“Đã khiến ông thất vọng rồi, ta chỉ là một người bình thường, tại sao ông lại cho rằng người nhất định không bằng thần tiên?”
La Mạn Đức Lạp sững sờ, thuận theo lời nói của Thần Nam nói: “Đúng thế, người tại sao lại không thể mạnh hơn thần tiên?”
Câu nói trong lúc vô tình của Thần Nam, khiến lão nghĩ tới một điểm khác, nghĩ tới những truyền thuyết liên quan tới những pháp thần và đấu thần, trầm tư rất lâu mới nói: “Trong Nhân gian có một số người tu luyện đến cực đạo, sớm ngộ thông cảnh giới sinh tử, nhưng không muốn phi thăng Thiên giới, thực tế tu vi của họ sánh ngang thần linh….”
Thần Nam không để ý tới lão nữa, nhắm hai mắt lại, mặc huyền công tự ý lưu chuyển, chân khí cuồn cuộn vừa phục hồi tạng phủ bị tổn thương đồng thời hồi phục nguyên khí cho hắn. Hai canh giờ cứ thế trôi qua, sắc trời dần tối, hắn khôi phục lại được bảy tám thành.
La Mạn Đức Lạp càng ủ rũ, nhìn những tia nắng rớt lại, than thở: “Tịch dương vô hạn thật đẹp, chỉ có điều đã sắp hoàng hôn…”
“Lão đầu, ông không chịu đựng được nữa sao?” E chỉ có Thần Nam mới dám xưng hô như vậy với Tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ.
“Còn trụ được khoảng ba ngày nữa.”
“Còn may là thời gian khá dài.”
La Mạn Đức Lạp: “…”
“Nghĩ thoáng một chút đi, người thường khó tránh được cái chết, hãy nhìn xem gần đây có nơi nào cảnh sắc không tồi, sớm chọn lấy một ‘ngôi nhà mới’ đi.”
La Mạn Đức Lạp im lặng gượng cười, lão quả thật nên tìm một nơi táng thân.
“Đợi chút, lão đầu ông quả thật cần tìm một mộ phần, thời gian vẫn còn dài, có thể nói cho ta biết những chuyện liên quan tới ta được không, bởi ta đã mất trí nhớ rồi!” Lúc này, La Mạn Đức Lạp không còn uy hiếp được hắn, nên Thần Nam mới thản nhiên đem chuyện mình mất trí nói ra.
“Ngươi…mất trí rồi? Chả trách!” La Mạn Đức Lạp đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó tỉnh ngộ, cuối cùng lão cũng biết được tại sao lúc Thần Nam xuất chiêu lại không dựa theo phép tắc, cùng lời nói và hành động của hắn lại có phần kì quái.
“Những chuyện mà ta biết không nhiều, chỉ biết ngươi là đệ nhất thanh niên cao thủ của Đông thổ, cũng là của cả đại lục, cùng đồ đệ của ta là Tư Mã Lăng Không có thù oán, ngươi đã từng giết chết tám vị tuyệt thế cao thủ chỉ trong một ngày”
“Nhiều thế sao.”
“Đúng vậy, ta thường vẫn bế quan, không biết nhiều chuyện của thế giới bên ngoài.”
Trời cuối tối hẳn, bất quá Thần Nam không muốn rời nơi này, hắn cảm thấy vùng sa mạc bí ẩn dường như đang có những thứ không tầm thường đang hấp dẫn hắn, hắn muốn đợi tới ngày mai sau khi trời sáng sẽ đi tìm hiểu cẩn thận một lần.
La Mạn Đức Lạp đã tìm được cho mình một mộ huyệt tốt, nhưng lão không muốn chết một cách uổng phí như vậy, nếu không gặp Bất Tử Chi Vương ở trong sa mạc này thì lão chết không cam tâm
Trong sa mạc sao lại có hàng nghìn hàng vạn bộ bạch cốt? Có thể điều khiển sinh vật bất tử như thiên sứ khô lâu, Bất Tử Chi Vương này rốt cuộc đạt tới trình độ nào? Thật ra có tất cả bao nhiêu thiên sứ khô lâu? Tại sao Bất Tử Chi Vương không đích thân tới giết bọn họ? Lão muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Phía đông hửng sáng, mặt trời từ từ nhô lên.
Thần Nam rủa mặt mũi trong một khe núi, bắt một con thỏ hoang rồi nướng cho bữa sáng. La Mạn Đức Lạp lặng lẽ quay người lại, bây giờ tạng phủ của lão đã vỡ nát, không cần ăn gì, đến uống nước cũng không cần.
“Thần Nam, ta đi vào trước, ngươi cần phải giữ một cự ly nhất định với ta, sa mạc này quá tà dị, ta đã là người sắp chết, dù có bất trắc cũng không sao, ngươi vẫn còn trẻ, không nhất thiết phải đem thân vào nơi mạo hiểm, chỉ cần đứng xa quan sát là được.” La Mạn Đức Lạp nói xong, bước nhanh vào trong sa mạc, đêm qua lão đã hạ quyết tâm, nhất định phải vào nơi tận cùng sa mạc, tận mắt nhìn thấy Bất Tử Chi Vương, xem chúa tể tử lãnh địa này rốt cuộc là nhân vật thế nào.
Thần Nam cầm lấy con thỏ nướng, vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói: “Chà, lão đầu, đợi chút đã, chúng ta cùng vào!” Đêm qua, hắn moi được từ La Mạn Đức Lạp rằng đây là lãnh địa của sinh vật bất tử, trong đó có một Bất Tử Chi Vương hùng mạnh khó tưởng tượng được, điều đó càng khiến cho hắn hiếu kì, cảm thấy bên trong có điều hấp dẫn mình.
Dưới làn nắng sớm, sa mạc vàng rực vô cùng tĩnh lặng, La Mạn Đức Lạp nhanh chóng vào sâu năm trăm thước, bước tới nơi diễn ra trận đại chiến ngày hôm qua.
Hôm qua lão bị trọng thương, mỏi mệt cực độ, tình cảnh khốn đốn, ủ rũ. Bây giờ lão sắp chết, nhưng bề ngoài vẫn trống giong cờ mở.
Bởi lão biết chắc sẽ chết, không thèm để ý tới hậu quả mà thiêu đốt năng lượng sinh mệnh, đưa sức mạnh hồi phục tới trạng thái đỉnh cao, hậu quả là tính mạng vốn từ ba ngày rút xuống nửa ngày.
La Mạn Đức Lạp là đệ nhất thánh long kị sĩ của tu luyện giới phương tây, tôn nghiêm của cường giả không cho phép bị khinh nhờn, lão muốn dùng tính mệnh hữu hạn để rửa sạch sỉ nhục ngày hôm qua.
Thần Nam vừa xé thịt thỏ, vừa nhanh chóng lao theo.
“Grừ..” Một tiếng hú dài lanh lảnh từ nơi sâu nhất trong sa mạc vọng tới, dãy núi phụ cận cũng rung chuyển theo, sa mạc cuộn lên như biển cả, cảnh tượng ngày hôm qua một lần nữa lại tái hiện, hàng ngàn vạn khô lâu từ trong cát vùng lên, bạch cốt đại quân đứng kín sa mạc.
Sức mạnh của La Mạn Đức Lạp đang ở trạng thái đỉnh cao, không còn thảm hại như ngày hôm qua, một chưởng vung ra, một đạo quang mang mười trượng chém xuống, mọi bạch cốt ngăn cản đường tan ra như hoa tuyết gặp phải ánh nắng mùa hạ, chớp mắt đã tan chảy, hóa thành bột trắng rơi xuống sa mạc.
Đại quân bạch cốt dù vẫn lũ lượt xông lên, nhưng khó có thể ngăn cản được một ngũ giai cao thủ đang trong trạng thái sung mãn nhất, La Mạn Đức Lạp mở lối tiến về phía sâu nhất của sa mạc.
Trải qua một đêm tu luyện, cơ thể của Thần Nam cũng gần như hoàn toàn phục hồi, phát huy được sức mạnh như lúc sung mãn nhất, khoảng cách giữa hắn và La Mạn Đức Lạp khoảng trăm thước, từng đám khô lâu bị đánh bạt đi, hắn cũng mở được một lối xông tới.
Lần này, không hề xuất hiện thiên sứ khô lâu, chỉ xuất hiên vài bộ bạch cốt khô lâu, bất quá hai cao thủ đang ở vào trong trạng thái sung mãn nhất, toàn lực xuất đòn cho dù bạch cốt khô lâu cứng như tinh cương, cũng khó chống nổi.
“Grừ….” Bất Tử Chi Vương trong nơi sâu nhất của sa mạc, gầm lên phẫn nộ, chỉ có điều mọi việc vẫn như ngày hôm qua, không đích thân xuất hiện để giết hai người.
Một ngàn rồi hai ngàn thước…
Khi bước vào được bốn ngàn thước, một thần điện cổ kính hiện lên trong tầm mắt hai người, khoảng cách dù xa nhưng một luồng khí tức cổ xưa từ đó phát ra.
Sa mạc đáng sợ, cổ điện thần bí, kết hợp lại thật quái dị vô cùng…
Khoảng cách ngày càng rút ngắn, thần điện cổ kính hiện ra rõ ràng hơn, khoảnh đất thần điện chiếm dụng không quá rộng, chỉ là một tòa đại điện chứ không phải một quần thể kiến trúc, một lớp ánh sáng nhàn nhạt bao phủ phía trên thần điện, càng tăng thêm vẻ thần bí.
Thần Nam nghi hoặc, chẳng lẽ đây chính là thần điện mà lão nhân trong thôn nói tới hay sao? Chỉ có điều…Thất Sắc ma hồ ở đâu? Hơn nữa… theo lời lão nhân nói, căn bản không thể có sa mạc? Trong núi sao lại có đến mấy tòa thần điện được, chẳng lẽ Bất Tử Chi Vương đã chiếm cứ thần điện thành bất tử lãnh địa của lão.
Khoảng cách ngày càng gần, đại quân khô lâu trong sa mạc sôi lên, điên cuồng lao về phía hai đại cao thủ, muốn liều mạng ngăn cản họ tiếp cận với Thần điện.
Nhìn đám bạch cốt đại quân xông tới như thủy triều, như tuyết đổ, hai đại cao thủ không ngừng vung ra cương khí, xuất thủ không dung tình, xương vỡ bắn tung tóe, hai người xích lại gần nhau, từng bước vững chắc tiến lại gần thần điện.
Bất Tử Chi Vương tựa hồ vô cùng phẫn nộ, không ngừng gầm rú trong cổ điện, nhưng vẫn không chịu ra mặt. Hai người dần hiểu ra, Bất Tử Chi Vương hùng mạnh có lẽ bị giam trong thần điện.
Cổ điện dài chừng gần bảy chục thước, rộng chừng bốn mươi thước, cao ba mươi thước, dù chỉ là một gian đại điện, nhưng khí thế vô cùng tráng quan. Vật liệu xây dựng là kim cương nham cứng nhất trên đại lục, trên thớ đá in dấu tuế nguyệt, thoáng nhìn là biết ngôi điện có từ xa xưa, chỉ không rõ từ lúc nào đã tồn tại ở nơi này.
Lớp ánh sáng mờ nhạt bao quanh tạo cho cổ điện, vẻ trang nghiêm thần thánh vô cùng, phảng phất có thần linh sinh sống trong đó, chỉ có điều tiếng gầm gào của Bất Tử Chi Vương, và cả bạch cốt đại quân, đã phá đi cảm giác đó, nói cho cùng, cổ điện cực kỳ quỷ dị.
Thần Nam và La Mạn Đức Lạp đánh lùi đám khô lâu đại quân xông lên ào ào, xung quanh bọn họ đâu cũng là những xương vỡ, sa mạc vàng rực sắp phủ ngập màu trắng toát.
Hai người cuối cùng tới được phía trước đại điện, bất quá đúng trong lúc này, đại quân khô lâu đột nhiên lùi ra xa, vùng cát trước mặt thần điện rung chuyển kịch liệt, hai con vật khổng lồ bò lên.
Mỗi bộ khung xương bạch ngọc đều dài tới mười trượng trắng như tuyết phát ra ánh sáng thánh khiết mờ mờ.
“Cốt long.”
“Hài cốt của thần long!”
Thần Nam và La Mạn Đức Lạp đều kêu lên kinh ngạc
Tử vong sa mạc này đúng là vô cùng thần bí, đã mai táng nhiều cường giả như vậy.
Hai cốt long vẫy đôi cánh khổng lồ từ từ bay lên, khung xương như bạch ngọc phát ra ánh sáng thánh khiết, long trảo hàn quang lấp lóe, cái đuôi cực dài khiến chúng vô cùng đáng sợ.
Thực lực của hai con thần long này lúc còn sống nhất định từ thất giai trở lên, nếu không hài cốt không thể nào phát ra ánh sáng thánh khiết đến thế. Hốc mắt của chúng đều lập lòe lục quang quái dị, rõ ràng chúng đã xuất hiện linh trí, đạt cấp cao trong hệ bất tử.
“Nhân loại ngu xuẩn, dám mạo phạm tới quyền uy của Mạc Hàn Luân Tát bệ hạ, rõ ràng không thể tha thứ được.” Ý thức của một cốt long vang lên trong lòng Thần Nam và La Mạn Đức Lạp.
“Tử long mà khẩu khí vẫn ngông cuồng, nhanh gọi tên tử quỷ Mạc Hàn Luân Tát ra đây, để ta xem hắn thật ra là quỷ quái phương nào?”
Lời lẽ của Thần Nam triệt để kích nộ hai cốt long. Trong thần điện cũng vọng ra một tiếng gầm dài phẫn nộ đáng sợ vô cùng.
“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho những lời nói và hành động vô tri của mình, Mạc Hàn Luân Tát được thần truyền thừa, khi ngài có được thần cách, cả thế giới này sẽ rung chuyển dưới chân ngài.”