại ha đã đạt đến lục giai cảnh giới, quyết không sợ chúng.”

Lão yêu ma tỏ ra nghiêm túc, lắc đầu: “Hiện tại cậu đã tiến vào cảnh giới lục giai, biết được thế gian còn có những không gian sở tại đặc thù như Huyền giới. Nhớ lại những cao thủ tục thế trong quá khứ, chắc chả mấy ai đáng cho cậu để mắt, từ này về sau cậu sẽ tiếp xúc với người trong Huyền giới, tu vi của họ chắc cậu cũng biết. Nhưng Đông thổ mênh mông, có mấy ai thật sự vô địch khắp các Huyền giới, thậm chí khiến các thiên giới thần tiên phải kiêng dè? Ta cho cậu biết một người, là Phong Ma của Lý gia.”

“Cái gì?” Thần Nam vô cùng kinh ngạc, Lý gia quả nhiên có một vô địch Phong Ma, đúng là vượt khỏi ý liệu của hắn.

Đoan Mộc lại nói: “Công pháp của Loạn Chiến môn vô cùng đặc biệt, người toàn phái cơ hồ điên sạch, đến đâu cũng không ngừng khiêu chiến, thành ra rất dễ đắc tội với người trong tu luyện giới, tạo thành công phẫn mà bị diệt phái. Nhưng họ lại là môn phái cổ xưa bậc nhất tu luyện giới, từ viễn cổ lưu truyên đến nay mà chưa bao giờ thật sự bị diệt, cậu có biết vì nguyên nhân gì không?”

Thần Nam lắc đầu.

Lão yêu ma giải thích: “Chình vì Phong Ma đang ngủ say trong Lý gia Huyền giới, nghe nói đó là một người pháp lực thông thiên, sớm đã phá toái hư không mà gia nhập tiên thần giới, nhưng lại ngủ say tại nhân gian, được coi là nhân vật từ viễn cổ.”

Thần Nam rúng động, bởi hắn nhớ lại một nhân vật trong truyền thuyết, từ vạn năm trước từng có một gã điên hoành hành tu luyện giới, gần như không có đối thủ! Sau khi gã điên đó quy ẩn ba trăm năm, nhất đại thiên kiêu Thần Chiến mới xuất thế, vì thế phụ thân hắn không có duyên đấu một trận với gã điên nọ.

Nhưng hậu nhân của gã điên đó đều là nhưng nhân vật không dễ trêu vào, trong thời đại của Thần Chiến, truyền nhân của gã là một nhân vật đạt đến mức phá không phi tiên, ngay cả khai phái tổ sư Đạm Đài Tuyền của Đạm Đài thánh địa lúc bỏ võ tu đạo đã bái làm môn hạ nhân vật đó.

Đông Phương Trường Minh cũng nói công pháp của Lý Nhược Lan rất giống gã điên vạn năm trước, lại nhớ đến đoạn đối thoại kỳ quái giữa Mộng Khả Nhi và Lý Nhược Lan cùng công pháp giữa hai người có những nét tương đồng, rốt cuộc Thần Nam cũng hiểu, Loạn Chiến môn quả thật do gã điên vạn năm trước truyền lại.

Chỉ là hắn không ngờ gã điên này còn sống, vẫn ngủ say tại Lý gia Huyền giới! Đó… là một vô địch cường giả từ thời viễn cổ sống đến giờ! Chả trách Đoan Mộc lại nói gã mới là kẻ vô địch chân chính dưới gầm trời, nhân vật cỡ đó có đánh lên thiên giới cũng không mấy ai trêu vào được.

Đoan Mộc nói: “Thử nghĩa xem vì sao Đông thổ hoàng tộc cuồng vọng thế lại chịu kết minh với Loạn Chiến môn? Bởi chúng xem trọng Phong Ma đang ngủ kia.”

Cái tên Phong Ma đã in sâu vào óc Thần Nam, bởi đó là nhân vật có thể chân chính xưng vô địch, hắn hỏi: “Phong Ma đã bao lâu không xuất thế, ta thật sự muốn thỉnh giáo gã những việc từ vạn năm trước.”

“Vô dụng thôi.” Đoan Mộc nói: “Người Lý gia cũng không biết Phong Ma ngủ say tại nơi nào trong Huyền giới của chúng. Tám ngàn năm trước chúng tu luyện giả đánh vào tận Lý gia Huyền giới khiến chúng lâm vào cảnh diệt phái, ngay lúc đó Phong Ma xuất thế, tung ra kinh thiên nhất kích đánh bại gần hết tu luyện giả xâm nhập, từ đó mọi người mới biết nhân vật trong truyền thuyết vẫn còn ở nhân gian. Năm ngàn năm trước, rất đông tu luyện giả lại tiến vào Lý gia Huyền giới, trong lúc Lý gia sinh tử tồn vong, Phong Ma một lần nữa xuất thế, tiêu diệt phần lớn các Huyền giới cường giả. Lần này mọi người cuối cùng cũng biết Phong Ma thủy chung vẫn ngủ say trong Huyền giới Lý gia, từ đó họ có đấu với Lý gia cũng chỉ ở bên ngoài, không dám tiến vào Huyền giới nửa bước! Thành ra dẫu cao thủ gia tộc này ở ngoài có chết sạch thì Huyền giới truyền lại vẫn không bị tuyệt hậu, qua hơn trăm năm, ngàn năm tu luyện sẽ lại hiện thế.”

Thần Nam thầm chặc lưỡi.

Vì nguyên nhân này hắn quyết định ở lại Côn Luân Huyền giới tu luyện, Đoan Mộc đã cho hắn biết, phối hợp tu vi hiện tại của hắn với nội thiên địa, đối diện với cao thủ mà muốn “giữ mình” không thành vấn đề nhưng thật sự muốn tung hoành thiên hạ, tốt nhất phải đạt đến lục giai trung cấp, hoặc lục giai đại thành cảnh giới.

Sức mạnh tối đa ở nhân gian là lục giai, nên nếu hắn muốn đạt đến lục giai đại thành cảnh giới, phải có nội thiên địa thần dị trợ lực, lúc đánh không lại có thể tùy ý tự phong ấn và hóa giải phong ấn như nhân vật cấp thần tiên, lúc đó mới chân chính vô địch tại nhân gian giới.

Bách Hoa cốc được dời đến yêu tộc thánh, bị cổ trận vây chặt, chỉ thấy tiên khí dày đặc nhưng không có nửa điểm tin tức của Vũ Hinh và Thần Hi. Thần Nam quanh quẩn ở đó rất lâu nhưng cuối cùng cũng đành cất bước.

Lúc hắn tìm được hai con rồng, cho chúng biết chuyện “ấp trứng”, con rồng du côn suýt nữa tạo phản, Long Bảo Bảo chạy vắt chân lên cổ. Hắn vội nói lại tình hình thật sự, Tử Kim thần long mới thôi nhe nanh múa vuốt ra oai, Long Bảo Bảo cũng lẳng lặng quay về.

“Ta XXX… Bực quá, long đại gia thật sự phải ấp trứng Phượng Hoàng sao. Nếu thế, ta thà đập đầu vào tường.”

Long Bảo Bảo vẫy vẫy đôi cánh hoàng kim: “Thần dạy phải bác ái, chúng ta nhất định phải nướng chín Phượng Hoàng thần đản… à, không. Giúp Tiểu Phượng Hoàng sớm xuất thế.” Con rồng tham ăn thầm nuốt nước bọt, hiển nhiêm bệnh phàm ăn tái diễn.

Thần Nam không thực lòng yên tâm về hai con rồng, có trời mới biết chúng có “không cẩn thận” ăn mất trứng thần không.

Phượng Hoàng thần đản bất quá chỉ lớn cỡ đầu người, hoa văn sặc sỡ, phát ra hào quang bảy sắc và khí tức thần thánh.

Sợ hai con rồng ăn mất chủ nhân tương lai của Côn Luân yêu tộc, Thần Nam đêm trứng thần đến nơi hắn tu luyện để tiện bề giám thị trong lúc chúng phun thần long chân hỏa ấp trứng.

“Hóa ra Phượng Hoàng thần đản là thế này.” Hai mắt Tử Kim thần long phát quang, “phụt”, phun ra một đạo tử kim hỏa diễm.

“Ta rất hoài nghi không biết có nướng chín nó không.” Long Bảo Bảo phun ra một đạo hoàng kim thần hỏa.

Hắn và hai con rồng yên ổn ở trong yêu tộc thánh địa, mỗi ngày Thần Nam đều ngộ võ, hai con rồng trừ lúc ấp Tiểu Phượng Hoàng, lại đi khắp nơi gây họa.

Đến ngày thứ mười, Thần Nam mới nhớ ra một việc, vội vàng mở nội thiên địa, trong đó hắn đang giam giữ hai nhân vật trọng yếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK