Mục lục
[Dịch] Thần Mộ II
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, đến lúc chân chính quyết chiến rồi.” Độc Cô Bại Thiên lạnh lùng quát.

Ma Chủ cũng chiến ý cao vời.

Thần Chiến gầm lên khe khẽ: “Đạt đến mức mạnh nhất nào.”

Quỷ Chủ gật đầu: “Để tàn hồn của chúng ta quy thể.”

Ma Chủ, Độc Cô Bại Thiên, Quỷ Chủ, Thần Chiến đều phân ra ba tàn hồn bay lên mình người khác. Đó là dưỡng hồn thuật mà Thần Chiến và Độc Cô Bại Thiên thử nghiệm năm xưa tại Thần Ma lăng viên, dùng hồn phách người khác khiến bản thể hồn phách mạnh lên, sau này Quỷ Chủ và Ma Chủ cũng tham gia.

Dao động năng lượng bùng lên, đương nhiên, lúc này bốn người đạt đến cảnh giới nghịch thiên đỉnh cấp, xứng danh vương của vương. Đó là tối cao cảnh giới nhân thể đạt được.

“Giết.”

Bốn người hét vang, cùng tấn công Thiên đạo.

Tiếng nổ chấn động thiên địa vang lên, Thiên đạo bị trọng thương, ảm đạm hẳn.

“Hay lắm, hay lắm.” Giọng nói vô tình của Thiên đạo vang lên.

“Mong Nhân vương tụ lại thiên địa.” Ma Chủ và Độc Cô Bại Thiên cùng nhìn lên Nhân vương.

“Đến lúc rồi.” Nhân vương lơ lửng trên không, mở thế giới của mình, mọi vì sao còn lại bay hết ra, xạ vào mọi ngóc ngách của phiến tàn phá thiên địa này, sức mạnh vô tận tu sửa lại thế giới đã tan nát.

Tuy Thần Chiến, Thần Nam có hoàn mỹ thế giới, nhưng thế giới bản nguyên của họ trưởng thành chưa lâu, còn của Nhân vương dù bị hủy quá nửa, lại sửa sang thiên vũ cho quang minh đại lục song vẫn không ai so được, bản nguyên thế giới của nàng trưởng thành lâu lắm rồi.

Thiên địa tan vỡ khôi phục trong sát na, Thiên đạo bị khốn trong đó.

“Ha ha…” Thiên đạo cười vang, lần đầu tiên y cười thoải mái như thế: “Ta cầu không được rằng các ngươi phong bế thế giới này, không thì ta làm sao mượn tay các ngươi biến hóa được. Các ngươi hủy diệt rồi, sức mạnh sẽ chuyển hóa thành vô tận oán khí trong không gian phong bế này, thành nguồn bổ sung tốt nhất cho ta.”

“Hy vọng đến sau cùng ngươi vẫn cười được.” Thần Nam quát vang, đoạn cùng bọn Ma Chủ, Độc Cô Bại Thiên tổ chức mọi tuyệt sát đại trận, bắt đầu trận đánh sau cùng.

Toàn bộ bảy vạn tuyệt trận cùng lao vào Thiên đạo.

Lần này do không cổ chiến hồn, Thần tổ, Thời Không đại thần soái lĩnh, sau họ là thiên giai cường giả và Thái cổ thần.

“Tất cả chết hết đi.” Thiên đạo vô tình gầm lên.

“Ta đến giết ngươi.” Thần tổ tuy ma tính đầy mình nhưng không có nghĩa lão tuyệt tình tuyệt tính, Thần gia bát hồn rơi rụng khiến lão quá đỗi bi thương, nếu không có họ đời nào lão quay lại cõi đời này được, thành ra lão vô cùng coi trọng tám tử tôn này.

“Tinh không vô hạn!” Tinh không cổ chiến hồn gầm lên, hồn lực nghịch thiên cấp cháy sáng.

“Thời không phá toái!” Thời Không đại thần hét vang.

Sau lưng họ là vô tận hồn phách.

Họ biết dù Thiên đạo thụ trọng thương nhưng vẫn rất khó giết được, họ dùng chính sinh mệnh mình tạo thành sinh lộ cho tu giả đến sau.

“Dưới Thiên đạo, tất cả là sâu kiến.”

Thiên đạo vô tình quát lớn, vô tận uy lực lan tràn, hủy diệt thần quang trùm lên chúng nhân.

Từng tòa tuyệt trận vụn vỡ, từng chiến hồn gục ngã, vô tận hồn ảnh vĩnh viễn tiêu tan, sau cùng trừ tinh không cổ chiến hồn và Thần tổ tiến vào Thiên đạo, nhưng tu giả theo họ đều tịch diệt.

“Chiến… chiến… chiến!” Thần tổ liên tục quát lớn ba tiếng, cùng tinh không cổ chiến hồn tan nát trong Thiên đạo, lại một lần nữa trọng thương Thiên đạo.

Tráng liệt vô tận. Đến giờ ai cũng hiểu cách duy nhất diệt Thiên đạo là hy sinh chiến hồn mạnh nhất phe mình để trọng thương y.

Tuy đau lòng nhưng chư cường không rơi lệ, ngay cả huyết dịch của họ cũng khô rồi.

Sau cùng, Ma Chủ, Độc Cô Bại Thiên, Quỷ Chủ, Thần Chiến cùng Thất Tuyệt thiên nữ hoàn toàn tỉnh lại xông tới. Thần Nam cũng toan tiến lên nhưng chúng nhân lúc này tâm ý tương thông.

“Thần Nam, ngươi biết nên làm gì rồi.”

“Ta hiểu.” Hắn dừng chân ngay, đau lòng cực độ nhìn theo chúng nhân.

Lần này là đợt xung phong mạnh nhất, năm vị nghịch thiên cấp cao thủ: Độc Cô Bại Thiên, Ma Chủ, Thần Chiến, Quỷ Chủ, Thất Tuyệt thiên nữ dẫn đầu.

Thập phương tuyệt sát cốc, Lục ma tỏa thiên đồ, Âm dương thí thiên luân… mọi sát trận mạnh nhất bay lên.

Mọi Thái cổ thần theo sát sau lưng họ…

“Sửa lại chiến kiếm đánh lên chín tầng trời, rải dòng nhiệt huyết một đi không trở lại.” Lời cổ lão chiến ca bi tráng vang khắp thiên địa, giọng ca đượm vô tận thương tang cùng bi ý.

Biết chắc sẽ chết, nhưng vẫn dùng cái chết của mình để trọng thương Thiên đạo!

“Lọ sứ mấy khi không vỡ miệng

Đại tướng nào ai thoát sa trường.”

Chiến tử là kết cục đẹp nhất cho tu giả.

“Giết.”

Chư thần tiến lên Thiên đạo!

Thần Nam thống khổ nhắm mắt. Kết quả có thể tưởng tượng, tất cả đều được sắp đặt sẽ chết.

Đại thần Độc Cô Bại Thiên dẫn Thiên Ma, Nguyệt Thần, Huyên Huyên, Độc Cô Tiểu Huyên, Độc Cô Tiểu Nguyệt cùng cửu đại đệ tử xông vào Thiên đạo, tiếng nổ ầm vang, mọi thân nhân của y gục ngã, duy mình y cầm Độc Cô cười đau thương, liên tục tiến lên.

“Dù ngàn kiếp hiểm nguy, dẫu hồn phi phách tán, linh thức của ta vẫn còn, đánh khắp bách thế luân hồi, mặc kệ lục đạo vô thường, ta vẫn vĩnh sinh. Thiên đạo! Thiên đạo! Thiên đã không còn đạo, hà tất phải phụng Thiên.”

Đại thần Độc Cô Bại Thiên rơi xuống đôi dùng huyết lệ, khóc người thân, khóc đệ tử, lưỡi Độc Cô tiến lui bảy lần rồi gục ngã trong Thiên đạo.

Quỷ Chủ cũng tung hoành trong Thiên đạo, chấn tan bộ xương của mình.

Ma Chủ ngoảnh lại, nhìn Ma Sư, Đại Ma, Tiềm Long, Vô Danh thần ma, thần sắc dần trầm trọng, đoạn nói: “Ta phải trở nên mạnh nhất, các người đừng trách ta,”

“Vô hối vô hận!” Bốn người quát vang.

Họ biết Ma Chủ khi điên cuồng, để đạt sức mạnh cực hạn sẽ giết thân nhân, giết bản thân để giết địch.

Huyết quang lóe sáng, Ma Chủ chấn tan nhục thể cùng linh hồn của Ma Sư, Đại Ma, Tiềm Long, Vô Danh thần ma, dung hợp vào hồn phách mình.

Ma Chủ điên cuồng, dùng thủ pháp cực đoan kích thích bản thân, biến mình thành một kẻ điên thật sự, liên tục gầm vang, bi ai khóc thương, linh hồn lẫn dung mạo nhanh chóng già đi rồi lao vào Thiên đạo.

Y không còn trở ra…

Nhưng cũng như Độc Cô Bại Thiên, khiến Thiên đạo triệt để ảm đạm đi nhiều.

Nhất đại Ma Chủ gục ngã.

“Thất tuyệt hợp nhất, thiên hạ vô địch!” Thất Tuyệt thiên nữ ngoái nhìn Thần Nam cùng mấy hài tử, mấy giọt lệ lóng lánh rơi xuống không trung đoạn tiến vào Thiên đạo.

“Nương thân…”

“Nương thân…”

“Nương thân …”

Mấy hài tử kêu lên bi thương như đỗ quyên nhỏ máu, ai nghe thấy không đau lòng rơi lệ.

Thần Nam lặng lẽ chứng kiến sau khi Thất Tuyệt thiên nữ trọng thương Thiên đạo liền tan nát, trong thoáng chốc Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền vốn có nhiều ái hận với hắn thê lương mỉm cười.

Hắn thấy thân ảnh Long Vũ rơi xuống buồn thảm, thấy Nạp Lan Nhược Thủy mờ dần, hắn thấy….

Từng câu chuyện cũ hiện lên trước mắt.

Lòng đượm đau thương, tuyệt vọng đến cực độ, định xông lên Thiên đạo. Nhưng sau cùng hắn đành trơ mắt nhìn bi kịch phát sinh…

“Vì chiến mà sinh, vì chiến mà vong…” Thần Chiến cũng tiến vào Thiên đạo, phá tan hoàn mỹ thế giới của mình khiến hào quang của Thiên đạo ảm đạm cực điểm.

“Trọng yếu nhất là chúng ta cùng tồn tồn tại, cùng chiến đấu.” Nhất đại thiên kiêu Thần Chiến trọng thương Thiên đạo rồi cùng với người tâm ái rụng rơi trong đó.

Thái cổ chư thần gầm lên bi thương, tất cả lao tới.

“Huyên Huyên…” Một nhân ảnh điên cuồng tiến vào Thiên đạo, gầm lên: “Chu Bá ta tới đây.”

Tiếng phượng gáy vang khắp thiên địa, Đông Phương Phượng Hoàng cùng Tiểu Phượng Hoàng hợp thể, vỡ tan trong Thiên đạo, Long Bảo Bảo hóa thân thành vạn trượng, gầm lên bi thương rồi rơi rụng trong Thiên đạo.

Tử quang xung thiên, Tử Kim thần long gầm lên giận dữ, trước khi tiêu tan còn hư nhược nói với ngân long Giai Ti Lệ: “Lão bà, nàng xem, ta không phải Chu Bá, ta thật lòng không lừa nàng…”

“Muội biết… biết chứ… xưa nay muội vẫn biết….” Giai Ti Lệ nắm tay nó, ngậm cười ra đi.

Thái cổ chư thần toàn bộ hy sinh, mọi cường giả trên đời đều rơi rụng.

Sau cùng, Nhân vương bay lên, tuyệt thế phong tư vĩnh viễn in sâu vào óc Thần Nam, nàng khẽ quát: “Ta là Nhân vương, thống lĩnh chúng sinh hồn phách, ức vạn sinh linh hay theo ta đánh tan Thiên đạo.”

Nhân vương quay lại mỉm cười, buồn thương nói với hắn: “Nếu có kiếp sau xin lại tương kiến.”

Tư dung thanh lệ đó, bóng dáng ưu thương đó khiến hai mắt hắn mơ hồ…

Nhân vương dẫn mọi sinh linh hồn phách tiến vào Thiên đạo, nhất đại hồng nhan thiên kiêu từ đây gục ngã. Ánh nhìn thê lương sau chót vĩnh viễn ghi dấu trong tâm hải Thần Nam.

“Chết rồi, tất cả đầu chết rồi…” Hắn đau thương ngửa mặt khóc vang.

“Phụ thân…” Chỉ còn lại năm hài tử bên mình, cả năm gần như suy sụp, chư cường đều gục ngã, mẫu thân bước lên con đường không lối về tạo thành đả kích vô cùng với chúng.

“Các con của ta.” Hắn ôm lấy chúng.

“Ta… còn sống… tốt lắm…” Bị Nhân vương soái lĩnh vô tận hồn phách trọng thương lần chót, Thiên đạo tuy tan vỡ nhưng không hủy diệt, lại tụ tập vô tận sức mạnh.

“Sau cùng ngươi cũng chết.” Hai mắt Thần Nam chảy ra huyết lệ.

“Bằng vào mấy người các ngươi?” Tuy Thiên đạo suýt hủy diệt nhưng chỉ còn một nghịch thiên cấp cao thủ không thể hủy diệt y được.

“Không phải ta, là chúng sinh hợp lực chân chính!” Thần Nam gầm lên.

“Không thể nào.” Thiên đạo lạnh lùng: “Nhân vương đã hao tận chỗ chúng sinh hợp lực sau cùng.”

“Không gì không thể, vì ta là một ‘mộ’, một ngôi mộ sống trong thân thể người, trong tâm hải của ta, trong bản nguyên thế giới tích tụ chúng sinh thần niệm! Nhân vương hao tận chúng sinh hồn lực, nhưng linh thức của ức vạn sinh linh chôn vùi trong thể nội của ta không hề hấn gì.”

“Không thể nào…”

“Chúng sinh diệt Thiên đạo!” Thần Nam mở tâm hải để sức mạnh bản nguyên hợp lại với chúng sinh linh thức tiến ra, sức mạnh như biển cả hút lấy Thiên đạo trong lúc hư nhược nhất.

Đó là tình cảm của chúng sinh, họ chấn toái Thiên đạo oán khí hư nhược, liệu Thiên đạo triệt để tan tành chăng….

“Tất cả kết thúc sao?” Thần Nam hoang manh nhìn thế giới phá toái, lòng trống rỗng cùng cực.

“Ta bất diệt.” Thanh âm hư nhược lại truyền ra, chúng sinh linh thức hợp lực đã tan, Thiên đạo vẫn tụ lại.

“Không thể nào.” Thần Nam gần như tuyệt vọng, hy sinh đến thế, lẽ nào đến cuối cùng lại thất bại?

“Phụ thân, tiếp tục chiến đấu!” Năm hài tử đồng thời khóc rống lên, hóa thành thần binh.

“Chúng con thành vũ khí cho phụ thân, chúng con vốn là Đồ Đằng được chúng sinh lễ bái, bản nguyên tập kết chúng sinh niệm lực vô tận. Chấn nát chúng con, diệt Thiên đạo.”

Thần Nam ngửa mặt hú lên điên cuồng, gật đầu bi thương vô tận.

Huyền Vũ giáp sáng chói, phát ra tiếng kim thuộc va nhau che lên mình hắn, Khốn Thiên tác kêu tanh tách, quấn lên tay hắn, Hậu Nghệ cung rực rỡ lơ lửng trước mặt.

Liệt Không Kiếm xé nát hư không xuất hiện bên tay trái, Đại Long đao sát khí xung thiên, xuất hiện bên tay phải.

Sau cùng, hắn cả giác nội thiên địa thức tỉnh, cổ thuẫn Thạch Cảm đương thức tỉnh, tổ thành cổ thuẫn hoàn chỉnh chặn trước mặt hắn.

“Giết.”

Hắn chảy huyết lệ vung thần binh do mấy hài tử hóa thành lao vào Thiên đạo.

“Ta bất diệt.” Thiên đạo gầm lên nhưng có thể cảm giác được y run rẩy bởi sợ hãi.

“Mở Hậu Nghệ cung. Giết.” Chúng sinh niệm lực hóa thành thần tiễn xạ vào Thiên đạo, Hậu Nghệ cung vỡ vụn.

“Múa Liệt Không Kiếm.”

“Vung Đại Long đao.”

Liệt Không Kiếm gãy, Đại Long đao đoạn.

Vô tận chúng sinh niệm lực tiến vào trong Thiên đạo.

Hai mắt Thần Nam mơ hồ huyết lệ, hắn đang tự tay tống táng sinh mệnh các con.

“Khốn Thiên chi tác!”

Khốn Thiên tác kêu tanh tách, vỡ vụn xạ vào Thiên đạo, lại một hài tử mà hắn phải tự tay tống mạng.

Sau cùng hắn tự lao vào Thiên đạo, cổ thuẫn tan tành, Huyền Vũ giáp cũng nát vụn, trước khi mất tri giác, hắn phá tan bản nguyên thế giới.

Dù Thiên đạo triệt để bị diệt, thì với hắn, sống là vô hạn thống khổ, hắn chọn cách chiến tử thảm liệt nhất.

Thiên đạo cuối cùng cũng tan tành. Triệt để hủy diệt.

Thần Nam thống khổ nhận ra mình không chết, điểm điểm sức mạnh của bản nguyên thế giới ngưng tụ lại, hắn từ từ hồi phục, tu vi vẫn là nghịch thiên cấp. Nhưng hắn có mạnh như Thiên đạo thì sao? Thân nhân bằng hữu, thậm chí cừu địch cũng không còn, mình hắn cô đơn trong phiến tàn phá thế giới này, sống trong ngôi mộ khổng lồ.

“Ta là mộ, sau cùng vẫn là mộ.” Hắn cười thê thảm, nhìn khắp tử vong thế giới.

Bất quá, từ quang minh đại lục dấy lên một cỗ sức mạnh kinh nhân đánh thức hắn.

“Thiên đạo, lẽ nào y còn chưa chết?” Hai mắt hắn nhỏ xuống máu tươi.

“Ta là Thiên đạo mới do chúng sinh niệm lực hợp thành.” Giọng nói sang sảng vang lên.

Thoáng chốc cả hắn và Thiên đạo mới đều hiểu ngọn ngành.

Trầm mặc một hồi, tân Thiên đạo lên tiếng: “Ta biết mình còn hư nhược, ngươi hoàn toàn có thể khống chế ta, tự mình hợp thành Thiên đạo, là bậc chúa tể.”

“Ta hiểu.”

“Nếu ngươi bỏ qua cơ hội này, ta có thể thử khiến những chiến hồn rơi rụng tỉnh lại, thời gian có hạn, cần ngươi quyết định ngay, bằng không cả nhưng chiến hồn mạnh nhất cũng không thể sống lại.” Giọng Thiên đạo sang sảng vang lên.

Hợp thành Thiên đạo là dụ hoặc kinh người với kẻ khác, như thế có nghĩa sẽ thành chúa tể duy nhất của thế giới.

Nhưng với Thần Nam, thế có là gì, trải qua bao nhiêu việc, còn gì hắn chưa thấu, vũ nội đệ nhất thì sao? Có đánh thức được thê nhi chăng? Có khiến bằng hữu tỉnh lại chăng? Cô độc xưng tôn trong vũ nội chi bằng chết đi.

“Ta chưa từng muốn hợp với Thiên đạo, ngươi mau cứu họ.”

“Không thể lập tức sống lại, cần thời gian rất dài, ta đang đem chúng sinh hợp lực rải khắp tàn phá thế giới ngưng tụ linh thức tan nát của họ.”

Sau cùng phiến tàn phá thế giới bị luyện hóa, dung nhập vào quang minh đại lục.

“Thiên đạo ngươi cũng không muốn làm, vậy ta yên tâm, để tránh cho ác Thiên đạo tái sinh, ta truyền Thiên Tâm ấn kí vào thể nội ngươi khiến ngươi không thể chúa tể chúng sinh nhưng có thể chấn tan ta.” Thiên đạo sơ sinh công chính hơn hết, không có lòng tham, đem Thiên Tâm ấn kí nhập vào bản nguyên thế giới của Thần Nam.

Tuế nguyệt vội vàng….

Vô tận tuế nguyệt trôi qua, quang minh đại lục không còn thần, duy nhất Thần Nam là nghịch thiên cấp cường giả.

Hắn không muốn quang minh đại lục thành một nơi đặc thù bèn luyện hóa thành một tinh cầu màu xanh biếc.

Nhưng mấy đại cách cục không hề biến hóa.

Hắn đợi chờ trong cô độc, đợi những bằng hữu, thân nhân quay lại cõi đời.

Cho đến một ngày, tinh cầu xanh biếc không có thần tiên xuất hiện mấy cỗ sức mạnh cực đại, hắn mới tỉnh lại.

Thấu mấy thân ảnh cao lớn, hắn cúi lạy họ.

“Độc Cô Bại Thiên ta đi đây…”

“Ma Chủ ta đi đây….”

“Quỷ Chủ ta đi đây…”

“Thần Chiến ta cũng đi đây….”

Bốn chiến hồn mạnh nhất quay về đầu tiên, họ cho hắn biết nên đi đâu rồi chia nhau bay vào tinh không.

Sau vô tận tuế nguyệt, hắn lại thấy từng người quen, có điều họ không còn là thần mà dung nhập vào chúng sinh, cực ít người còn giữ lại được đôi chút tu vi.

Bọn Độc Cô Bại Thiên, Ma Chủ từng xuất hiện tiếp dẫn thân nhân và bằng hữu.

Truyền thuyết long sinh cửu tử khiến hắn tìm được Tử Kim thần long và Giai Ti Lệ.

Long phượng trình tường khiến hắn tìm được Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng.

Sau cùng, hắn dùng pháp lực diễn biến một trường hồng hoang thần chiến. Trận chiến giả này ánh xạ vào óc mọi người, kích phát chiến ý từng có của tu giả, nhờ thế nhiều người từng bước lên Thông thiên chi lộ tỉnh lại.

Nhưng chúng sinh tỉnh lại có thêm một phần kí ức đặc thù, tạo thành những thần tiên truyền thuyết lưu truyền trong hậu thế.

Tuế nguyệt như thoi đưa, lúc Thần Nam nghe nói đại tướng Tần quốc Bạch Khởi giết mấy chục vạn binh sĩ liền biết ngay Hắc Khởi đã quay lại, quả nhiên sau đó Bạch Khởi mượn cớ giết chóc mà lui, rũ bỏ phàm thể, quay lại thần cảnh thành Hắc Khởi.

Thêm một người quen quay lại.

Thần Nam vừa hoan hỷ vừa kích động…

Cả Thiên giới Vũ Hinh và linh thi Vũ Hinh đều được hắn tìm thấy, họ đã hóa thành ngọc, linh thức chưa tỉnh lại, nên hắn cẩn trọng thu vào nội thiên địa.

Đợi thêm vô tận tuế nguyệt mà hắn vẫn không thấy Nhân vương, Thất Tuyệt thiên nữ hay mấy hài tử. Đến một hôm hắn vào Nhãn Đãng sơn, ngoài xa có một thân ảnh tú lệ lướt qua bụi hoa khiến hắn sững sờ.

Đoạn hắn như tỉnh mộng, vội đuổi theo.

Nữ hài phía trước dừng lại, tuyệt mỹ dung nhan hiện ra trước mắt hắn không hề nhiễm trần thế khí tức, dịu dàng như tiên tử trên trời.

Bạch y bay bay, tóc mai phất phới, đôi mắt linh động nhìn hắn chằm chằm, dung nhan vô song tỏ vẻ không vui.

“Tên xấu xa, vì sao ngươi lại theo ta.” Dáng vẻ thiếu nữ nổi giận vô cùng khả ái, bĩu môi như hài đồng, có điều không phải nàng đang đóng kịch, ánh mắt trong veo cho biết đó là phản ứng tự nhiên.

Đôi mắt chính là cửa sổ tâm linh của một người, hai mắt nữ hài trong như suối nguồn, sáng như ánh sao, thuần khiết như tinh linh.

Thần Nam cảm giác lệ lăn trên khóe mắt, cũng khung cảnh này, cũng lời lẽ ấy… hắn như hóa đá.

Tất cả phảng phất quay lại thủa xưa.

“Ta là Thần Nam, ta là Thần Nam.” Hắn nhìn nữ tử với vẻ kích động.

Nhưng thiếu nữ hiển nhiên quy kết hắn là kẻ xấu xa, một mình bỏ đi.

Mãi nửa tháng sau, thiếu nữ mới dần tin hắn vô hại.

“Ta tên Vũ Hinh, được sư phụ tìm thấy trong một bụi hoa vào đêm mưa…”

Nghe thấy những lời quen thuộc, suýt nữa hắn bật khóc, không phải hắn yếu đuối mà là một loại hạnh phúc đã mất giờ quay lại khiến hắn cảm động…

Thoáng chốc, hắn thấy Quỷ Chủ đứng trên một đỉnh núi gật đầu cười với hắn.

Quỷ Chủ kiếp này là sư phụ của Nhân vương.

Hắn cảm giác được sức mạnh của Vũ Hinh đang say ngủ cùng bản nguyên khí tức không thể nào quên, tin rằng nàng là Vũ Hinh ngày xưa nhưng vết thương quá nặng, cần nhiều thời gian mới tỉnh lại được.

“Ta còn có một tỷ muội được sư phụ tìm thấy.”

“Vậy sao, nàng ấy tên là gì?”

“Tên Thất Tuyệt, ngươi không được cười.”

Thần Nam sửng sốt, cả kinh hỏi: “Nàng ta làm sao?”

“Có thể tách thành bảy tỷ muội.”

Không lâu sau, Thần Nam tìm được Thất Tuyệt thiên nữ chưa thức tỉnh, vết thương cũng quá nặng nên thất nữ linh thức còn ngủ say.

Trong cổ động họ cư trú, hắn phát hiện Đại Long đao, Liệt Không Kiếm, Huyền Vũ giáp, Khốn Thiên tác, Thạch Cảm đương, Hậu Nghệ cung. Tất cả đều phá toái, vết thương của chúng nặng nhất.

“Các con ta.” Hắn ôm lấy thần binh, nhập vào trong bản nguyên thế giới của mình.

“Phụ thân, tốt quá rồi… “

Mấy hài tử truyền ra dao động tinh thần yếu ớt, mấy hài đồng mũm mĩm hiển hóa, từ bản thể giải thoát ra, tuy trong thời gian ngắn không thể phục nguyên nhưng chúng đã tình, không thẹn là Đồ Đằng được chúng sinh lễ bái, được bản nguyên thế giới của Thần Nam nuôi dưỡng liền phục hồi linh thức ngay.

Hắn dẫn chúng ra khỏi nội thiên địa.

Mấy hài đồng mũm mĩm liền được Vũ Hinh cùng Thất Tuyệt dịu dàng ôm vào lòng.

“Grào… long đại gia gầm lên, Tần hoàng Hán vũ đều run rẩy.”

“Ngẫu mễ đầu phát, Đại đức đại uy bảo bảo Thiên Long đến rồi.”

Rồi Tiểu Phượng Hoàng cũng bay tới.

Thấy cả nhà Thần Nam đoàn viên, Tử Kim thần long nhăn nhó: “Thần Nam, ngươi mau giải thoát chín hài tử cùng phu nhân thân ái nhất đời của ta, họ đã luân hồi rồi.”

“Yên tâm, ha ha…” Lần đầu tiên Thần Nam cười thoải mái.

“Ngẫu mễ đầu phát, Thần Nam ngươi biết không, tên trọc Huyền Trang được thủ mộ lão nhân giúp đỡ đã sáng lập Phật giáo tại tây phương.”

“Nam Cung Ngâm vô sỉ nhất đời cũng luân hồi chuyển thế, hiệu xưng kẻ đứng đầu Giang Nam tứ đại tài tử.”

“Đi, chúng ta đi thăm họ.”

“Đào hoa am ở rừng đào biếc,

Tiên tử đào hoa dưới gốc cây.

Người tiên gieo hạt chờ hoa nở,

Lại hái hoa đem đổi rượu say,

Tỉnh rượu ngắm nhìn hoa khoe sắc,

Say khướt giăng màn dưới hoa bay,

Thiên hạ chớ cười ta điên loạn,

Ta cười thiên hạ thấu chăng này.”

Không phải dâm tặc Nam Cung Ngâm thì là ai?

“Khi nào y trăm tuổi chúng ta đến tiếp dẫn.” Thần Nam dẫn chúng nhân bay đi.

Những việc hắn làm sau đó còn nhiều, chư thần gục ngã trong trận chiến Thiên đạo đều đáng kính, hắn phải tìm lại họ giữa muôn trùng chúng sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang