Không bao lâu thì xe chạy đến quán bar Đại Điền Nhị chỉ định, Đao tử nói với Tần Nhị Bảo:
- Xuống xe, lão đại chúng tao đang chờ mày.
Dứt lời, liền cùng ba người khác dẫn Tần Nhị Bảo vào trong quán rượu.
Chỉ một lát, Đao tử dẫn Tần Nhị Bảo vào bên trong. Mà lúc này, Đại Điền Nhị đang ngổi trên ghế sa lon giữa đại sảnh chờ bọn hắn.
Đao tử thấy Đại Điền Nhị, chạy đến cung kính thưa:
- Đại ca, người anh cần đã tới.
Tần Nhị Bảo ở sau lưng Đao tử, nhìn theo thanh âm của Đao tử, cẩn thận đánh giá Đại Điền Nhị. Hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo kính mắt Phnôm-pênh, làn da trắng sạch, đầu tóc gọn gàng, không có một chút bộ dạng hung ác của đại ca xã hội đen. Ngược lại trên người hắn còn tản ra khí chất nho nhã, làm cho Tần Nhị Bảo cảm giác hắn có phần giống thương nhân hơn.
Nhưng việc này cũng không ngoài suy nghĩ của hắn, bởi trước đó Ân Thế Bình đã cung cấp hình của hắn. Cho nên, đánh giá hắn một chút liền chuyển sang cặp đùi mỹ nữ bên cảnh Đại Điền Nhị.
Hai mắt Tần Nhị Bảo lập tức phát sáng. Mỹ nữ này dáng người nóng bỏng, nàng mặc trên người cái gọi là quần áo thì hơi quá, hai tay ôm lấy cổ Đại Điền Nhị, không thèm quan tâm đến người xung quanh. Thỉnh thoảng nàng nói chuyện với Đại Điền Nhị, nở nụ cười duyên dáng mê người.
- Đại ca, người anh cần gặp đã mang đến.
Đao tử đợi một lúc không thấy trả lời, bèn nhắc lại.
- Biết rồi.
Đại Điền Nhị lên tiếng, sau đó nói với mỹ nữ bên cạnh:
- Được rồi Lỵ Lỵ, lúc này có một số việc anh cần sử lý, lát nữa sẽ tới tìm em.
Lỵ Lỵ nghe Đại Điền Nhị nói như vậy, nhu thuận từ trên đùi hắn đứng lên, hướng ra ngoài đại sảnh, sau đó quay lại tặng cho Đại Điền Nhị một nụ hôn gió.
- Con ** nhỏ.
Đại Điền Nhị râm đãng nói, nhưng vẫn không quên sờ sờ bờ mông ả.
- Đáng ghét.
Lỵ Lỵ quay đầu lại, làm nũng cười mắng một câu sau đó rời đi.
- Nghe nói mày muốn gặp tao?
Sau khi Đại Điền Nhị nhìn Lỵ Lỵ rời đi, quay đầu lại hỏi Tần Nhị Bảo.
- Cái gì?
Ánh mắt Tần Nhị Bảo đang dán chặt vào bộ dáng hấp dẫn của mỹ nữ đang xa dần kia, nhất thời không kịp phản ứng.
- Mày đang làm cái gì thế? Lão đại của chúng tao đang hỏi mày đó.
Một tên mặc áo đen đứng bên cạnh Đại Điền Tử to mồm quát.
- Ờ đúng vậy.
Tần Nhị Bảo lúc này mới kip phản ứng trả lời. Dứt lời liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, vênh mặt nói:
- Tao không thích đứng nói chuyện.
- Mày nghĩ mày có tư cách ngồi nói chuyện với tao sao?
Đại Điền Nhị lạnh lùng hỏi.
- Vậy mày muốn tao thế nào mới có đủ tư cách đây?
Tần Nhị Bảo hỏi ngược lại. Đao tử ở một bên nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, sợ run lên cầm cập. Hắn chưa từng thấy có người nào nói với lão đại như vậy, thầm nghĩ: “ Tiểu từ này muốn tìm chết.”
- Ha ha…
Đại Điền Nhị thấy Tần Nhị Bảo hỏi ngược lại mình, cũng không có tức giận, ngược lại phát ra tiếng cười. Mà Tần Nhị Bảo thấy hắn cười mình cũng cười theo. Trong lúc nhất thời, cả quán tràn ngập tiếng cười của hai người này.
- Có dũng khí.
Vẻ mặt Đại Điềm Nhị đột nhiên nghiêm túc khích lệ.
- Cám ơn.
Tần Nhị Bảo trả lời.
- Bình thường những người có dũng khí giống mày, rất nhanh chết đó.
Đại Điền Nhị không chút biểu cảm. Dường như đối với hắn, giết người giống như giết một con gà.
- Ồ thế à.
Tần Nhị Bảo tuyệt không để ý đến uy hiếp của Đại Điền Nhị, tùy ý nói:
- Vậy phải nhìn xem mày có thực lực lấy mạng của tao hay không?
- Vậy à?
Đại Điền Nhị không nghĩ rằng Tần Nhị Bảo lại hổ báo như vậy, nhất thời hứng thú cười hỏi:
- Chẳng lẽ mày không sợ chết?
- Mạng chỉ có một, nhưng tao không tin là lại chết sớm như vậy.
Tần Nhị Bảo mười phần khí phách trả lời.
- Có dũng khí.
Đại Điền Nhị tiếp tục khích lệ.
- Cám ơn.
Tần Nhị Bảo lại lễ phép trả lời.
Đại Điền Nhị cảm giác chuyện này càng ngày càng có ý tứ, đối với bảo tiêu Ân Thế Bình mời tới, hứng thú càng lúc càng lớn, cười nói:
- Thằng nhóc, hung hăng càn quấy là phải có năng lực.
Nghe Đại Điền Nhị nói vậy, Tần Nhị Bảo trong lòng đã sớm có chuẩn bị, không chút sợ hãi nói:
- Mày muốn gì?
- Tao muốn xem mày có năng lực như thế nào?
Dứt lời, Đại Điền Nhị vỗ tay mấy tiếng, từ trong đại sảnh bước ra bốn tên khôi ngô, vạm vỡ.
- Ồ, chính là mấy thằng này?
Tần Nhị Bảo vẻ mặt tỉnh bơ hỏi.
- Ha ha…
Đại Điền Nhị thấy vẻ mặt Tần Nhị Bảo vẫn tỉnh bơ, trên mặt hiện lên thần sắc kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục cười nói:
- Đám người này là tứ đại Kim Cương, đã lâu nghe danh của mày, muốn cùng mày luận bàn một chút.
Tần Nhị Bảo nhìn bốn tên này, khóe miệng nhếch lên coi thường, cười nói:
- Tao đã lâu không có vận động, nên cũng có chút khó chịu. Ngày hôm nay cùng mấy thằng này hoạt động một chút.
- Ha ha…
Đại Điền Nhị nở nụ cười, trong ánh mắt giống như dã thú hung ác, vung tay lên nói:
- Lên.
- Chờ một chút.
Tần Nhị Bảo đột nhiên hô.
Bốn tên vừa định xông lên phía trước, đột nhiên Tần Nhị Bảo hô lên một tiếng, đều không tự giác quay đầu nhìn Đại Điền Nhị. Đại Điền Nhị cũng có chút nghi hoặc hỏi:
- Sao? Còn có chuyện gì?
Tần Nhị Bảo nhìn nhìn xung quanh nói:
- Nếu ở đây đánh nhau, chẳng may bàn ghế bị hư thì tao không phải đền chứ.
Mọi người nhất thời ngây ngốc nhìn hắn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết hắn có ý tứ gì. Đối với những lời này của hắn, cũng không biết nói sao, là nói hắn hài hước? Hay là đầu óc có vấn đề?
- Ha ha… Thú vị, thật thú vi.
Đại Điền Nhị ha ha nở nụ cười, vỗ tay nói:
- Ha ha… Tần tiên sinh thực là hài hước.
- Tao không pha trò, mà là tao nói thật.
Tần Nhị Bảo thành thật nói:
- Như vậy đánh hỏng đồ ở đây thì không liên quan đến tao chứ.
- Mày yên tâm.
Đại Điền Nhị càng ngày càng cảm thấy Tần Nhị Bảo thú vị. Hơn nữa cũng nhìn hắn chằm chằm nói:
- Mày cứ coi như phá nát mọi thứ ở đây, cũng không tính gì hết.
- Vậy tao an tâm.
Tần Nhị Bảo nghe Đại Điền Nhị nói vậy, như trút được gánh nặng, hắt thở ra nói:
- Chúng mày bốn đứa lên hết đi.
- Không biết có bản lĩnh gì mà tự tin cao như vậy?
Đại Điền Nhị là lão đại của một hắc bang, nên kiến thức cũng khá rộng rãi. Càng quan sát Tần Nhị Bảo càng cảm thấy hắn thâm sau không lường được.
Xưa nay hắn luôn làm việc rất chu đáo. Đối với Tần Nhị Bảo này mới xuất hiện thời gian ngắn, rõ ràng chưa biết bản lĩnh ra sao. Vì thế, hắn dùng tứ đại Kim Cương, để xem thực lực của Tần Nhị Bảo ra sao mà có thái độ coi trời bằng vung như vậy.
Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn âm hiểm tươi cười:
- Lên đi, cho thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này kiến thức sự lợi hại của chúng mày.
Cùng lúc đó, Tần Nhị Bảo thu hồi bộ dáng coi trời bằng vung của mình, chuẩn bị ứng chiến…