• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ba ba, ta có chuyện muốn cùng ngài thương lượng một chút.

Ân Huyên Vũ e dè đi vào thư phòng của Ân Thế Bình. Từ khi La Bá Tư đi rồi, nàng đang suy nghĩ thế nào thuyết phục phụ thân, cân nhắc thật lâu, Ân Huyên Vũ quyết định thử một lần, mặc dù khả năng không lớn, nhưng đi việc Nhật Bản chụp quảng cáo là một cơ hội khó có được, quan trọng hơn là, lần này được chụp quảng cáo cùng với thần tượng của nàng. Có thể cùng thần tượng của mình hợp tác chính là ước muốn của Huyên Vũ, cho nên, bất kể thế nào, nàng cũng muốn thuyết phục phụ thân đồng ý để cho chính mình đi Nhật Bản.

-Bảo bối, hôm nay lại có chuyện gì à?

Ân Thế Bình có thói quen sau bữa cơm chiều về phòng mình xem lại công việc trong ngày, hơn nữa hắn đã mệt mỏi cả ngày, thật sự sợ bị người khác quấy rầy, đương nhiên, con gái thì lại khác. Thấy Ân Huyên Vũ e dè, Ân Thế Bình trong mắt tràn đầy ý cười :

-Không phải là chuyện của Tần Nhị Bảo chứ ?.

-Không phải chuyện này này!

Ân Huyên Vũ làm nũng nói, trong nội tâm nàng biết rõ, làm nũng là phương pháp xử lý lợi hại nhất đối với Ân Thế Bình, chỉ cần ở trước mặt cha làm nũng, Ân Thế Bình đều sẽ cho phép.

-Ah? Vậy ah?

Ân Thế Bình nở nụ cười, nhưng trong giọng nói có chứa chút ít trách cứ:

-Ta phát hiện hiện tại bảo bối của ta, ngoại trừ sự tình của Tần Nhị Bảo, rất ít khi cùng ta thương lượng những chuyện khác!

Ân Huyên Vũ le cái lưỡi nhỏ nhắn, biết rõ phụ thân trách mình, đi ra phía trước ôm lấy cổ làm nũng nói:

-Con không phải sợ quấy rầy ba ba công tác sao! Nói về tên Hai lúa kia mỗi lần đều làm con tức chết đi được, con hiện tại thật sự mặc kệ muốn hắn.

-Ha ha...

Ân Thế Bình nghe Ân Huyên Vũ nói như vậy, không khỏi nở nụ cười, nhưng lại không hỏi Ân Huyên Vũ vì sao.

-Buổi sáng hôm nay La Bá Tư có đến!

Ân Huyên Vũ cũng không muốn kéo dài, nói thẳng vào vấn đề.

-Ah!

Ân Thế Bình trước đó đã nghe Vương Bá báo cáo qua, thoáng cái hiểu tâm tư của con gái, nhưng là không nói gì, tiếp tục bảo trì mỉm cười, chờ đợi câu nói kế tiếp.

-Hắn nói đến việc cùng Đại Điền Ưu Mĩ chụp ảnh quảng cáo.

Ân Huyên Vũ đang suy nghĩ cả buổi, vẫn nói thật là tốt nhất, dùng ánh mắt chờ mong nhìn phụ thân của mình, hi vọng ba ba có thể đáp ứng.

Ân Thế Bình mỉm cười nhìn qua Ân Huyên Vũ hơn nửa ngày, trên mặt nhìn không ra bất kì biểu lộ nào, Ân Huyên Vũ trong lòng biết phụ thân đang suy nghĩ, mặc dù có chút lo lắng, nhưng cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể lẳng lặng đứng yên đợi phụ thân trả lời.

- Ba ba, cho con đi nha!

Ân Huyên Vũ làm nũng nói

- Con thật sự muốn đi!

-Ha ha...

Ân Thế Bình nở nụ cười, không trực tiếp trả lời mà lại hỏi:

-Con có biết, ta hi vọng nhìn thấy cái gì nhất không?

- Ta hi vọng mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của con!

Ân Thế Bình nói xong, trong ánh mắt lộ ra vô hạn thương yêu. Ân Huyên Vũ nghe phụ thân nói như vậy, biết rõ phụ thân đã đáp ứng mình, nhưng vẫn lấn áp sự mừng rỡ hỏi:

-Nói như vậy, là ba ba đã đáp ứng?

-Bất quá, có một việc, con phải đáp ứng ta!

Ân Thế Bình nói.

-Đó chính là về việc phụ trách an toàn của con!

Ân Thế Bình nói ra:

-Con nhất định phải mang theo Tần Nhị Bảo, mặc kệ con có thích hay không.

-Tốt!

Ân Huyên Vũ biết phụ thân đã đáp ứng chính mình, trước sự hưng phấn, hôn một cái

Ân Thế Bình nói ra: "Cảm ơn ba ba!"

-Ha ha...

Ân Thế Bình yêu thương nhìn nữ nhi bảo bối của mình:

-Tốt rồi, ta còn có một số việc phải làm!

-Ân!

Ân Huyên Vũ đã đạt được mục đích của mình liền nhu thuận lui ra ngoài. Đợi Ân Huyên Vũ ra khỏi, Ân Thế Bình ở thư phòng gọi điện thoại cho Vương Bá:

-Vương Bá, phiền toái ngươi, nói Tần Nhị Bảo tới đây, ta có chuyện muốn nói với hắn.

-Vâng, thưa ngài!

Chỉ chốc lát sau có tiếng đập cửa, Ân Thế Bình nói ra:

-Mời vào!

Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn đẩy cửa đi đến, hỏi:

-Ân tiên sinh, ngươi tìm chúng ta?

-Đúng vậy, ngồi đi!

Tần Nhị Bảo bọn hắn liền ngồi xuống, vừa mới ngồi vào chỗ của mình, Ân Thế Bình liền nói:

-Có một việc hi vọng các ngươi có thể giúp ta một chút!

-Ân tiên sinh, đừng có khách khí như vậy, có việc gì ngài cứ việc phân phó!

Lý Bảo nói xong, mọi người đều gật đầu đồng ý.

-Tựu là tiểu nữ, sau một thời gian nữa sẽ đi Nhật Bản, ta không hi vọng nó gặp chuyện không may, cho nên ta muốn mấy người bảo đảm an toàn cho nó!

-Nhật Bản?

Tần Nhị Bảo ban ngày có nghe một chút Ân Huyên Vũ cùng La Bá Tư nói chuyện, nhưng không có quá để ý, không nghĩ tới Ân Huyên Vũ đáp ứng hắn, càng không có nghĩ tới mình cũng có cơ hội đi, cho nên có chút ngoài ý muốn, lặp lại nói.

-Như thế nào? Ngươi đối với Nhật Bản hiểu rõ?"

Ân Thế Bình nghe Tần Nhị Bảo nói, cho là hắn rất hiểu rõ, hỏi

-Không , không có!

Tần Nhị Bảo vội vàng khoát tay, thầm nghĩ: "Ta đối với Nhật hiểu rõ nhất cũng chỉ có mấy người mà thôi.”

-Ân tiên sinh, vậy người an bài như thế nào?

Trương Bình Sơn nói ra vấn đề mình quan tâm nhất.

-Lần này đi, vốn định cho bốn người các ngươi đi!

Ân Thế Bình dừng một chút, nói ra sắp xếp của mình: "Nhưng như vậy quá nhiều người, ta nghĩ để cho Tần Nhị Bảo cùng ngươi đi."

-Cái gì?

Tần Nhị Bảo không khỏi giật mình nói: Ta cũng phải đi Nhật?

-Làm sao vậy?

Ân Thế Bình nghe Tần Nhị Bảo trong giọng nói mang theo kinh ngạc, cho là hắn không muốn, hỏi: "Ngươi có chuyện gì khó xử sao?"

-Ta cầu còn không được ah! Tại sao có thể có khó xử được?

Tần Nhị Bảo vui vẻ nói

-Ah, vậy là tốt rồi!

Ân Thế Bình nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, không khỏi yên lòng, lại quay sang mấy người Lưu Lương, Lý Bảo nói: "Lần này các ngươi không đi được, cũng đừng quá để ý, ở nhà bảo hộ cho sự an toàn của ta cũng là điều rất quan trọng!"

-Ân tiên sinh, ngươi yên tâm!

Lý Lương, Lý Bảo cùng nói: “Hết thảy đều giao cho chúng ta !”

Ân Thế Bình nhìn qua mấy thủ hạ dung mãnh, cảm thấy rất vui mừng, mỉm cười không có nói gì nữa. Đương nhiên, trong phòng này không riêng Ân Thế Bình cao hứng, còn một người cũng đang rất vui mừng là Tần Nhị Bảo, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới tâm nguyện từ nhỏ, trước kia ở trong thôn hắn đã biết đến Aoi, Maria Ozawa ( vãi, tưởng tên này có bạn bè gì ở Nhật, không ngờ người nó biết lại là diễn viên JAV ), về sau hắn có một hi vọng to lớn, hi vọng chính mình có thể được đến Nhật một chuyến, tận mắt thấy những này nữ thần này, không ngờ nguyện vọng này có thể được thực hiện, trong nội tâm không khỏi vui mừng, không kìm nén nổi vui mừng.

-Tốt rồi! Ân Thế Bình nói ra: “Không có việc gì, mọi người giải tán a!”

Mọi người hướng Ân Thế Bình cáo biệt rồi đi ra ngoài, Tần Nhị Bảo không kiềm chế được tâm tình hưng phấn hô: "Aoi , ta đến rồi đây!"

Mà Tần Nhị Bảo nói một câu này, quả thực đem mấy người Trương Bình Sơn hoảng sợ, há to miệng, nhìn qua Tần Nhị Bảo hơn nửa ngày, sợ Ân Thế Bình nghe được sẽ trách cứ, Trương Bình Sơn bước nhanh lên phía trước cầu khẩn nói:

-Huynh đệ, ta van ngươi, nói bé chút, được không nào?

-Nói nhỏ! Nói nhỏ!

Tần Nhị Bảo mặt cười tươi như hoa nói: "Ta biết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK