An Kỳ Nhi cố gắng ở lại một lát sau đó cũng nhu thuận theo An Chí Quốc trở về. Không còn tiểu nha đầu tinh quái này nữa, Ân gia như thiếu đi một tia sinh khí, tuy vẫn còn tên Tần Nhị Bảo dở hơi, nhưng một sợi tơ nhỏ không thể làm tạo nên sợ dây (ý nói 1 người không thể tạo sự sôi động). thiếu đi đối thủ cùng hắn gây gổ, hắn cũng an tĩnh không ít, ngoại trừ cùng đám người Trương Bình Sơn trêu chọc nhau, còn lại rất ít khi đi trêu chọc Ân Huyền Vũ.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày, cuộc sống ngắn ngủi thật sự không sao so sánh được với biển người mênh mông, dù cho người đó lúc còn sống phong quang cỡ nào, lúc chết đi cũng sẽ dẫn bị lãng quên, hướng chi là người xấu, càng ít người nhớ tới họ dù chỉ một chút.
Đối với người vô lo vô nghĩ như Tần Nhị Bảo, hắn sớm đã thoát ra được chuyện này, mỗi ngày cứ như vậy, lúc cần ăn thì ăn lúc cần ngủ thì ngủ, sinh hoạt cũng tùy ý. Đương nhiên không phải ai cũng thoát ra khỏi chuyện này, Ân Huyền Vũ là một ví dụ, nàng vẫn đắm chìm trong sự đau xót trước cái chết của thần tượng.
Tuy Đại Điền Ưu Mỹ từng lợi dụng nàng, nhưng cái cách mà nàng dung để bảo vệ tình yêu của mình đã làm cho nội tâm Ân Huyền Vũ xao động. Lại thêm tâm tư của Ân Huyền Vũ còn muốn tinh tế, tỉ mỉ hơn, nàng là người đa sầu đa cảm, gặp được chuyện như thế này tất nhiên rất khó thoát ra. (Lâm Đại Ngọc: nv trong Hồng Lâu Mộng, xem thêm tại đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/L%C3%A2...i_Ng%E1%BB%8Dc )
Đối với Tần Nhị Bảo, những tiểu thư nhà có tiền, không lo cơm ăn áo mặc này thì phương thức tốt nhất để kéo nàng ra khỏi ưu phiền là bỏ đói vài ngày, đên khi nào nàng đói bụng đến thất điên bát đảo, chắc chắn rằng nàng sẽ không tự kiềm chế mình nữa, ngược lại trong đầu chỉ nghĩ đến việc ăn uống.
Bất quá Ân Huyền Vũ cũng không có tâm tình để ý đến Tần Nhị Bảo, mỗi ngày sau khi đến trường là liền về nhà, ra dáng như một tiểu thư khuê các. Mấy ngày này cứ trôi qua như vậy, có đôi khi La Bá Tư cũng tới tìm nàng, nhưng thấy Ân Huyền Vũ thật sự không có tâm tình làm việc, tự nhiên cũng không miễn cưỡng, khuyên bảo vài câu rồi lại ra về.
Ân Thế Bình biết rất rõ tâm trạng nữ nhi của mình nên vì nàng mà chuẩn bị buổi tiệc sinh nhật rất chu đáo, muốn làm cho nàng vui vẻ lên mà quên hết ưu phiền. Bởi vậy có thể thấy được, Ân Thế Bình đối với cô con gái này yêu thương đến nhường nào.
Lần sinh nhật này, vì muốn Ân Huyền Vũ vui vẻ nên Ân Thế Bình đã không tiếc tiền để tổ chức buổi tiệc tại một nhà hàng sang trọng, còn mời tất cả các nhân vật nổi tiếng ở thành phố Đông Giang đến dự, quan viên chính phủ cũng tới tham gia, có thể thấy Ân gia tại Đông Giang rất có danh vọng không hề nhỏ.
Tại hội trường tổ chức buổi tiệc, tất cả mọi người đều đang bận rồi, nào là bố trí hội trường, an bài khách quý, còn có người đang làm ra những món ăn ngon lạ mắt, mà hết thảy việc này Ân Thế Bình đều giao cho Liễu Thần Đình xử lý, điều này cũng khiến nàng bận rộn mấy ngày nay, cũng may mà nàng biết cách sắp xếp, đem mọi việc an bài đâu vào đấy.
“Liễu Thần Đình, không nghĩ tới ngươi cũng đã ở đây?” Chỉ thấy Tần Nhị Bảo cầm một cái khay bên trên chất đầy đồ ăn, đi về phía Liễu Thần Đình, nàng nhìn thấy hắn không khỏi cười khổ, thầm nghĩ: “Tên nông dân này mỗi lần xuất hiện đều không giống người bình thường.”
“Là ngươi à?” Từ lần găp Tào Hi Văn, nàng phát hiện cảm giác của mình đối với Tần Nhị Bảo bắt đầu trở nên phức tạp, tuy mình rất chán ghét hắn nhưng không như trước kia, tránh hắn như tránh hổ, bây giờ trong sâu thằm nội tâm của nàng vẫn có chút hi vọng được nhìn thấy hắn. Đương nhiên điều này nàng chỉ vô ý thức nghĩ đến, nhưng cũng làm cho bản thân hoảng sợ không thôi.
“Đương nhiên, buổi tiệc quan trọng như vậy làm sao thiếu ta được!” Tần Nhị Bảo mặt dày vô sỉ nói: “Ta thế nào cũng là bảo tiêu của Ân gia, những tình huống như thế này nếu không có tôi, mọi người sẽ khó xử lý.”
“Khục khục… “ Liễu Thần Đình nghe hắn nói như vậy thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình làm sặc, vội vàng vỗ nhẹ ngực mình, điều chỉnh hô hấp, mà cũng bởi vì bộ ngực phập do hô hấp đã khiến cho Tần Nhị Bảo không tự giác mà nhìn chăm chú vào nào.
“Lưu manh!” Liễu Thần Đình nhìn thấy ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của Tần Nhị Bảo thù mặt thoáng đỏ lên, thấp giọng mắng, nàng ghét nhất ánh mắt dâm đáng của hắn, nhìn là biết không phải người tốt. Nếu hỏi vì sao nàng ghét hắn, thì sẽ có rất nhiều lý do, hơn nữa càng nghĩ càng khiến nàng chán ghét, nhưng không hiểu vì sao từ đáy lòng nàng có chút gì đó ưa thích hắn?
Chính bản thân nàng cũng nói rõ được, bởi vì thái độ không sợ hãi khi gặp nguy hiểm của hắn hay bởi vì khí phách của hắn? Dù sao nàng cũng cảm thấy rất kì quái.
“Liễu Thần Đình, ngươi khỏe chứ?” Ngay khi Liễu Thần Đình đang nghĩ lung tung thì Tào Hi Văn không biết từ đâu xuất hiện, mà sự xuất hiện của hắn khiến cho tâm trí của nàng trở nên giao động
“Hi Văn, ngươi cũng tới rồi!” Liễu Thần Đình nhìn Tào Hi Văn đang đi về phía mình, không tự giác thân mật gọi.
“Cũng lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?” Tào Hi Văn nho nhã mỉm cười nhìn Liễu Thần Đình, mà nụ cười đã khiến không biết bao nhiêu cô gái mê mẩn thực sự có tác dụng với Liễu Thần Đình, nhất thời khiến lòng nàng bấn loạn.
Liễu Thần Đình không dám nhìn vào ánh mắt thâm tình của Tào Hi Văn, sợ chính mình bị hãm sâu vào đó mà không thoát ra nữa, bắt buộc bản thân đem ánh mắt nhìn đến nới khác mà nói: “Cảm ơn, ta rất khỏe!”
Nhìn hai người thân mật nói chuyện không coi ai ra gì, khiến cho Tần Nhị Bảo cảm thấy mất hứng, miệng hếch lên xoay người bỏ đi.
“Liễu Thần Đình, ngươi đã suy nghĩ kĩ sự tình hôm đó chưa?” Tào Hi Văn nhìn thấy Tần Nhị Bảo bỏ đi, vội vã hỏi: “Ta vốn muốn gọi điện cho ngươi nhưng gần đây bận quá.”
“A…” Liễu Thần Đình không biết trả lời Tào Hi Văn như thế nào, nội tâm rối bời nói: “Hi Văn, người đừng ép ta được không?”
“Ta không ép nàng, nhưng hi vọng nàng cân nhắc đến chuyện của hai ta!” Tào Hi Văn nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình, chân thành nói: “Ta đối với nàng rất nghiêm túc.”
Liễu Thần Đình nhìn qua Tào Hi Văn, không tìm ra được điểm thiếu sót nào trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, cảm thấy tâm thần mê mẩn, ý thức hoảng hốt, cảm giác như mình đang sống trong cổ tích, nàng là công chúa đợi chờ vị hoàng tử trước mặt hướng mình cầu hôn.
“Liễu thư ký, Liễu thư ký.”Đúng lúc này nhân viên mới vào làm Vương Lị Na chạy tới Liễu Thần Đình, chỉ vào đống bề bộn nói: “Mark nói người dẫn chương trình của buổi tiệc không tới được.”
“Ah!” Liễu Thần Đình nghe Vương Lị Na gọi, thoáng cái lập tức thanh tỉnh từ trong mộng ảo, đỏ mặt kéo Vương Lị Na chạy đi, khiến cho Vương Lị NA không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tào Hi Văn nhìn bóng lung Liễu Thần Đình đằng xa, khuôn mặt tuấn tú không khỏi lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng là người lòng dạ thâm sâu, ngay lập tức tươi cười trở lại, xoay người hướng đến những người xung quanh nói chuyện.
"Tiểu tử này là ai?" Tần Nhị Bảo không biết vì lý do gì, luôn xem Tào Hi Văn không vừa mắt, đi đến bên cạnh An Kỳ Nhi hỏi.
“Hắn à? Đó là người đứng đầu trong Đông Giang Tứ đại tài từ!” An Kỳ Nhi cười nghịch ngợm nói.
"Tứ đại tài tử?" Tần Nhị Bảo trước kia từng xem qua phim Châu Tinh Trì (Đường Bá Hổ điểm Thu Hương), tự nhiên biết rõ Tứ đại tài tử là cái gì, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ những người này biết cầm kỳ thi họa, xuất khẩu thành thơ?"
“Phi!” An Kỳ Nhi nói tục: “Đây đúng hơn là hộ ăn chơi gái gú, cờ bạc thì có. So với bọn lưu manh xấu xa cũng không khác gì!”
“Cái hội kia gọi là cái gì tài tử?” Tần Nhị Bảo có đôi khi ngốc một cách đáng yêu, cố hỏi cho rõ ngọn nguồn.
“Ngươi nghĩ sai rồi!” An Kỳ Nhi cũng không quan tâm đến vẻ đáng yêu của Tần Nhị Bảo, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, giọng nói châm chọc: “Là tài từ chứ không phải tài tử!” (Chữ tài đầu tiên là “财”có nghĩa là tiền tài, tiền bạc, còn chữ tài thứ 2 là “才子” có nghĩa là nhân tài, người có tài, Tần Nhị Bảo nghe nhầm từ tiền tài sang nhân tài)
“Móa, nói cả buổi hóa ra là vì có tiền ah!” Tần Nhị Bảo hậm hức nói: “Đụng phải những kẻ vi phú bất nhân (kẻ lo làm giàu thì thường không có nhân đức) như thế này rất phiền phức.”
“Ha ha. Nhìn không ra ngươi có cừu oán với người giàu!” An Kỳ Nhi trêu chọc.
“Đám người phú gia côn tử chỉ biết sống phóng túng, ngoại trừ có số phận tốt hơn người khác thì cũng không có gì đáng để người khác hôm mộ.” Tần Nhị Bảo khinh thường nói.
“Ngươi lại nói sai rồi!” An Kỳ Nhi phê bình nói: “Bọn họ không chỉ đơn giản là có vận mệnh tốt hơn người khác.”
“Vậy bọn họ có cái gì?” Tần Nhị Bảo nghe An Kỳ Nhi nói như vậy, không nhịn được kỳ quái hỏi: “Nói cho ta nghe xem.”
“Nói cho ngươi thì ta được lợi gì?” An Kỳ Nhi liếc nhìn Tần Nhị Bảo, ý nói đến điều kiện.
“Ách, trung thực mà nói ta cũng không có cái gì để đưa cho ngươi.” Tần Nhị Bảo không nghĩ tới An Kỳ Nhị sẽ đòi điều kiến, vò đầu nghĩ nửa ngày mới nói: “Nếu không ta cùng ngươi ngủ một đêm, coi như đền bù tổn thất?”
"Phi, ngươi muốn chết à?" An Kỳ Nhi không muốn Tần Nhị Bảo đem chuyện buồn nôn này nói thản nhiên như thế, chán ghét nói: "Còn nói lung tung thì ta sẽ không khách khí đâu đấy!"
Tần Nhị Bảo đến bây giờ vẫn còn sợ nàng công phu Sư tử rống của nàng, tất nhiên không dám cùng nàng nói hưu nói vượn, chỉ có thể nịnh nọt nói: "Ta thừa nhận miệng thối không được sao, vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng nói ra?"
"Ta hiện giờ nghĩ không ra, chờ ta nghĩ ra rồi nói!" An Kỳ Nhi nghĩ nghĩ một lát rồi nói.
"Quá đáng lắm rồi đó!" Tần Nhị Bảo biết rõ đợi khi An Kỳ Nhi nghĩ thông suốt, khẳng định không có kết cục tốt, đành cố gắng tạo cho mình con đường lui.
"Ngươi dám!" An Kỳ Nhi mở to hai mắt nhìn hắn uy hiếp.
"Ách, nói mau a!" Tần Nhị Bảo biết rõ không nên cùng nàng dây dưa, thúc giục nói.
"Nói như vậy, ngươi đã đáp ứng!" An Kỳ Nhi thấy hắn đã đáp ứng điều kiện của mình, không khỏi nở nụ cười vui vẻ hỏi.
"Ai, coi như ta đen đủi!" Tần Nhị Bảo hối hận nói.
"Ha ha..." An Kỳ Nhi thấy mưu kế của mình được thực hiện thành công, đắc ý cười, vẫy vẫy tay kêu Tần Nhị Bảo lại gần rồi nói ra: "Để ta nói cho ngươi biết a..."
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: