Tần Nhị Bảo chủ ý đã quyết, đang chuẩn bị tiến công, ai ngờ, Evan đã chiếm trước tiên cơ hướng về phía Tần Nhị Bảo tung ra một quyền, Tần Nhị Bảo chưa kịp phòng bị bị ăn một quyền ở giữa bụng, mà Tần Nhị Bảo theo lực trùng kích của một quyền này ngã xuống sàn.
Khi Tần Nhị Bảo ngã xuống đất, toàn trường bỗng bộc phát lên tiếng hoan hô của những Fans hâm mộ Evan, càng là kêu tên Evan lớn hơn, lại có nữ nhân điên cuồng cởi cả quần lót của mình ném cho Evan, Evan tiếp lấy đồ lót ra sức hít hà, về sau còn cầm trong tay vung vẩy, với hành động biến thái này của hắn càng kích thích thú-dục của người xem, theo đó mà cùng kêu lên những tiếng thật là biến thái.
Trọng tài cũng đã đi đến bên người Tần Nhị Bảo bắt đầu đếm giây, mà cũng là lúc này Tần Nhị Bảo đã bị một quyền của Evan tuy nói bị thương không nặng nhưng lại vẫn nằm rạp trên mặt đất chưa tỉnh dậy.
“1,2,3…” Trọng tài nhìn qua Tần Nhị Bảo nằm rạp trên mặt đất không tỉnh lại mà bắt đầu lớn tiếng đếm, Tần Nhị Bảo lại không để ý tới vẫn nằm y nguyên trên mặt đất.
“Làm sao vậy? Xú tiểu tử, không phải mới vừa rồi còn mạnh miệng lắm mà?” Evan nhìn qua Tần Nhị Bảo rồi cười to nói: “Ngươi sẽ không chết đấy chứ!”
“7,8…” khi trọng tài đếm đến tám,Tần Nhị Bảo không hề có dấu hiệu mở mắt liền nhảy dựng lên, mà trong sát na khi hắn bay lên kia không riêng gì trọng tài mà ngay cả Evan đang ở kia đắc ý cũng phải giật mình hoảng sợ.
“Ngươi cũng dám thừa dịp ta không sẵn sàng mà đánh lén ta!” Trong ánh mắt Tần Nhị Bảo bắn ra đạo hào quang mà chỉ có ở dã thú, khóe miệng lại chảy ra một tia máu tươi, cắn răng nói ra: “Ngươi sẽ phải hối hận vì điều đó.”
“Ha ha, xú tiểu tử,lại mạnh miệng nữa rồi!” Evan hiển nhiên không tin có thể làm gì được hắn, vẫn như cũ lại càng thêm cười to nói:
“Là ngươi chọc giận ta!” Tần Nhị Bảo gắt gao nhìn chằm chằm vào Evan phảng phất như dã thú nhìn thấy con mồi của mình vậy, hung dữ nói: “Ta muốn ngươi phải chết!” Dứt lời liền hướng Evan vọt tới.
Evan nhìn qua Tần Nhị Bảo hướng mình lao đến cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi đã muốn chết gia gia liền tiễn ngươi một đoạn đường a!” Dứt lời cũng hướng Tần Nhị Bảo sải bước chạy tới, lúc này cảm xúc của người xem đã triệt để được đốt cháy, tất cả tựa hồ như mất hết lý trí đều hô hào khản cả giọng, mà ngay cả xướng ngôn viên cũng như nổi điên lên rồi hô to gọi nhỏ.
Tràng không khí cuồng nhiệt đó lại không có ảnh hưởng chút nào đến Trung Thôn Chuẩn Nhân cả, lúc này ai thắng ai thua với hắn mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi, trong lòng hắn điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để lấy lại mặt mũi mình đã bị mất trong ngày hôm nay.
Nộ khí khiến cho hắn cảm giác mình muốn nổ tung lên, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết hiện tại chưa phải thời cơ tốt nhất, hắn hít sâu một cái để điều tiết cảm xúc của mình, đưa ánh mắt về phái võ đài.
Khi mà ánh mắt Trung Thôn Chuẩn Nhân vừa chuyển đến quyền đài thì Tần Nhị Bảo đã triển khai tấn công, Evan nhìn Tần Nhị Bảo ra quyền cũng không thèm để ý, bởi vì hắn biết rõ quyền đó của Tần Nhị Bảo cũng không thể gây tổn thương quá lớn cho hắn, cho nên hắn tình nguyện nhận một quyền cũng muốn để cho Tần Nhị Bảo ăn một kích chí mạng của mình.
Tần Nhị Bảo đương nhiên cũng không phải thật sự muốn đánh hắn, hắn cũng chưa ngu đến mức như vây, hắn sẽ không đem tính mạng mình đi làm một việc không có tác dụng, mà một quyền kia cũng chỉ là hư chiêu, nhìn thấy Evan không quan tâm mà lao tới, khóe miệng hắn lộ ra dáng tươi cười một cách lãnh khốc.
Tần Nhị Bảo đợi Evan chạy đến trước mặt mình liền vận khí hướng đôi mắt Evan hung hăng phun một miệng lớn huyết thủy, Evan khôn có ngờ tới hắn sẽ có một chiêu này, con mắt nhất thời bị phun trúng, tầm nhìn nhất thời bị ngăn trở liền ngừng tấn công lại.
“Xú tiểu tử, vậy mà lại chơi trò hạ lưu như vậy!” Evan dung sức lau đi vết máu trên mắt, trong miệng còn không ngừng mắng: “Đừng có mà cho ta bắt được ngươi, ta nhất định phải đem người bằm thây vạn đoạn.”
“Ngươi không đợi được cơ hội đó đâu!” Tần Nhị Bảo nghe Evan chửi bới liền nói: “Lần này ta mới thực sự tiến công đó.” Dứt lời,trong lòng thầm nhắc là phải biết tận dụng thời cơ này thật chắc, nếu không không còn cơ hội.
Tần Nhị Bảo ra quyền như lưu tinh, mắt giống như tia chớp hướng về phía tử huyệt của Evan mà dung sức công tới, còn Evan lúc này ánh mắt bị ngăn trở nhất thời không có biện pháp hoàn thủ, chỉ có thể ngạnh kháng mà không hề có lực trả đòn.
Tần Nhị Bảo chủ động công kích khiến cho dưới đài vang lên một mảng xôn xao. Người xem đều nhất trí cho rằng hắn làm như vậy chỉ tổ chọc giận Evan mà không có một điểm hiệu quả.
“Công kích như vậy đối với Evan một điểm tác dụng cũng không có!”
“Đúng vậy a!Tiểu tử Tần Nhị Bảo này nhất định là váng đầu rồi, hắn như vậy nhất định là muốn chết.”
Nhưng Tần Nhị Bảo thực sự váng đầu sao? Rất hiển nhiên là không phải, trong lòng hắn tuy có điểm giận dữ nhưng tư duy lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, hắn ở vào tình thế nguy cấp nhất tự nhiên nghĩ tới “lão đầu tử” đã nói với hắn.
Lão đầu tử từng nói: “Con người có 36 điểm tử huyệt, tỷ như:Bách hội, ấn đường, con ngươi(tả hữu song huyệt), thái dương (ta hữu song huyệt)… mà những huyệt này nếu bị đánh trúng, nhẹ thì tàn phế, nặng thì tử vong.”
Tần Nhị Bảo tự cho mình là người thiện lương, căn bản không có thừa tinh lực để nhớ những điều vô dụng này với mình, ngược lại đi nhớ ba vòng của Tiểu Phương thì còn thực tế hơn một chút.
Tại khi lão đầu tử nói với hắn những điều này hắn tìm cách che đậy rồi vứt sang một bên, nhưng lúc này khi mà thời khắc sinh tử thì cái kia lại lóe lên, một lần nữa hiện lên trong đầu hắn (lời của sư phụ nó dạy ấy chứ ko phải số đo ba vòng của bé Tiểu Phương đâu nhá)
Hắn bất chấp tất cả, chỉ với một mục đích đó là công kích vào tử huyệt của Evan không chút lưu tình. Evan ngay từ đầu đối với công kích của Tần Nhị Bảo cũng không thèm để ý, hắn ỷ vào chính mình da dày thịt béo mà ngạnh kháng tất cả, thế nhưng mấy quyền về sau này hắn lại cảm thấy rõ ràng thân thể mình không thể khống chế được mà run rẩy lên.
Tần Nhị Bảo thấy Evan như người say rượu lung la lung lay…trong lòng biết rõ công kích của mình đã phát huy tác dụng, lòng tự tin cũng theo đó mà nổi lên, mà huấn luyện Công Tôn Quang trước đây cũng đã có chút hiệu quả, Tần Nhị Bảo lúc này giống như một con khỉ cưỡi lên cổ Evan hướng tới hai huyệt thái dương mà bắt đầu xuống tay tới tấp.
Trái một quyền, phải một quyền Tần Nhị Bảo cũng không còn biết mình đã đánh ra bao nhiêu quyền nữa rồi chỉ thấy Evan bị mình đánh rốt cuộc cũng như một tòa núi nhỏ đứng yên không còn nhúc nhích được nữa rồi.
Tần Nhị Bảo ngửa đầu nhìn qua Evan, lau đi vết máu trên khóe miệng gắt lên một tiếng: “Sớm nói ngươi đừng có chọc giận ta, ngươi lại không tin!” Dứt lời,nhấc chân lên đá mạnh cho Evan một phát, Evan cũng theo một cước đó mà “ầm” một tiếng đổ xuống đất.
Gần đây Evan được xưng là cỗ máy giết người ấy vậy mà cứ như thế bị đánh chết,kết quả này đoán chừng những người can đảm nhất cũng không dám dự đoán,vậy mà sự thật như vậy lại xảy ra.
Toàn trường yên tĩnh trở lại, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn qua dáng người có chút gầy yếu của Tần Nhị Bảo, tất cả mọi người không thể tin được, Evan là bị hắn đánh bại đó, ngay cả người chủ trì cũng ngẩn cả ra quên luôn cả chức trách của mình.
Mọi thứ như vậy đều không thể tưởng tượng nổi, thế mà lại xảy ra trước mặt mình, tất cả mọi người đang nhìn lên Tần Nhị Bảo, mà Tần Nhị Bảo như là hư thoát đứng trên lôi đài mà thở hổn hển, chiến thắng này với hắn mà nói thật sự là không dễ dàng hắn thật sự rất mệt, nhưng hắn vẫn đứng y nguyên vững vàng trên quyền đài dưới ánh đèn chiếu xuống trông như một thiên thần.
Hắn nhắm mắt lại,trên mặt hiện lộ ra bộ dạng hạnh phúc, hắn hô hấp từng ngụm lớn không khí trong lành, lúc này cái mà hắn hít thở không phải là không khí mà là hắn đang cảm nhận, cảm thụ cuộc sống khoái hoạt này, đây sẽ là kinh nghiệm chiến đấu về sau của hắn, chỉ có thế mới đem lại hạnh phúc thực sự.
Mà đang lúc Tần Nhị Bảo hưởng thụ hạnh phúc thì người chủ trì tựa hồ mới nghĩ tới chức trách của mình, chạy lên quyền đài nắm tay Tần Nhị Bảo giơ cao lên lớn tiếng nói: “Hỡi người xem cùng các vị bằng hữu, đây là chú hắc mã của chúng ta Tần Nhị Bảo, hắn lại một lần nữa trình diễn khả năng thần kỳ của mình, đánh bại cỗ máy giết người----Evan!” Theo thanh âm kéo dài ra của người chủ trì.
Người xem phía dưới vừa từ trong kinh ngạc hồi phục lại liền hoan hô điên cuồng nào là tiền mặt, giầy, bít tất, thậm chí cả áo mưa đã dùng qua cũng không hề dữ lại đều hướng Tần Nhị Bảo ném tới, người xem đều điên rồi, bọn hắn tuy có kính ý Tần Nhị Bảo nhưng lại không chú ý mình đều ném những cái gì về phía hắn.
Tần Nhị Bảo im lặng nhìn qua tràng cảnh điên cuồng của người xem, bằng vào thân thủ linh mẫn của mình, tránh trái tránh phải nhưng người chủ trì lại không có được tốt như Tần Nhị Bảo không lâu sau đã bị người xem ném đồ vật cho không giấu được đi đâu.
Thừa dịp hỗn loạn Tần Nhị Bảo kéo lấy thân thể mệt mỏi vuốt vuốt phần bụng còn đau, lén nút đi xuống quyền đài, quan sát đối thủ nhã trên đài tự nhủ: “Nếu không có lão đầu tử huấn luyện tàn khốc, đoán chừng hôm nay người ngã xuống chính là ta.”
Chính mình còn đang lầu bầu lẩm bẩm, Trung Thôn Chuẩn Nhân đã đi tới trước mặt hắn chúc mừng nói: “Chúc mừng ngươi đã lấy được thắng lợi.”
Tần Nhị Bảo nhìn qua Trung Thôn Chuẩn Nhân không còn đắc ý như hai ngày trước kia nữa, hắn phỏng chừng âm mưu tiến hành không đượcthuận lợi, nhưng lại không dám chọc phá nên khách khí cười nói:”Cảm ơn!”
“Chúng ta trở về đi!”
“Tốt!”
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: