Mục lục
[Dịch] Thần Mộ II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tấn quốc trầm tịch bao nhiêu năm, lần này vì cuộc đế vương chi chiến của thanh niên đông thổ mà trở thành tiêu điểm của đại lục

Bên ngoài thành Khai Nguyên, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình.

Cuộc chiến đế vương, thu hút rất nhiều người đến xem, không chỉ có nhân sĩ tu luyện giới, còn có nhiều vương công quý tộc, phổ thông bách tính đến xem. Một biển người bao vây lôi đài khiến một giọt nước cũng không lọt

Mười vạn người cùng đồng thanh hò hét, khí thế kinh thiên động địa.

Mộng Khả Nhi cước đạp Ngọc Liên đài, trang phục một màu trắng như tiên nữ giữa không trung.

Nhưng lúc này, cùng với những lời “hồ ngôn loạn ngữ” của hai con rồng bên dưới, nàng không còn giữ được thần sắc ung dung. Nàng chân đạp Ngọc Liên đài, hai tay cầm kiếm, nhanh như thiểm điện tấn công Thần Nam.

Khán giản xung quanh đồng thanh kinh hô, Mộng Khả Nhi đẹp như tiên trên trời, cho dù đã lộ sát cơ, kiếm mang mù trời, nhưng lúc này nàng vẫn mang dáng vẻ bất phàm.

Nhân kiếm hợp nhất, như cầu vồng ngang trời, kiếm mang đỏ như máu, thành một đạo thần quang duy nhất chiếu rọi thiên địa.

Lúc này, không còn một ai dám hoài nghi tu vi của Mộng Khả Nhi, vị thánh nữ xuất thân từ Đạm Đài cổ thánh địa này bộc lộ sức mạnh siêu phàm thoát tục. Một chiêu kiếm kinh nhân này dường như không thuộc về cõi trần.

Vô số người hét lơn:

“Đó…có phải chính là thực lực chân chính của tuyệt thế cao thủ chăng?”.

“Tuyện thế cường giả đã đạt đến đỉnh cao của ngũ giai”.

“Có lẽ…nàng ta đã bước vào lục giai rồi”

Đối mặt với một kiếm kinh thế hãi tục đó, Thần Nam tĩnh tĩnh đứng tại chỗ, hắn dường như quên cả né tranh. Chúng nhân bên ngoài không ai là không biến sắc. Bọn họ phát hiện Thần Nam dường như đã sai lầm. Một kiếm đỉnh cao đó ai có thể ngạnh tiếp? đối mặt với một đòn công kích lăng lệ của đối phương, nên tránh đi mới là sự lựa chọn đúng.

Mộng Khả Nhi, như tiên nữ phi thiên, cuối cùng cũng đã tới trước mặt Thần Nam, thần kiếm loá mắt nhắm thẳng vào ngực hắn, thế như thiên nộ thần phạt lao tới.

Khi cự li kiếm mang chỉ còn cách ngực Thần Nam khoảng nửa mét, dưới tiếng la thảm của vô số quan chiến giả, Thần Nam cuối cùng cũng xuất thủ. Hai chân hắn vẫn đứng nguyên trên đất, chỉ nhẹ nhàng giơ tay phải lên, một phiến quang mang lấp lánh xuất hiện, kiếm khí lăng lệ vừa chạm phải màn quang mang này liền biến mất không dấu vết. Còn thần kiếm bị chặn lại cách bàn tay của hắn ba phân, không thể tiến thêm được tí nào.

Đôi mắt đẹp của Mộng Khả Nhi tràn đầy vẻ không tín. Nàng dường như không dám tin vào mắt của mình nữa. Làm sao có thể như thế? Nàng toàn lực thôi động thần kiếm, tấn công vào tay Thần Nam. Nhưng một cỗ sức mạnh vô hình, hoàn toàn cấm cố thần kiếm trong tay của nàng. Nàng không thể tiến thêm chút nào.

“Keng”

Thần Nam nhẹ nhàng búng một chỉ lên thân kiếm, một tiếng kim loại va chạm vang khắp toàn trường. Mộng Khả Nhi thân hình chấn động, trong lòng kinh hãi vô cùng. Nàng hiểu rằng mình…dường như không còn cũng cảnh giới với Thần Nam. Một nguồn sức mạnh nhẹ nhàng đẩy thẳng về phía nàng, Mộng Khả Nhi bị bắn ngược lên không.

“Ồ…”

Chúng nhân bên ngoài sôi lên. Biểu hiện sức mạnh của Thần Nam thật kinh người. Không ngờ chỉ đứng yên tại chỗ, một chưởng hoá giải kiếm khí như hồng thuỷ, một chỉ hất văng Mộng Khả Nhi lên không. Thật là quá khủng bố.

Kì thực, Thần Nam không cảm thấy nhẹ nhàng như người ngoài nhìn vào. Hắn vì muốn trấn nhiếp đối phương, thực sự đã dùng đến sức mạnh thực sự sau khi đột phá. chỉ là người ngoài không thể phát hiện ra.

Tuy hắn đã bước vào lục giai, nhưng Mộng Khả Nhi dù sao cũng là ngũ giai điên phong. Thậm chí đã đặt một chân vào lục giai. Nếu như muốn tiêu diệt một đối thủ như vậy, nếu không phí một chút tâm lực thì cũng không thể làm được.

Đương nhiên, hắn không hề có chút sát tam. Bởi vì lúc này Thần Nam trong lòng đầy mâu thuẫn. Dù sao hắn cùng Mộng Khả Nhi cũng có một đoạn kỉ niệm khó quên tại Tây phương.

“A, quang minh đại thần côn tại thượng, ta dám nói đó là sức mạnh của lục giai,,,” Long bảo bảo vẫn thoải mái nằm trên vai Thần Nam, thầm thì nói/

Con rồng du côn sớm đã bay lên không, đôi mắt lưu manh không ngừng quang sát hết Mộng Khả Nhi đến Thần Nam.

“Không thể”, đôi mắt đẹp của nàng phát ra hai đạo thần quang, nàng thu lại thần kiếm, Ngọc Liên đài dưới chân chín cánh hoa như hoa xuân phơi phới bay lên, lấp lánh quang mang loá mắt. Cuối cùng chín cánh hoa cùng đồng loạt chém về phía Thần Nam, tạo ra chín đạo huyễn ảnh tuyệt đẹp giữa không trung.

Trước đây, Thần Nam đối diện với chín nhát chém tuyệt sát đó, đã phải chịu không ít khổ. Nhưng hiện tại tu vi của hắn đã không như trước, cũng không phải khổ sở như trước nữa.

Hắn lạnh lùng phát ra một chưởng, không gian vốn bình tĩnh lúc này kịch liệt chấn động, chưởng lực hùng hồn cuồn cuộn như trường giang, ào ạt như đại hà nghịch không bay lên, làm cả không gian dường như muốn toái liệt.

Chín cánh hoa vốn căn cứ theo phương thức kiếm trận tấn công, nhưng chớp mắt bị chưởng lực của Thần Nam đánh tan, sau đó kình khí vô tận như đại dương thôn tính toàn bộ chín cánh hoa đó.

Trong lòng Mộng Khả Nhi chấn động, cánh hoa cùng nàng có sự kết nối, nhưng lúc này nàng không thể nào cảm ứng được chúng. Điều này làm nàng đại kinh thất sắc. Lúc này nàng hiểu rằng Thần Nam trước mặt không còn là Thần Nam của ngày trước, so với nàng đã thành người của hai thế giới khác nhau.

Chúng nhân bên ngoài càng cảm thấy kinh dị vô cùng, bởi vì mọi người nhìn thấy chín cánh hoa của Mộng Khả Nhi, không ngờ đang bay lượn xung quanh Thần Nam, chín thần vật đó giống như là hộ pháp thánh khí của hắn vậy.

“Ta không tin” sắc mặt Mộng Khả Nhi đỏ rực lên, nàng đã dốc toàn lực, nhưng không thể thu hồi pháp khí của mình. Thật là không thể tưởng tượng được, Ngọc liên biện cùng nàng có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ, nhưng bây giờ đã bị cắt đứt, không thể cảm ứng được.

“Còn muốn đánh không?”. Thần Nam ngẩng đầu nhìn Mộng Khả Nhi trên không. Lúc này hắn có đủ khả năng giết chết đối phương. Nếu như không phải tại Tây phương phát sinh một đoạn tình cảm, lúc này hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

Mộng Khả Nhi dùng thần kiếm trong tay trả lời Thần Nam, nhân kiếm hợp nhất lao xuống.

“A, Quang minh đại thần côn tại thượng, tức giận chính là ma quỷ”. Tiểu long làm bộ làm tịch lắc đầu thở dài trên vai Thần Nam. Nhưng âm thanh non nớt đó làm mọi người vô cùng buồn cười”.

“Hừm”

Thần Nam hừ lạnh một tiếng, hai tay giao trước ngực, toàn thân xuất phát một quâng lửa màu đen nóng bỏng, giống như là ma hoả từ địa ngục hừng hực bốc cao. Đồng thời, một luồng sức mạnh bài sơn đảo hải hung dũng bành trướng ra ngoài, đánh bật Mộng Khả Nhi đang từ trên cao lao xuống.

“phốc”

Mộng Khả Nhi phun ra một ngụm máu. Máu nhiễm đỏ cả bộ y phục trắng tinh của nàng, nhìn càng bắt mắt. Nhưng Mộng Khả Nhi không dễ dàng bỏ cuộc, bởi vì lửa giận đã làm mờ đi lí trí của nàng, nàng lại tiếp tục lao xuống.

Thần Nam biết, Mộng Khả Nhi vốn tâm tư thâm trầm, hôm nay lại bất chấp hậu quả như vậy, bất trí như vậy, chính vì “nguyên nhân vợ chồng” đầy tính hoang đường. Nghĩ đến điều này, kình khí công kích cương mãnh liền biến thành một sức mạnh nhu hoà, bao vây lấy Mộng Khả Nhi đang tiếp tục công kích.

Mộng Khả Nhi vô cùng sợ hãi, đó là một cảm giác khủng khiếp nhất mà nàng từng trải qua từ khi xuất đạo đến nay. Nang phát hiện ra mình không thể cử động được, không ngờ lại bị người cầm cố giữa không trung, khoảng cách với Thần Nam bên dưới vẫn còn ba bốn mét nữa”.

“Làm sao có thể như vậy”.

Cho đến lúc này, Mộng Khả Nhi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng thầm trách mình đã quá lỗ mãng, không ngờ lại bị tình cảm của mình lấn át cả lí trí, không ngờ lại ngu xuẩn công kích một kẻ địch mà không thể phán đoán được sức mạnh của đối phương.

“Mộng Khả Nhi, ta không muốn giết nàng, những ân oán giữa ta và nàng, bây giờ rất khó nói rõ. Nhưng sau khi ta thả nàng đi, hi vọng nàng tạm thời không gây sự với ta”.

Mộng Khả Nhi thực sự vừa xấu hổ vừa tức giận. Mỗi lần nghĩ tới những chuyện phát sinh giữa hai người, nàng đều có một cảm giác muốn phát điên. Bây giờ lại bị kẻ đáng ghét đó dễ dàng khống chế như vậy. Thế giới này thực không còn chuyện gì có thể khiến nàng xấu hổ như vậy

Nhưng, dù sao nàng cũng không phải là một người con gái tầm thường, cho dù như vậy, nàng vẫn nhanh chóng bình tĩnh. Bây giờ người như dao thớt, nàng như thịt cá, nếu như chọc giận Thần Nam, nàng không nghi ngờ hắn sẽ giết nàng. Nàng là một cô gái thông minh, mặc dù muốn phát điên, nhưng vẫn giữ được lí trí. Nàng im lặng nhắm mắt lại.

Đúng như Mộng Khả Nhi phán đoán. Thần Nam không chút thể hiện tư thế của kẻ thắng. Khi nhìn thấy nàng mím đôi môi đẹp lại, hắn liền hoá giải sức mạnh khủng khiếp trả lại tự do cho nàng. Đồng thời chín cánh hoa cũng bay về xung quanh nàng. Mộng Khả Nhi xấu hổ buồn bực nhìn Thần Nam, rồi bay lên trời, lặng lẽ nhìn xuống.

“Ồ…” chúng nhân bên ngoài sôi lên. Mọi người mặc dù không thực sự cảm thấy thực lực khủng bố của Thần Nam, nhung mọi người đều nhìn rõ hắn dễ dàng đánh bại thánh nữ của Đạm Đài cổ thánh địa. Thật là đáng kinh ngạc.

Mộng Khả Nhi, Đông Phương Trường Minh,Đỗ Hạo, Nhược Lan, Thần Nam, năm người được coi là năm thanh niên mạnh nhất của Đông phương, danh xưng ngũ đế. Từ trước đến giờ, mọi người đều nghĩ thật lực của bọn họ không chênh nhau là mấy, nhưng trước mắt

Âm thanh của trăm ngàn người vô cùng hỗn loạn, mọi người đều đang sôi nổi tranh luận, lại bắt đầu nghiên cứu lại bài danh của năm người.

Còn cặp mắt của Thần Nam lúc này đang phát ra quang mang lạnh lẽo, không ngừng tìm kiếm trong cái biển người đó, tìm kiếm Đông Phương Trường Minh, Lí Nhược Lan cùng với kẻ đã bị Long bảo bảo đánh bại, Đỗ Hạo.Hắn muốn tiến hành một phen đại chiến, tiêu diệt vài kẻ thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK